Acrux Trên Bầu Trời Đêm
Chương 2 : Mưu đồ
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Bệnh viện Nhân dân thành phố.
Trong phòng cấp cứu.
Từ Minh sùng bái hỏi, "Chị gái, chị là bác sĩ à? Trời ạ, giờ bác sĩ đều lợi hại vậy sao? Chị học võ ở đâu thế? Có thể dạy em không?"
Lục Tâm Du mỉm cười, "Tự học lung tung thôi."
Cô đang xem ảnh chụp X-quang của Lâm Thâm, quay đầu nói với Lâm Thâm đang ngồi ở giường bệnh đối diện: "Xương cậu không sao, chỉ có tổ chức mềm bị tổn thương nhẹ, tôi bôi chút thuốc cho cậu, lát nữa cậu cầm một lọ về, mỗi ngày bôi một lần, qua mấy ngày sẽ không đau nữa."
Nói xong, cô cầm một lọ thuốc đến chỗ Lâm Thâm, ngồi trước mặt anh, một tay nhẹ nhàng giữ tay anh, một tay bôi thuốc lên chỗ bị thương.
Cô cúi đầu, ngón tay trắng trẻo nhẹ nhàng mát xa quanh chỗ bị thương của anh, vừa mát xa vừa dịu dàng hỏi: "Đau không?"
Lâm Thâm thấp giọng, "Vẫn ổn."
Anh cúi đầu, tầm mắt dừng ở hàng lông mi dài của Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du nói: "Bôi thêm vài lần là không đau nữa."
"Vậy nếu còn đau thì sao?"
"Còn đau thì tới tìm tôi."
"Nơi này à?"
"Ừ, khoảng thời gian này tôi ở khoa cấp cứu."
Ngoài cửa, Dương Hạo và Từ Minh đang nói nhỏ.
Từ Minh: "Cậu thấy anh Thâm có hơi kỳ lạ không?"
Dương Hạo: "Không phải có hơi kỳ lạ, mà là quá kỳ lạ, có bao giờ anh ấy nói nhiều với con gái vậy đâu?"
Từ Minh tán đồng gật đầu, "Ừ, đúng thế, có biến động."
Từ Minh vào trong, cười hì hì hỏi Lục Tâm Du, "Chị gái, chị họ gì thế?"
Lục Tâm Du ngẩng đầu, mỉm cười trả lời anh ấy, "Tôi họ Lục, Lục Tâm Du."
Nói xong, cô buông tay Lâm Thâm ra, đậy nắp lọ thuốc, đưa cho anh, "Thuốc này cậu cầm về mà bôi, tôi đi lấy thuốc chống viêm cho cậu, một ngày ba lần, có thể giúp cơ bắp phát triển."
Lâm Thâm gật đầu, "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo, cậu cũng vì cứu tôi mà bị thương." Lục Tâm Du mỉm cười, đôi mắt cong cong, như một mảnh trăng non xinh đẹp.
Lâm Thâm nhìn cô, trong chớp mắt đó, đột nhiên trong lòng như bị thứ gì đó mềm mại đánh vào. Rất bất ngờ, rất đột ngột.
Lục Tâm Du ra ngoài lấy thuốc cho Lâm Thâm, Dương Hạo và Từ Minh lập tức ngồi xuống.
Từ Minh chọc cánh tay Lâm Thâm, Lâm Thâm đau đớn, "Này, cậu có tật xấu à, đau chết ông đây rồi!"
Từ Minh ôi một tiếng, "Em còn tưởng anh giả bộ chứ."
Lâm Thâm liếc anh ấy, "Tối muộn đi giả bệnh, tôi bị điên à?"
Từ Minh cười hi hi, nhỏ giọng nói: "Bệnh tương tư à?"
Lâm Thâm đá chân, "Câm miệng! Về sẽ cho cậu một trận!"
. . .
Lục Tâm Du cầm thuốc về cho Lâm Thâm, sau đó theo họ ra khỏi bệnh viện.
Từ Minh đi bên cạnh, cười hỏi: "Bình thường bác sĩ Lục đi làm vào giờ nào?"
"Tùy thôi, lúc bệnh viện bận rộn thì không được nghỉ ngơi."
"Ồ, bác sĩ vất vả quá nhỉ!"
Lục Tâm Du mỉm cười.
Đoàn người ra ngoài bệnh viện, Lục Tâm Du dừng xe ở cửa, quay đầu nói với đám Lâm Thâm: "Tôi về trước, mấy cậu cũng về sớm đi." Sau đó nói riêng với Lâm Thâm: "Nếu cậu còn đau thì cứ tới tìm tôi."
Lâm Thâm: "Không đau thì có thể tới tìm chị không?"
"Hả?" Lục Tâm Du sửng sốt, không phản ứng lại.
Khóe môi Lâm Thâm nhếch lên, nói: "Không có gì."
Lục Tâm Du cũng mỉm cười khách sáo, vẫy tay: "Tôi đi trước đây, mấy cậu đi đường cẩn thận, chú ý an toàn."
Lục Tâm Du chào hỏi với Lâm Thâm xong, mở cửa xe ra, ngồi vào.
Chiếc Volkswagen màu đen [2] dần chìm vào màn đêm, Lâm Thâm vẫn nhìn theo, cho đến khi xe biến mất ở góc đường mới thu hồi tầm mắt, quay đầu lại. Từ Minh, Dương Hạo đang kề sát bên, mặt đầy mờ ám nhìn Lâm Thâm.
Từ Minh cười hí hửng, "Anh, không đau cũng tới tìm người ta, muốn làm gì đấy?"
"Muốn ăn vạ à anh Thâm?" Dương Hạo cười nói tiếp.
"Hay là muốn dụ dỗ chị gái bác sĩ?"
Hai người kia kết hợp với nhau, kẻ tung người hứng nhịp nhàng, cười rất bỉ ổi.
Lâm Thâm nhìn vào mắt họ, đột nhiên nhướng mày cười, "Ông đây muốn ăn vạ thì sao?"
"Ôi trời ơi, anh Thâm, đêm nay anh thật phong lưu nha!"
Lâm Thâm đá chân, "Ngậm miệng lại! Ông đây là đàn ông chân chính [3]!"
[3] Chữ "phong lưu" ở câu trên có nguyên văn Hán Việt là "tao", "tao" là từ nhiều nghĩa, trong đó bao gồm phong lưu, lăng nhăng và giống đực.
. . .
Lục Tâm Du nghỉ ở nhà, Lục Lâm Vân không đi mở quán, ở nhà nấu chút đồ ăn bồi bổ cho con gái.
Năm nay Lục Tâm Du hai mươi lăm tuổi, mấy năm nay, chuyện mẹ nhắc nhiều nhất chính là chuyện hôn nhân của cô.
Lúc ăn cơm, Lục Lâm Vân tâm tình: "Tâm Du, con xem con cũng không còn nhỏ nữa, khi nào mới mang con rể về cho mẹ đây, lần trước cô Lý nói với mẹ, cô ấy có một đứa con trai không chênh lệch lắm với con, đi làm cho nhà nước, mẹ thấy không tồi, nếu con cảm thấy được thì hẹn..."
"Mẹ, gần đây con bận lắm, thật đấy, chuyện này cứ từ từ đã." Lục Tâm Du đau đầu, lập tức lấy công việc làm lá chắn.
"Haiz, bệnh viện các con đúng là không có nhân tính, bận thế nào cũng không thể chậm trễ chuyện cả đời của người ta được, bận rộn không dứt, phải làm sao bây giờ?"
Lục Lâm Vân thở ngắn than dài, mặt đầy lo lắng.
Lục Tâm Du cúi đầu ăn cơm, không hé răng.
. . .
Lục Tâm Du ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba lại đi làm.
Gần đây cô làm ở khoa cấp cứu, cơ bản là khoa bận rộn nhất bệnh viện, từ sáng đi làm cho đến tận khi tan tầm, gần như là không được nghỉ ngơi.
Cô trực ca đêm, hơn chín giờ, có một người bước vào văn phòng.
Lâm Thâm để tay trong túi quần, cơ thể lười biếng tựa vào khung cửa, khóe môi nhếch lên, nhìn Lục Tâm Du chằm chằm. Mái tóc dài buộc cao sau đầu, cô mặc áo blouse trắng, còn đẹp hơn cả lần đầu tiên anh thấy cô.
Lục Tâm Du cảm giác ngoài cửa có người, ngẩng đầu, đột nhiên ngẩn ra, sau đó bật cười, "Là cậu à, tay đỡ hơn chút nào chưa?"
Lâm Thâm đi vào, "Còn hơi đau nên tới tìm chị."
"Mới có ba ngày, đau là bình thường, cậu ngồi đi, tôi xem cho cậu."
Lâm Thâm ngồi xuống bên cạnh cô, Lục Tâm Du nhẹ nhàng giữ tay anh, ngón tay ấn nhẹ chỗ bị thương, "Đau không?"
"Ừm, có hơi." Ngón tay trắng trẻo của cô ấn vào da anh, Lâm Thâm nhìn cô chăm chú, trong lòng có hơi xao động.
"Tôi bôi thuốc cho cậu, khôi phục là cả một quá trình." Lục Tâm Du nói xong thì đứng lên, "Cậu chờ tôi, tôi qua bên kia lấy thuốc cho cậu."
Cô nói, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nào ngờ chưa đi hai bước, một y tá mồ hôi đầy đầu đột nhiên xông tới, "Bác sĩ Lục! Đường cao tốc Lâm Tân xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng! Toàn bộ ba mươi mấy người trên xe buýt đều được đưa đến đây!"
Lục Tâm Du hoảng hốt, nhanh chóng chạy ra ngoài, "Mau! Thông báo cho chủ nhiệm, kêu ông ấy lập tức gọi các bác sĩ khác đến!"
. . .
Bắt đầu từ chín giờ rưỡi, không ngừng có người bệnh được đưa tới, sảnh khoa cấp cứu đầy máu, người lao công không ngừng lau nhà.
Lục Tâm Du mang khẩu trang, đầu đội mũ, không ngừng chảy mồ hôi. Nãy giờ cô luôn đứng trước giường trong phòng cấp cứu, không ngừng cấp cứu cho người bệnh, bận đến tận rạng sáng hai giờ, rốt cuộc mới chuyển người bệnh cuối cùng đến phòng bệnh chuyên khoa.
Ra khỏi phòng cấp cứu, cả người cô mới buông lỏng, mệt mỏi ngồi trên ghế ở hành lang.
Áo blouse trắng dính một ít máu, cô cũng không rảnh lo, cúi đầu, đôi mắt nhắm lại.
"Bác sĩ Lục." Một giọng nam trầm thấp vang lên.
Lục Tâm Du ngơ ngác ngẩng đầu, thấy là Lâm Thâm thì kinh ngạc, "Cậu chưa đi à?"
"Uống chút nước ấm đi." Lâm Thâm đưa ly nước trong tay cho cô.
Lục Tâm Du vội nhận lấy, mỉm cười với anh, "Cảm ơn cậu."
Lâm Thâm ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, "Làm bác sĩ vất vả nhỉ?"
Lục Tâm Du mím môi cười, "Rất vất vả, nhưng mỗi lần cứu được một sinh mệnh lại cảm thấy hạnh phúc."
Lâm Thâm nhìn cô, hào phóng khen ngợi, "Bác sĩ Lục, chị lợi hại lắm."
Lục Tâm Du cười rộ lên, "Công việc mà thôi, không có gì."
"Chừng nào chị tan tầm?"
"Sáng."
"Giờ vẫn chưa thể nghỉ ngơi sao?"
Lục Tâm Du nhìn khắp mọi nơi, sảnh khoa cấp cứu đã yên ắng lại, chỉ có cô lao công đang lau nhà.
Cô gật đầu, nói: "Chắc là có thể nghỉ ngơi một lát."
"Vậy chị mau nghỉ ngơi đi!" Lâm Thâm nói xong liền cầm cánh tay Lục Tâm Du, kéo cô đi, "Về văn phòng nghỉ ngơi đi, đã bận mấy tiếng đồng hồ rồi."
Lục Tâm Du cười nói, "Được rồi, tôi đi nghỉ ngơi, cậu cũng về sớm chút."
"Ừ, chờ chị nghỉ ngơi tôi sẽ đi."
Trong lòng Lục Tâm Du đột nhiên thấy là lạ, giật mình nhìn Lâm Thâm.
Lâm Thâm cầm tay cô đi về phía trước, kéo cô đến văn phòng, "Chị nghỉ ngơi đi, tôi đi đây."
Lục Tâm Du ngơ ngác gật đầu, "Được rồi, trên đường nhớ cẩn thận."
Lâm Thâm nhìn cô trong chốc lát, gật đầu, "Ngày mai tôi lại đến tìm chị." Nói xong liền xoay người ra ngoài.
Lục Tâm Du ngơ ngẩn đứng tại chỗ, lặng yên suy nghĩ.
Cậu ta tới tìm cô làm gì?
. . .
Lục Tâm Du về văn phòng nghỉ ngơi, trực ca đêm thì luôn ngủ nông, nhưng vừa rồi thật sự quá mệt mỏi, như vừa trải qua một trận chiến, vì thế một giấc này cô ngủ thẳng tới tám giờ sáng hôm sau.
Có người nhẹ nhàng đẩy cô một cái, Lục Tâm Du bừng tỉnh khỏi giấc mơ, đột nhiên ngồi thẳng dậy, "Sao thế?! Xảy ra chuyện gì?!"
Trương Dĩnh cười rộ lên, "Nhìn chị hốt hoảng chưa kìa, không có việc gì."
Lục Tâm Du đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngả lưng ra phía sau, nhắm mắt lại, vỗ ngực thở dài, "Làm chị sợ muốn chết."
"Hôm qua thế nào? Không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không sao, có một bệnh nhân nam, xuất huyết bên trong, khá nghiêm trọng, suýt nữa đã xảy ra chuyện."
"Hả? Sau đó?"
"Cứu được rồi."
"Ôi, vậy thì tốt quá." Trương Dĩnh thở dài, vỗ vai Lục Tâm Du, "Vẫn là bác sĩ Lục của chúng ta có tay nghề tốt."
"Đừng nói như vậy, chị sắp bị hù chết đây."
Lục Tâm Du nói, đang chuẩn bị đứng dậy, tầm mắt đảo quanh, lúc này mới thấy trên bàn có một hộp cơm, không biết là ai để.
Lục Tâm Du sửng sốt, "Đây là gì?"
"Bữa sáng tình yêu bạn trai em đưa đến đấy." Ngồi đối diện Lục Tâm Du, bác sĩ Đường cười nói.
Lục Tâm Du mở to hai mắt, "Bạn trai?! Em đâu có bạn trai!"
"Cái cậu cao cao đẹp trai, mặc áo thun trắng quần jean, giàu sức sống như ánh mặt trời kia ấy!"
Lục Tâm Du bỗng nhiên phản ứng lại, "Ý chị là Lâm Thâm? Cậu ấy không phải bạn trai em, người ta còn là sinh viên năm ba đấy, mọi người đừng tàn phá đóa hoa của tổ quốc."
"Oa, đúng là tiểu chó săn [4] rồi! Không phải giờ đang thịnh hành tình chị em sao?" Trương Dĩnh đi tới hóng hớt, "Bác sĩ Đường, bạn trai Tâm Du thật sự rất đẹp trai à?"
[4] Tiểu chó săn (ngôn ngữ mạng): là một từ dùng để hình dung những người đàn ông có vẻ ngoài khôi ngô, ngang ngược khó chiều, dù tuổi không lớn nhưng có thể mang lại cho nữ giới cảm giác an toàn
"Cực đẹp!!"
Lục Tâm Du tuyệt vọng, "Trời ạ, đã nói không phải bạn trai rồi mà, hai người đừng nói bậy."
Hai bác sĩ kia còn đang hóng hớt, Lục Tâm Du bất đắc dĩ, dứt khoát mở hộp cơm ra.
Cháo tôm bóc vỏ ấm áp, trong bọc vải ca-rô còn có vài cái bánh bao ngọt.
Lục Tâm Du nhìn bên trong hộp cơm, nhẹ nhàng cắn môi dưới. Bạn học Lâm Thâm này, rốt cuộc là muốn làm gì?
. . .
Lâm Thâm quay lại trường học, tâm tình rất tốt. Từ Minh tấm tắc, "Anh Thâm à, tối qua chạy đi đâu đấy?"
Lâm Thâm nằm trên giường, tay gối sau đầu, mỉm cười, "Đi gặp bác sĩ Lục."
"Trời ạ! Hơn nửa đêm chạy đi gặp bác sĩ Lục? Về còn cười tươi như vậy, không phải anh đi làm chuyện gì không thể miêu tả chứ?!"
Lâm Thâm tùy tay ném quyển sách xuống, Từ Minh ối một tiếng, bị đập trúng đầu, "Anh Thâm, anh mưu sát người khác!"
Lâm Thâm: "Đúng là không nói được gì hay ho."
Từ Minh bĩu môi, "Thấy sắc quên bạn!"
Lâm Thâm cười nhạo, đột nhiên trở mình, một tay chống đầu, nhìn Từ Minh, "Hôm qua tôi thấy bác sĩ Lục mặc áo blouse trắng."
Từ Minh chớp mắt, "Sao?"
Lâm Thâm: "Rất đẹp!"
Dương Hạo ngẩng đầu khỏi trò chơi, "Mẹ nó, anh đam mê đồng phục tình thú à?"
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
17 chương
10 chương
16 chương
12 chương
24 chương