Tiểu Phúc tử cứ khư khư ở bên cạnh tự cho là quan tâm mà khuyên: “Chủ tử a, đi ngủ sớm một chút đi, còn có mấy canh trời liền sáng rồi. . . . . . nô tài tuy là không biết người xem trúng ai, nhưng. . . . . . loại chuyện này đối với nam nhân mà nói, đều phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.”Một người tận trung với bổn phận như hắn một chút cũng không nghĩ đến mảnh “ quan tâm” này của bản thân là hoàn toàn không biết tốt xấu. Quả nhiên, nhắc tới loại chuyện này, là nam nhân thì luôn không tỏ ra yếu đuối , Phượng Chuẩn cũng không ngoại lệ, trừng hai mắt: “Đồ ngu, ngươi nghĩ chủ tử ta là ai? So với đám nam nhân bình thường giống nhau ư? Ngu ngốc, lần sau không mang ngươi đi theo nữa .” Tiểu Phúc tử ủy khuất mà không dám nói ra, nghĩ thầm, ngài tuy rằng là hoàng đế, rốt nhưng đến cùng cũng là nam nhân a, quên đi quên đi, ngài nếu không nghe nô tài khuyên, vậy cứ thức đi. Hắc hắc, tốt nhất là mang theo hai quầng mắt thâm đen đi làm việc. Hắn thực ác độc mà nghĩ thế. Không biết là nguyền rủa thành công hay là Phượng Chuẩn ngày thường quả thật không chiếm được lòng của các thần tiên, dù sao thời điểm bọn họ tỉnh lại vào sáng sớm ngày thứ 2, Phượng Chuẩn liền trở thành mắt gấu mèo, hắn hưng phấn đến cả gương cũng chưa soi, chỉ có rửa mặt, để cho tiểu Phúc tử giúp hắn chải đầu liền hào hứng chạy đi tìm Anh Nguyên. Tiểu Phúc tử vốn nghĩ muốn hảo tâm nhắc nhở hắn, ai ngờ nữa câu chưa nói ra đã bị chủ tử hung hăng trừng mắt nuốt trở về, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn lao đi về phía phòng Anh Nguyên, lại vội vã chạy về phía đại đường tìm người . “Kỳ quái, chủ tử rốt cuộc coi trọng ai ? Trong phủ nha này ngoài mập đại thẩm ra còn nữ nhân khác ư? Ta sao không biết vậy? Bất quá cho dù là có, nữ nhân kia có thể vừa mắt ư? Theo ta thấy trong phủ này cũng chỉ có Anh tri phủ nhìn đến còn thấy đẹp mắt. . . . . .”Hắn đột nhiên kinh ngạc tại nơi dó, ngay cả răng nanh cắn trung đầu lưỡi cũng không biết: không. . . . . . Không thể nào. . . . . . Lão thiên gia, đây. . . . . . đây sẽ không là thật, người mà chủ tử muốn lấy được ngay tại đây là. . . . . Chính là kẻ Anh tri phủ tuấn mỹ giống hệt nữ nhân đó. Lại nói Phượng Chuẩn, hưng phấn chạy vội tới đại dường, vốn muốn thưởng thức một chút tư thế xử án đoán án như thần của Anh nguyên, không nghĩ tới từ xa đã nghe thấy thanh âm giống như nữ nhân cãi cọ đầu đường xó chợ quen thuộc. Mặt hắn lúc này tái rồi, đúng vậy, chính là thanh âm quen thuộc này, lúc trước ở kỹ viện, khi chính mình nhận lầm hắn là nữ nhân, hắn cũng là dùng loại thanh âm này nói mấy câu, rồi mới đem mình đánh cho tơi bời. Không muốn tiếp tục chìm đắm trong quá khứ đau khổ. Hắn thấy rất hiếu kỳ, lẽ ra thời điểm Anh Nguyên mất đi lí trí rất hiếm, rốt cuộc lại có ai nói hắn thành nữ nhân đây? Thật là tri kỷ của cuộc đời a. Nghĩ đến đây, Phượng Chuẩn có chút kích động, bởi vì hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, tri kỷ này cũng rất có khả năng trở thành tình địch. Hai bộ khoái sắc mặt không tốt giống như ai đó nợ bọn họ mười vạn lượng bạc đứng lầm bầm ở trước cửa, bộ khoái giáp nói lầm bầm nói: “lũ sâu mọt hại nước hại dân này, rốt cuộc làm cho đại nhân nổi bão rồi .” Bộ khoái ất cũng hừ một tiếng: “Đại nhân cũng xem như khách khí rồi, đổi làm ta, buổi sáng đã đi đánh bọn chúng rồi , 150 vạn lượng bạc còn không vừa khẩu vị của bọn chúng, thấy đại nhân còn có thể lấy ra, thế nhưng còn muốn 150 vạn lượng, còn muốn cho người ta sống nữa không đây.” Chỉ hai câu nói này, Phượng Chuẩn liền hiểu được hết thảy, đồng thời cũng vì năng lực ứng phó của quan viên Hàn triều mà giật mình. Thật sự là không thể không làm cho người ta bội phục công phu “tham “ của bọn họ, vừa thấy Anh Nguyên có thể lấy ra bạc, lập tức từ sư tử há mồm biến thành hà mã há mồm, xem ra không đem toàn bộ đất đai thành Hưng Châu loạn thành 3 tầng, đám quan viên này sẽ không cam tâm . Phương Chuẩn lại vì quyết định đánh Hàn triều của mình mà cảm động không thôi: dân chúng, Anh Nguyên a, những ngày tháng khổ cực của các ngươi sắp qua rồi , ta ── Phượng Chuẩn ── Hoàng đế đại Phượng triều, sẽ mang kỵ binh của Phượng triều tới giải cứu các ngươi. Lâm vào sự tự kỷ đến cực đỉnh hắn cũng chưa từng có nghĩ qua, người ta có ai yêu cầu hắn đến làm cứu thế chủ. “Anh đại nhân, nói chuyện lại nói chuyện, bản quan cũng chỉ là suy nghĩ cho binh sỹ Hàn triều chúng ta, nhiều thêm chút bạc cũng là nhiều thêm mấy xe lương thực, nhiều thêm khả năng thắng trận, ngươi bày ra bộ mặt người đàn bà chanh chua này làm gì? Đừng quên, ngươi là ngũ phẩm tri phủ, là người làm quan. Mà bản quan, là thượng cấp của ngươi. Thế nhưng ngươi dám đối với bản quan nói lời không hay, thật sự là buồn cười, văn hóa quét rác, văn hóa quét rác.”Trong phòng khách đơn sơ, đại quan dáng người bệ phệ đang rung đùi đắc ý mà quan liêu, trên mặt là một bộ tức giận, thực hiển nhiên, hắn bị chủ nhân của phòng khách đơn sơ này mắng không nhẹ. “Hảo một phen hùng biện, cái gì gọi là đường hoàng, công tử ta hôm nay xem như mở rộng hiểu biết.”Phượng Chuẩn nghênh ngang tiêu sái tiến đại sảnh, đứng ở giữa hai người đang giương cung bạt kiếm, đối với đại quan kia chắp tay, nói ra lời so với Anh Nguyên còn ác độc hơn. “Cái gì gọi là ‘ suy nghĩ cho binh sỹ Hàn triều chúng ta, nhiều thêm chút bạc cũng là nhiều thêm mấy xe lương thực, nhiều thêm khả năng thắng trận ‘? Ta xem nên là đổi thành vì tiền đồ của cái ngân khố của ngươi suy nghĩ, nhiều chút bạc liền tăng thêm một bậc quan tước, nạp nhiều thêm một phòng thê thiếp đi? Hừ, nhìn ngươi toàn thân cao thấp, so với con heo đầu phì chúng ta dưỡng ở sau viện còn béo hơn, rõ ràng không phải chủ nhân thanh liêm gì, lại nhìn các hạ cước bộ phù phiếm, mí mắt phù thũng, mỹ nhân vây quanh bên người chắc cũng không ít đi?” Hắn vừa lên đã phát huy ngay bản sắc độc mồm độc miệng, ngay cả Anh Nguyên cũng sửng sờ, mà vị đại quan kia cũng đã sớm tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ biết chỉ tay về Anh Nguyên cùng Phượng Chuẩn, lắp bắp nói: “Ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . . Các ngươi hảo. . . . . . Các ngươi chờ xem. . . . . . Bản quan. . . . . . Bản quan nhất định phải tham. . . . . . Anh Nguyên, bản quan nhất định phải tham tấu ngươi một bản. Không. . . . . . Không chỉ như vậy, ta sẽ cho ngươi lãnh hết hậu quả của mọi việc ngày hôm nay.” ” Muốn bạc thì không có, muốn tham tấu thì ta mời tự nhiên.”Anh Nguyên lạnh lùng nói, xoay người sang hướng khác không để ý đến vị đại quan lòng tham không đáy nữa, mà Phượng Chuẩn nhìn vị đại quan kia rồi phất tay bỏ đi, khóe miệng không khỏi đắc ý lộ ra một nụ cười tính kế,