Phượng Chuẩn thương tâm mà nhìn đạo tấu chương kia, khí thế vừa rồi trong chốc lát biến mất không còn gì. Dùng tâm mà nói, hắn biết lời của hữu tướng quốc là chính xác, chính bởi vì rất chính xác, chính xác đến làm cho người ta không thể phản bác, hắn mới có thể thương tâm như vậy. Nhìn chữ ‘giết’ trong tấu chương kia dường như lớn bằng cả trời đất, tâm hắn co rút đau đớn không thôi. “Cuối cùng cũng phải đi tới bước này ư? Nguyên nhi, ngươi để trẫm gọi các đại thần tới, chính là muốn giết trẫm trước mặt tất cả bọn họ, nếu giết được trẫm, ngươi đương nhiên không thể sống, nếu giết không được trẫm, các đại thần cũng tuyệt sẽ không khoan dung cho tội của ngươi. Ngươi là tính toán như vậy đúng không? Ha ha ha, Nguyên nhi, trẫm không thể không thừa nhận. Tâm tư của ngươi thật đúng là kín đáo, sắp xếp đường chết cho mình cũng đủ triệt để như thế, hào hùng rộng lượng đi về phía cầu nại hà như thế, khiến cho trẫm ngay cả cơ hội vãn hồi cũng đều không có.”Phượng Chuẩn càng nói, lại càng cảm thấy Anh Nguyên quá mức tuyệt tình: ” Hừ hừ, được rồi, ngươi đã khổ tâm an bài tất cả như thế, trẫm nếu phụ tâm ý của người thì cũng không tốt, dù sao ta vốn cũng không muốn có người có thể ảnh hưởng tới ta sống, ngươi muốn chết thì đi chết đi, trẫm không có ngươi chẳng lẽ không sống được ư? Hừ hừ, không bỏ, trẫm cái gì cũng không bỏ, giang sơn Hàn triều đánh hạ chính là của trẫm, chính là của trẫm. Trẫm sẽ không vì bất luận kẻ nào mà từ bỏ, bao gồm cả ngươi, được, ngươi muốn chết không phải sao? Trẫm cho ngươi toại nguyện.”Nói đến sau này, Phượng Chuẩn vẫn luôn rống lên, cánh tay run rẩy cầm chặt ngọc tỉ, lại là càng lúc càng run rẩy hơn. Khiến cho tiểu Phúc tử đang ở một bên nhìn vô cùng lo lắng tỉ này có đột nhiên rơi xuống đập vào hắn hay không. “Phanh” một tiếng, giống như dùng hết sức của cả một đời, Phượng Chuẩn ấn xuống đại ấn của mình trên bản tấu chương kia, tỉ này một khi ấn xuống, kết cục của Anh Nguyên cũng theo đó mà chính thức định đoạt, ngoại trừ chính hắn, bất kể là ai cũng không thể thay đổi được. Tiểu Phúc tử không dám tin mà nhìn về phía chủ tử, hắn thật không ngờ Phượng Chuẩn lúc trước còn nhớ mãi không quên đối Anh Nguyên, lời lời say đắm yêu đương thế nhưng thật sự đóng ấn, rõ ràng biết sẽ không còn có thể vãn hồi. Hắn ngơ ngác mà nhìn, thậm chí quên mất phải thu ngọc tỷ về. Mà Phượng Chuẩn sau khi ấn xong, giống như bị rút đi toàn bộ khí lực, “Đông” một tiếng ngã xuống tháp thượng, khối ngọc tỉ vô cùng quý giá kia”! Cạch”Một tiếng rơi xuống bàn, rất cao nhưng không vỡ. “Chủ tử. . . . . .”Tiểu Phúc tử trong lòng chua xót, hắn biết chủ tử bị bắt quyết định như vậy, nhất định là rất khó chịu, muốn nói vài lời trấn an, rồi lại không biết nói từ đâu, đã thấy Phượng Chuẩn vô lực mà phẩy phẩy tay nói: “Quên đi quên đi, Nguyên nhi tử ý đã quyết, trẫm không muốn tiếp tục ép hắn nữa. Trên đời này, không có ai không thể rời khỏi ai, chỉ cần thời gian đủ dài. . . . . . Đủ dài. . . . . . Trẫm sớm muộn gì. . . . . . Cũng sẽ quên được hắn. . . . . . quên được hắn. . . . . .”Nói tới đây rốt cuộc không còn nói được nữa rồi, ngay cả tạp âm cũng trở nên nghẹn ngào đến đau lòng. “Hoàng đệ, hoàng đệ, ngươi không thể ấn tỉ a, Anh Nguyên kia. . . . . .” chính vào lúc khó chịu, bỗng nhiên có một người như gió xoáy mà xông vào, chính là trưởng công chúa, nàng vừa thấy Anh Nguyên cảm thấy khí khái vô cùng, rất là yêu thích, cho rằng hắn không giống những kẻ phụ hoạ trong hậu cung này, là người mà hoàng đệ ái mội tương luyễn. Huống hồ đó là một đứa nhỏ thiện lương đích, vừa vặn có thể kiềm chế sát tính của Phượng Chuẩn, đừng nhìn vật nhỏ này bây giờ còn chọn những quốc gia quân chủ ngu ngốc xâm lược, theo sự trưởng thành thành thục của hắn, lòng tham càng ngày càng lớn, móng vuốt cũng sẽ càng ngày càng dài, những quốc gia có quân chủ chính trực kia cũng sớm hay muộn không trốn thoát được ma trưởng của hắn. Thân là hoàng tỷ của Phượng Chuẩn, không có ai hiểu rõ hơn nàng, lòng dạ tối tăm của đệ đệ vẻ ngoài hiền lành, không có dã tâm này có bao nhiêu lãnh khốc, hắn xâm lược cũng không phải dễ nghe như cứu thoát dân chúng gặp khó khắn mà hắn nói, tuy rằng biện pháp chính trị hắn thi hành thì không có gì để nói. Ắt rằng Anh Nguyên cũng chính là nhìn thấu điều này, mới bất luận thế nào cũng không chịu tha thứ hắn như thế. Chỉ tiếc là vẫn tới chậm rồi, tỷ ấn đỏ như son trên tấu chương kia màu ánh lên ánh nến, lóe lên u quang lạnh lẽo, giống như đang nói với thế nhân: tất cả đã không còn có thể vãn hồi.