Acrux Trên Bầu Trời Đêm

Chương 56 : Mua sắm

Edit: Nhược Vy Beta: Quanh Lục Tâm Du nghĩ đến mai sẽ đi mua đồ em bé thì rất kích động, sáng hôm sau tỉnh dậy từ sớm. Khi tỉnh lại, đầu cô vẫn gối lên cánh tay phải Lâm Thâm, cả người bị anh ôm trong ngực. Cơ thể cô vùi trong lòng anh, ngửa đầu gọi, "Lâm Thâm, rời giường." Tối qua Lâm Thâm phải xử lý chút việc, ngủ muộn, nghe thấy thì cũng không mở mắt, chỉ ôm Lục Tâm Du chặt hơn theo bản năng, giọng khô khốc, "Ngoan, ngủ tiếp một lát." "Không phải đi mua đồ em bé sao?" Lâm Thâm không nhịn được cười, cúi đầu hôn trán Lục Tâm Du một cái, "Trung tâm mua sắm còn chưa mở cửa đâu." Lục Tâm Du sửng sốt, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường theo bản năng, quả nhiên mới hơn sáu giờ. Lâm Thâm nhắm mắt lại ngủ tiếp, Lục Tâm Du bị anh ôm cũng không động đậy, dứt khoát ngủ thêm một lát. Nhưng làm sao cũng không ngủ được, vì thế lại mở mắt, đôi mắt nhìn xung quanh dáo dác, nghĩ thầm, lát nữa phải mua hai cái giường em bé, hoặc là mua một cái thật lớn, hai bé con ngủ chung, còn có phải mua quần áo, nhiều nhiều chút, mấy món đồ chơi cho trẻ con cũng phải có, à, còn có xe nôi! Lục Tâm Du càng nghĩ càng kích động, nhẹ nhàng kéo tay Lâm Thâm, "Lâm Thâm...." Lâm Thâm vẫn ngủ, cũng không biết là thật sự ngủ rồi hay cố ý không quan tâm đến cô. Lục Tâm Du lại ngửa đầu hôn anh, giọng mềm mại: "Lâm Thâm, ông xã..." Lâm Thâm không chịu nổi, rốt cuộc vẫn mở mắt, thấy Lục Tâm Du trông mong nhìn anh, lập tức bật cười, "Còn sớm mà em." Lục Tâm Du chỉ đồng hồ báo thức phía sau, "Không sớm nữa, hơn bảy giờ rồi." Cô khựng lại, phe phẩy tay Lâm Thâm làm nũng, "Ông xã, em đói bụng, chúng ta ra ngoài ăn sáng đi, bên ngoài có nắng luôn rồi." Lâm Thâm hơi kinh ngạc, nhìn ra bên ngoài cửa sổ theo bản năng. Ánh mặt trời bị cản lại ngoài tấm rèm tối màu, nhưng vẫn có thể thấy những tia sáng li ti, Lâm Thâm nói, "Đúng là có nắng." Mùa đông hiếm khi hửng nắng, thời tiết hôm nay rất tốt. "Không phải sao." Lục Tâm Du nói xong thì ngồi dậy, "Em đi rửa mặt, anh mau đứng lên đi." Cô xuống giường, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, lập tức khiến căn phòng vốn hơi tối sáng lên. Ánh nắng vào đông ấm áp, lại không có cảm giác chói mắt. Lâm Thâm nằm thẳng trên giường, hai tay gối sau đầu, khóe môi nhếch lên, ánh mắt nhìn Lục Tâm Du đầy yêu thương. Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, đứng phía trước cửa sổ, ánh sáng mặt trời chiếu vào cô, đẹp đến lóa mắt. Lục Tâm Du kéo rèm ra, quay đầu nhìn Lâm Thâm, "Anh đừng ngủ nữa, đứng lên đi." Nói xong, cô vào phòng tắm rửa mặt đánh răng. Lâm Thâm vẫn hai tay gối đầu, nằm trên giường không nhúc nhích như cũ, nhìn ánh dương ngoài cửa sổ, tâm tình rất tốt. Bỗng nhiên anh nghĩ tới một buổi tối trước khi kết hôn, Từ Minh hỏi anh: Kết hôn là cảm giác gì. Lúc đó anh không hình dung ra, bây giờ vẫn không hình dung ra. Nếu một hai phải hình dung, chắc là cảm giác hạnh phúc nhỏ nhặt đi. Từ khi Lục Tâm Du mang thai thì gần như không dùng sữa rửa mặt hay mỹ phẩm dưỡng da gì đấy, cô đánh răng, dùng nước trong rửa mặt rồi ra khỏi phòng tắm ngay. Kết quả bước ra, phát hiện Lâm Thâm vẫn còn nằm ở trên giường, đôi mắt cô trừng lớn, tức giận, "Lâm Thâm! Sao anh vẫn chưa dậy?!" Lâm Thâm cười, nói: "Nằm thêm một lát đi, thời tiết tốt thế này." "Thời tiết tốt thế này thì phải ra ngoài phơi nắng, chờ thêm mấy ngày nữa đi làm, anh có muốn ra cửa phơi nắng cũng không được." Lục Tâm Du vừa nói vừa đi đến mép giường, muốn kéo Lâm Thâm lên, kết quả anh quá nặng, hoàn toàn không kéo nổi. Lâm Thâm cười tủm tỉm nhìn cô, nói: "Hôn một cái rồi anh dậy." Lục Tâm Du hừ một tiếng, ném tay anh xuống, "Anh thích dậy thì dậy, không dậy thì thôi." Cô không quan tâm nữa, tự mình đi thay quần áo. Lấy một bộ đồ muốn mặc ra, cô ngồi xuống mép giường, đưa lưng về phía Lâm Thâm, cởi váy ngủ. Làn da Lục Tâm Du trắng mịn, áo ngủ thoát đi, làm lộ bả vai xinh đẹp và tấm lưng yêu kiều. Lâm Thâm không nằm nổi, rốt cuộc cũng ngồi dậy, dịch đến mép giường, ôm lấy Lục Tâm Du từ sau lưng, tay đặt trên bụng cô, cúi đầu hôn lấy bả vai cô. "Không phải anh không dậy nổi sao?" "Mới sáng sớm mà dụ hoặc anh." Bàn tay Lâm Thâm từ bụng Lục Tâm Du dần dần hướng lên trên, nhẹ nhàng xoa trước ngực cô, giọng khàn khàn. Lục Tâm Du né sang bên cạnh, "Đừng làm loạn, em thay quần áo." Nói xong, cô mặc nội y vào, "Cài cho em." Rốt cuộc Lâm Thâm cũng buông cô ra, cúi đầu ngoan ngoãn cài áo ngực cho cô. Trong lòng thầm kêu khổ, cái gì gọi là sờ được mà không ăn được, chính là đây. Hai người rề rà trong nhà cả buổi trời, khi bước ra khỏi nhà đã hơn tám giờ. Hôm nay vì có nắng, lại là cuối tuần, người trên đường tấp nập. Vừa xuống bên dưới tòa nhà đã thấy một đôi vợ chồng đẩy xe nôi tản bộ dưới tiểu khu. Chắc đứa bé vừa sinh ra không lâu, mũm mĩm rất đáng yêu. Lục Tâm Du thích thú, lưu luyến mỗi bước đi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con người ta. Trước đây cô không thích trẻ con thế này, nhưng từ khi mang thai, tình thương của mẹ cứ vậy mà trào dâng. Lâm Thâm cũng rất thích, ngày nào trước khi ngủ cũng phải áp tai trên bụng cô nghe ngóng, sau đó nghiêm túc "cảnh cáo" hai đứa nhỏ trong bụng, không được phá rối cô. Cũng không biết có phải hai đứa nhỏ thật sự nghe thấy bố cảnh cáo không, hay là có nguyên nhân gì khác, hai đứa trong bụng Lục Tâm Du thật sự rất ngoan, từ khi mang thai đến bây giờ, ngoại trừ dễ mệt thì cơ bản là không có phản ứng gì lớn, nôn nghén cũng không nghiêm trọng. Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du cứ nhìn con người ta, không nhịn được cười, "Đừng nhìn nữa, chúng ta cũng có con của chúng ta, chỉ vài tháng nữa là được sinh ra." Người ở tiểu khu nhiều, anh kéo Lục Tâm Du sang chỗ ít người, sợ người khác đụng tới cô. Lục Tâm Du gật đầu, vui vẻ nói: "Lát nữa thứ gì chúng ta cũng phải mua hai phần." "Ừ, anh mang đủ tiền, muốn mua gì thì mua." Lục Tâm Du cong môi, ôm cánh tay Lâm Thâm theo bản năng, ngửa đầu nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Lâm Thâm, chắc chắn anh sẽ là một người bố tốt." Lâm Thâm đáp, "Đương nhiên, cũng là người chồng tốt." Đúng vậy, người chồng tốt, người bố tốt, người đàn ông tốt. Lục Tâm Du nhìn Lâm Thâm, bỗng nhiên có cảm giác mình nhặt được bảo bối. Ánh mặt trời chiếu vào đỉnh đầu Lâm Thâm, nhuộm vàng tóc anh. Lục Tâm Du bỗng nhiên nhón chân, hôn má anh một cái. Lâm Thâm ngẩn người, nhướng mày cười rộ lên, "Sao thế?" Lục Tâm Du ôm chặt cánh tay Lâm Thâm, cười nhẹ, "Em rất thích anh, Lâm Thâm." Lâm Thâm xoa đầu cô, "Anh biết." Anh dừng lại, trong mắt không giấu được ý cười, "Tối qua em lại hôn trộm anh." Lục Tâm Du ngẩn ra, mặt đột nhiên đỏ lên, "Sao... Sao anh biết..." "Tối nào em cũng hôn trộm anh, anh biết cả." Lục Tâm Du: "..." . . . Lâm Thâm mang Lục Tâm Du đi ăn sáng, một mình cô ăn hai chén cháo lớn, trong tay còn cầm một cái bánh bao. Lâm Thâm ngồi ở đối diện, nhìn cô mỉm cười. Lục Tâm Du hơi ngượng ngùng, nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng hỏi Lâm Thâm, "Có phải em ăn hơi nhiều không?" Lúc trước trong khoa cô có một đồng nghiệp mang thai, ngày nào cũng ăn không vào. Có lần Lục Tâm Du cùng cô ấy đến nhà ăn ăn cơm, thấy cô ấy chỉ húp một hớp canh, còn lại không ăn được gì nữa. Khi đó cô cảm thấy phụ nữ mang thai quá vất vả, nhưng cũng có lẽ là vấn đề thể chất, từ khi mang thai, cô không chỉ không ăn không vào mà còn ngược lại, ăn nhiều thêm, có đôi khi hơn cả Lâm Thâm, đủ loại đồ bổ như tổ yến trong nhà, cô cũng nuốt trôi hết. Lâm Thâm không nhịn được cười, "Không nhiều lắm, với lại ăn càng nhiều càng tốt, em mà ăn không vào, anh sẽ lo lắng." Có đôi khi Lục Tâm Du cảm thấy mình thật sự không giống thai phụ, hoàn toàn không có chút gì suy yếu, nhưng may là Lâm Thâm vẫn chăm sóc cô từng giây từng phút như cũ. Ăn sáng xong, hai người họ đến trung tâm mua sắm chọn đồ dùng trẻ em. Vừa đến trung tâm mua sắm, Lục Tâm Du lập tức kéo Lâm Thâm đi chọn giường em bé. Bởi vì mang thai đôi, cô thương lượng với Lâm Thâm, cuối cùng quyết định mua một cái giường lớn, hai đứa bé có thể ngủ chung. Lục Tâm Du phụ trách chọn kiểu dáng, Lâm Thâm phụ trách chọn chất lượng, nghiêm túc nghiên cứu chất gỗ. Chỉ là chọn giường đã chọn hơn một tiếng, cuối cùng mua một chiếc giường em bé phong cách Châu Âu màu trắng. Thuận lợi chọn giường em bé xong, hai người họ đi mua xe đẩy, loại xe đẩy thiết kế riêng cho hai đứa trẻ, lúc mua, Lâm Thâm đắc ý nói với Lục Tâm Du: "Sau này mang hai đứa nhỏ ra cửa, quả thực là quá phong cách." Lục Tâm Du cười anh ấu trĩ, không phải chỉ là thai đôi thôi sao? Mua đồ lớn xong, lại đi mua quần áo trẻ em. Lục Tâm Du mang thai đôi khác trứng, theo tỷ lệ nhất định thì có thể là một trai một gái, cho nên khi mua quần áo, quần áo bé trai bé gái, chia ra mỗi loại một nửa. Trong vô số bộ đồ, Lâm Thâm chọn cho con gái một chiếc váy công chúa màu hồng, cầm qua cho Lục Tâm Du, xem như hiến dâng vật quý. Lục Tâm Du kéo đến xem, nói: "Váy này hơi lớn, ít nhất phải ba tuổi mới mặc được." Nhân viên bên cạnh mỉm cười, nói: "Đúng vậy, đây là đồ của trẻ ba tuổi ạ." Lục Tâm Du kêu Lâm Thâm để nó lại, ba tuổi thì còn sớm, sau này có thể mua. Nhưng Lâm Thâm càng nhìn càng thích chiếc váy này, vì thế vẫn lặng lẽ bỏ vào xe đẩy. Chọn quần áo xong, Lâm Thâm lại tràn ngập hứng thú với đồ chơi trẻ con, mua trống bỏi, cái chuông, mảnh xếp gỗ, cuối cùng còn mua búp bê Barbie cho con gái, mua Ultraman cho con trai... Lục Tâm Du trơ mắt nhìn Lâm Thâm bỏ Ultraman kia vào xe đẩy, sau đó bất đắc dĩ chỉ phần nhắc nhở trên hộp: Dùng cho trẻ từ 5 - 8 tuổi. Trống bỏi, cái chuông gì đó còn thích hợp, Ultraman là cái quỷ gì? Sao anh không mua máy bay điều khiển từ xa luôn đi? Tuy Lục Tâm Du cảm thấy mua mấy thứ này thật sự quá sớm, nhưng Lâm Thâm vẫn kiên trì bỏ toàn bộ vào xe mua sắm, nói: "Dù sao cũng phải mua." Lục Tâm Du nhìn một đống đồ chơi trong xe, bỗng nhiên cảm thấy sau này Lâm Thâm sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường giáo dục con cái của cô. Đi dạo ở trung tâm mua sắm suốt một buổi sáng, đồ nên mua đã mua gần hết, đồ không nên mua, ví dụ như Ultraman, ô tô điều khiển từ xa gì đó, cũng mua. Giữa trưa hai người họ ăn cơm bên ngoài, xong rồi thì về nhà nghỉ ngơi. Đi dạo một buổi sáng, rốt cuộc Lục Tâm Du cũng cảm giác hơi mệt, vừa về nhà liền lập tức thay quần áo, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rửa chân, sau đó bò lên giường ngủ. Lâm Thâm ngồi dưới đất nghiên cứu ô tô điều khiển từ xa, nghiên cứu trong chốc lát, cuối cùng cầm lên, mở cái hộp ra định chơi. Lục Tâm Du vừa bực mình vừa buồn cười, "Không phải anh mua cho con à?" Lâm Thâm cầm cái điều khiển, nghiêm túc nói: "Nghiên cứu các tính năng cho nó trước." Lục Tâm Du buồn cười, rõ ràng là muốn chơi, còn lấy lý do thật đường hoàng. Cô nghiêng người nằm trên giường, nhìn Lâm Thâm ngồi dưới thảm, chuyên chú chơi ô tô điều khiển từ xa, trong đầu bỗng nhiên hiện ra chút hình ảnh sau này. Chờ con sinh ra, ắt hẳn Lâm Thâm sẽ là một người bố biết chăm sóc con, anh sẽ như một người bạn dẫn dắt chúng, tuy mê chơi, nhưng chắc cũng sẽ giáo dục con cái tốt. Cô tin tưởng anh, tin tưởng không có lý do. Chương 57 ️ Ngày sinh Edit: Nhược Vy Beta: Quanh Sau thời gian nghỉ kết hôn, Lục Tâm Du về bệnh viện đi làm, viện trưởng chuyển cô từ khoa cấp cứu đến khoa giải phẫu thần kinh. Lục Tâm Du ở khoa cấp cứu hơn một năm, khi thông báo điều chỉnh được gửi xuống, đồng nghiệp ở khoa cấp cứu đều thay cô vui mừng, dù sao thì cô làm ở khoa cấp cứu đã lâu, nên trở về khoa chuyên ngành của mình từ sớm. Nhưng bây giờ, điều khiến Lục Tâm Du cảm thấy vừa lòng nhất là, tạm thời không cần trực ca đêm như ở khoa cấp cứu. Thật ra công việc ở khoa giải phẫu thần kinh cũng rất bận rộn, nó không vụn vặt như khoa cấp cứu, bác sĩ gặp áp lực lớn hơn. Vì có bầu, viện trưởng không sắp xếp cho cô công việc quá nặng, kêu cô đi theo Giang Dịch học thêm chút kinh nghiệm lâm sàng trước. Tóm lại, trong thời gian đầu mang thai, dù là thân thể hay công việc, Lục Tâm Du đều có thể chịu được. Nhưng đến thời gian sau, bụng càng lúc càng lớn, rốt cuộc cơ thể cũng bắt đầu cảm thấy vất vả. Làm việc cả một ngày, về nhà, cô luôn rất mệt mỏi, nằm trên giường không muốn nhúc nhích, có đôi khi Lâm Thâm nói chuyện với cô, ngay cả trả lời cô cũng thấy rất mệt. Lâm Thâm đau lòng vô cùng, ngày nào cũng vừa tan tầm là lập tức chạy về nhà làm cơm chiều cho Lục Tâm Du. Lục Tâm Du nằm trên giường không muốn động đậy, anh liền bưng cơm đến mép giường, đỡ cô ngồi dậy, đút cho cô từng miếng. Cũng may tuy thân thể Lục Tâm Du không quá thoải mái, nhưng ăn uống vẫn ổn, Lâm Thâm ngày ngày làm cơm dinh dưỡng cho cô, đồ hầm đồ bổ đều nuốt trôi. Lúc vừa mang thai thì không nhận thấy gì, bây giờ nhiều tháng, bụng Lục Tâm Du thật sự lớn hơn thai phụ bình thường rất nhiều. Sáng nào đưa Lục Tâm Du đi làm, Lâm Thâm cũng sẽ cẩn thận đưa cô vào tận văn phòng, liên tục dặn dò cô đừng để mình quá mệt, buổi chiều tan tầm thì lập tức đến bệnh viện đón cô về nhà. Chiều hôm nay khi đón Lục Tâm Du, trong văn phòng không thấy bóng dáng cô, anh đi hỏi mới biết được cô đang đi kiểm tra bệnh nhân. Lâm Thâm đi từng phòng một để tìm, cuối cùng phát hiện Lục Tâm Du đang ở trong một phòng bệnh, cúi người làm kiểm tra cho bệnh nhân. Cách cửa sổ, Lâm Thâm thấy vợ mình đỡ bụng bầu, đau lòng không thôi. Tuy Lục Tâm Du cảm thấy mình có thể làm việc thêm một thời gian, nhưng tận mắt thấy cô làm việc, nói gì Lâm Thâm cũng không chịu để cô tiếp tục nữa. Ở bên ngoài mười phút, rốt cuộc Lục Tâm Du cũng bước ra. Tay phải cô đỡ bụng theo bản năng, một bác sĩ thực tập phía sau cẩn thận đỡ cô, "Bác sĩ Lục, chị đi chậm chút." Lục Tâm Du mỉm cười, "Cảm ơn." Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du đi ra thì đẩy cửa, nhanh chóng đi vào. Trong nháy mắt khi Lục Tâm Du thấy Lâm Thâm, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vui vẻ hỏi, "Sao anh lại đến đây?" Lâm Thâm đi qua, cẩn thận đỡ cô, "Tới đón em tan tầm." Trên đường về nhà, Lâm Thâm lại nói chuyện nghỉ phép với Lục Tâm Du. Trước đây anh cũng từng nói rất nhiều lần, nhưng thái độ lần này vô cùng kiên quyết, rất có dáng vẻ ngày mai sẽ không để cô đi làm. Thời gian nghỉ sinh hữu hạn, Lục Tâm Du vốn muốn để cho hậu sản, đến lúc đó có thể ở với con nhiều hơn, nhưng khoảng thời gian này, cô cũng thấy vất vả, Lâm Thâm lại kiên trì, cô suy nghĩ rồi cũng đồng ý. Hôm sau phải đến bệnh viện xin nghỉ phép, Lâm Thâm không cho cô đi, kêu cô ở nhà nghỉ ngơi, chính mình thì đi bệnh viện giúp cô làm thủ tục nghỉ phép. Có chồng làm mọi việc, Lục Tâm Du cũng nhẹ nhàng hơn, dứt khoát nằm trên giường tiếp tục ngủ. Bắt đầu từ tháng thứ sáu, Lục Tâm Du chính thức bước vào giai đoạn chờ sinh. Vì ban ngày Lâm Thâm phải đi làm, Lục Tâm Du đã được mẹ chồng mang về nhà chăm sóc. Trong nhà có mẹ chồng và bảo mẫu, hai người thay nhau chăm sóc cô, một ngày ba bữa đều ăn rất ngon. Canh gà, canh cá, canh bồ câu, ngày nào cũng có một món, các loại canh thay phiên nhau, bữa ăn phong phú dinh dưỡng, ngắn ngủn mấy ngày, Lục Tâm Du cảm thấy mình đã béo lên vài cân. Mẹ Lâm cười nói: "Con cảm thấy béo, là vì hai đứa nhỏ trong bụng lại lớn hơn chút." ... Được rồi, Lục Tâm Du cũng tạm thời an ủi chính mình như vậy. Bởi vì Lục Tâm Du được đón về nhà chồng, nhà chồng lại ở ngoại thành, mỗi tối, Lâm Thâm lái từ nội thành về đây, mất khoảng hai giờ đi xe, sáu giờ tan tầm, nhanh nhất cũng phải tám giờ mới đến nhà. Lục Tâm Du đau lòng cho anh, Lâm Thâm lại tự trách mình không có cách nào ở bên chăm sóc cô từng giây từng phút. Lục Tâm Du ôm cổ anh, an ủi: "Công việc quan trọng mà, anh không muốn nuôi em và hai đứa nhỏ à?" Lâm Thâm mỉm cười, cúi đầu sờ bụng Lục Tâm Du, ánh mắt dịu dàng, "Hai đứa các con nghe lời chút, bố ở bên ngoài kiếm tiền mua sữa bột cho hai đứa, hai đứa ở nhà đừng làm mẹ mệt." "Hai đứa nhỏ rất ngoan." Lâm Thâm đỡ Lục Tâm Du đến mép giường, ngồi xuống, "Em ngồi một lát, anh đi lấy nước cho em ngâm chân." Nói xong, anh lập tức đi vào phòng tắm lấy nước. Gần đây chân Lục Tâm Du bị phù, tối nào Lâm Thâm cũng ngâm chân, mát xa cho cô. Anh nhanh chóng bưng thùng gỗ ra, đặt ở mép giường, mình thì lấy ghế đẩu đặt trước thùng nước, ngồi xuống ghế, ra vẻ như sắp ra trận: "Nào, vợ." Lục Tâm Du cười tủm tỉm đưa chân cho anh, Lâm Thâm cúi đầu ngửi một cái, sau đó làm bộ ghét bỏ, "Chậc, hôi." Lục Tâm Du phì cười, cố ý duỗi chân đến trước mũi Lâm Thâm. Lâm Thâm nghiêng đầu trốn, vẻ mặt thái quá, "Trời ạ! Bom sinh hóa à vợ!" "Đúng vậy, hôi chết anh này." Lâm Thâm cũng cười, để hai chân Lục Tâm Du vào thùng gỗ, cười nói: "Trêu em thôi, vợ anh thơm như vậy, sao có thể hôi được." Anh vừa nói, vừa dịu dàng bóp chân cho Lục Tâm Du, thi thoảng lại hỏi một tiếng, "Thoải mái không?" Lục Tâm Du nhìn Lâm Thâm ngồi ở ghế nhỏ bóp chân cho cô, đôi mắt đột nhiên cay cay. Anh cúi đầu, dịu dàng lại cẩn thận. "Ông xã." Lục Tâm Du bỗng nhiên gọi anh, giọng nhẹ nhàng, gần như hơi nghẹn ngào. Lâm Thâm ngẩng đầu, thấy hốc mắt Lục Tâm Du đỏ hồng. "Sao vậy? Sao mắt đỏ thế?" Lâm Thâm vội lau tay, đứng dậy ngồi bên cạnh Lục Tâm Du, nhẹ nhàng vuốt ve má cô, "Sao thế?" Lục Tâm Du lắc đầu, nắm chặt tay anh, gương mặt đến gần Lâm Thâm, nhẹ nhàng hôn lên. Lâm Thâm hơi ngẩn ra, giây tiếp theo, anh lập tức đỡ gáy Lục Tâm Du, đảo khách thành chủ, hôn lấy cô. Hai người triền miên hồi lâu mới lưu luyến không rời, tách ra. Khóe môi Lâm Thâm nhếch lên, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hơi ẩm của Lục Tâm Du, sau một lúc lâu lại cúi đầu hôn một cái, giọng dịu dàng, "Anh yêu em, vợ." Hốc mắt Lục Tâm Du hồng hồng, "Em cũng yêu anh, rất yêu." Dứt lời, cô lại hôn Lâm Thâm thêm một cái. Lâm Thâm trố mắt vài giây, không kiềm chế được nữa, nặng nề hôn Lục Tâm Du. Tình cảm nóng bỏng nồng nhiệt, hóa thành nụ hôn triền miên, trong đêm tối vắng vẻ, im ắng mà bùng cháy. . . . Trung tuần tháng bảy, Lâm Thâm xin nghỉ ở nhà chờ sinh cùng cô. Ngày sinh dự tính của Lục Tâm Du càng lúc càng gần, ngày nào Lâm Thâm cũng căng thẳng ngủ không yên, cả đêm tỉnh lại rất nhiều lần, dém chăn cho Lục Tâm Du. Mỗi lần tỉnh lại thấy Lục Tâm Du nằm với phần bụng tròn vo, cứ cảm thấy kinh hồn táng đảm, trong lòng âm thầm thề, chờ sinh xong, sẽ không để cô mang thai lần nữa, cô thật sự quá vất vả. Cách ngày sinh dự tính một tuần, Lâm Thâm mang Lục Tâm Du đến bệnh viện, mẹ chồng, mẹ ruột bận rộn đưa tất cả đồ dùng cần thiết sau sinh đến bệnh viện, hai người có kinh nghiệm, thảo luận với nhau xem còn thiếu cái gì, vừa phát hiện thiếu đồ thì lập tức vội vàng chạy về lấy hoặc ra ngoài mua. Toàn bộ thời gian mang thai của Lục Tâm Du, ngoại trừ Lâm Thâm, người nhà cũng rất lo lắng, có ngày cô nói đùa với Lâm Thâm, cảm thấy mình cứ như lão Phật gia. Lâm Thâm nghiêm trang nói: "Lão Phật gia chỗ nào, là Hoàng Hậu, trong bụng là hoàng tử và công chúa." Còn hoàng tử và công chúa? Lục Tâm Du đột nhiên cảm thấy một nhà bốn người họ đều mặt dày, cười ha ha không ngừng. Tám giờ mười tám phút, ngày hai mươi ba tháng bảy, Lục Tâm Du sinh mổ, tiểu hoàng tử và tiểu công chúa đáng yêu ra đời. Đứa lớn là anh trai, đứa nhỏ là em gái. Trai gái song toàn, Lục Tâm Du rất thích, nằm trên giường, kéo tay Lâm Thâm, mỉm cười hỏi anh, "Anh thích không?" Lâm Thâm gật đầu, "Thích, thích muốn chết." Anh cúi đầu, nhẹ nhàng chạm má với Lục Tâm Du, thật lâu sau, mới ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ suy yếu của Lục Tâm Du, đôi mắt hơi ướt át, cổ họng nghèn nghẹn, nói: "Nhưng anh càng thích em hơn." Lục Tâm Du cười nói, "Em biết." Lâm Thâm dịu dàng vuốt ve má Lục Tâm Du, giọng nhẹ nhàng, trong mắt tràn đầy thương tiếc, "Vất vả cho em rồi, sau này không bao giờ sinh nữa." Lục Tâm Du cong môi cười, "Được." Tên của tiểu hoàng tử và tiểu công chúa do bố Lâm Thâm đặt, anh trai tên là Lâm Bái, em gái tên là Lâm Chỉ. Bố Lâm nói tên trẻ con không cần quá phức tạp, lưu loát dễ đọc là tốt nhất, thế nhưng cái tên này vẫn do ông lên núi Linh Sơn suốt đêm, tìm đại sư tính mệnh, xem bát tự hai đứa nhỏ mà đặt, để cả đời trôi chảy vô lo. Còn về lấy nhũ danh [1], Lục Tâm Du để cho Lâm Thâm đặt. [1] Nhũ danh: Tên đặt lúc mới sinh, tên cha mẹ đặt lúc mới đẻ. Lâm Thâm thức trắng đêm giở từ điển, sáng hôm sau, Lục Tâm Du vừa tỉnh lại đã thấy Lâm Thâm ngồi trên ghế bên mép giường, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô. Thấy cô tỉnh lại, anh lập tức nói nhũ danh mình suy nghĩ cả đêm như hiến vật báu, "Anh nghĩ ra rồi, nhũ danh càng phải dễ đọc hơn tên, cho nên anh trai tên Cầu Cầu (tròn tròn), em gái là Tiểu Tuyết Hoa (bông tuyết)." Lục Tâm Du nghe thấy tên con gái, cả người run rẩy, dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Thâm. Nhưng Lâm Thâm rất vừa lòng với nhũ danh mình đặt, vẻ mặt cầu khích lệ, "Thế nào vợ? Dễ nghe không?" Lục Tâm Du: "... Ông xã." "Hả?" "Không muốn con gái thích à? Một hai phải khiến con gái ghét anh?" Lâm Thâm: "..." "Tiểu Tuyết Hoa?" Lục Tâm Du đọc ra cái tên này, thật sự không chịu được, phì cười, "Tiểu Tuyết Hoa [2], Lâm Thâm, anh nghĩ gì thế?" [2] Tiểu tuyết hoa: Pinyin: xiǎoxuěhuā Lâm Thâm: "... Không dễ nghe sao? Anh cảm thấy dễ nghe mà." Tiểu Tuyết Hoa Tiểu Tuyết Hoa, nghe đáng yêu vậy mà. Lục Tâm Du thật sự rất muốn cười, nhưng lại không dám cười lớn, cô cố kím nén, sợ đụng đến vết mổ trên bụng. Nhịn cười nửa ngày, cuối cùng nói: "Con gái gọi Nhung Nhung (vải nhung) đi." Lâm Thâm nghe thấy thì kích động, "Ừ nhỉ, vẫn là em có văn hóa! Nhung Nhung dễ nghe, rất dễ nghe!" Lục Tâm Du cười anh, "Không phải em có văn hóa, là anh quá không văn hóa được không? Suy nghĩ cả đêm lại ra cái tên như vậy, Tiểu Tuyết Hoa..." Lục Tâm Du càng đọc càng thấy thú vị, lần đầu phát hiện thẩm mỹ của anh Lâm nhà cô, vậy mà lại là cái dạng này. Sinh ra vào mùa hè, vì sao lại gọi là Tiểu Tuyết Hoa chứ?