Ách Nô
Chương 29
“Ngươi đây là làm gì!” Tây Tường liệt trong tay cầm cái vòng ngọc kia, sinh khí nói. Nhiễm Nhi dám cự tuyệt hắn?
Tiểu Nhiễm quay người lại, đưa lưng về phía Tây Tường Liệt.
Tây Tường Liệt lần đầu tiên phát hiện chính mình đối Nhiễm Nhi có thể nổi lên lửa giận đến mức này. Nhiễm Nhi tùy tiện đem cái vòng hắn tặng đổi lấy đồ của người khác, hắn có thể cứ như vậy quên đi. Thế nhưng nó không những không biết sai mà còn làm bộ làm tịch giận dỗi với mình, điểm này Tây Tường Liệt trăm triệu lần không thể khoan dung.
Thích thì thích, nhưng hắn cũng không thể dung túng khi Nhiễm Nhi cố tình gây sự.
“Nhiễm Nhi, ta chỉ nói một lần, quay lại, để cho ta đeo vào giúp ngươi.”
Chỉ cần Nhiễm Nhi quay đầu lại nhận sai, hắn sẽ không tiếp tục để bụng chuyện này nữa.
Chính là Tiểu Nhiễm vẫn đưa lưng về phía hắn, thân thể không có một tia dao động.
Đáng giận! Tây Tường Liệt một quyền đánh vào cái bàn bên cạnh, lực đạo lớn đến mức khiến Tiểu Nhiễm hai vai run lên.
“Mấy ngày này ta sẽ không đến chỗ ngươi nữa, ngươi tự ngẫm nghĩ mọi chuyện đi!” Ném lại những lời này xong, Tây Tường Liệt liền bước ra khỏi phòng.
Tiểu Nhiễm thân thể có chút cứng còng, một quyền vừa rồi Tây Tường Liệt nện ở trên bàn giống như nện vào trong lòng mình nó vậy.
Vương gia là muốn nó ngẫm nghĩ cái gì?
Nghĩ rằng nó không nên vọng tưởng Vương gia có thể thiệt tình thích mình? Nghĩ là nó không nên lưu luyến ôm mộng với Vương gia lâu như thế?
Nó hẳn là phải sớm rời khỏi nơi này, đây đâu phải nơi thích hợp với nó.
Đã là thân nam nhi, lại là một tên nô tài câm thấp hèn. Nó đâu thể đường đường chính chính đứng bên cạnh Vương gia, cũng vô pháp danh chính ngôn thuận đi ghen cùng với mấy vị phu nhân kia. Hơn nữa, nó ngay cả cơ hội giải thích cũng không có, nó đâu thể nói được.
Cho nên người khác nói như thế nào liền như thế đó đi, Tiểu Nhiễm không muốn giải thích, không muốn thanh minh cái gì cả. Nếu trong lòng Vương gia đã muốn nghĩ nó là người như vậy, kia lời giải thích của nó là để cho ai xem? Làm thế chỉ càng thêm đáng buồn mà thôi.
Tây Tường Liệt đi rồi, từ ngày đó trở đi, hắn thật sự không có đến Nguyệt Tiên Cư nữa.
Hạ nhân trong phủ bắt đầu rỉ tai nhau rằng Tiểu Nhiễm bị Vương gia ghẻ lạnh, đã không còn sủng ái như trước nữa.
Thu Đào nghe vậy thì tức giận, liền cùng bọn hạ nhân này cãi nhau, kết quả là chỉ đem lại sự bực bội cho chính mình. Mỗi lần có người mở miệng hỏi công tử nhà nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vừa nghĩ đến bộ dáng rầu rĩ kia của Tiểu Nhiễm, lời nói đến bên miệng liền nghẹn trở lại.
…
Tây Tường Liệt gần mười ngày rồi chưa qua gặp Nhiễm Nhi, kỳ thật trong lòng đã sớm nhớ đến phát điên, chính là lại sĩ diện không đi tìm nó.
Không biết Nhiễm Nhi của hắn đã biết sai chưa? Nếu biết sai rồi, hẳn là nên kêu Thu Đào hoặc là nha hoàn nào đó đến thỉnh mình qua chứ. Chỉ cần Nhiễm Nhi chủ động mở miệng, hắn nhất định sẽ đến chỗ nó.
Chính là, bên kia không có bất cứ động tĩnh gì, thật giống như hoàn toàn ngăn cách với nhau, hắn không hề nghe được bất cứ tin tức gì từ Nguyệt Tiên Cư.
Tây Tường Liệt ngày càng buồn bực, bề ngoài thì trông lạnh lùng không có gì, kỳ thật nội tâm hắn đã dị thường lo lắng. Cho nên hắn thường xuyên vô duyên vô cớ phát hoả, khiến cho bọn hạ nhân đều cách hắn thật xa, sợ bị đem ra làm vật thí mạng.
Hắn không biết Nhiễm Nhi rốt cuộc là đang làm gì, ăn có ngon không, mặc có ấm không? Lần cuối cùng gặp nhau, khi ấy Nhiễm Nhi chỉ mặc một xiêm áo đơn bạc cùng bữa tối vô cùng đơn giản, chính là khi đó hắn đang phẫn nộ nên không có chú ý tới. Hiện tại nhớ đến, Tây Tường Liệt không khỏi có điểm đau lòng, khi hắn không có ở đó Nhiễm Nhi toàn ăn mấy thứ như vậy sao?
Tại sao còn không nhận sai? Tại sao còn chưa tới tìm ta? Nhiễm Nhi, ngươi rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?!
Tây Tường Liệt mang bộ mặt âm trầm, cả người toát ra một cỗ hơi thở khiến cho không ai dám tới gần.
Liễu Yến sau khi nghe nói Ttây Tường Liệt cùng Tiểu Nhiễm xảy ra xích mích thì dị thường vui vẻ, buổi tối ngày hôm sau liền sai người đến thỉnh Vương gia tới tẩm cư của nàng, nàng cảm thấy lúc này hẳn là thời điểm thích hợp nhất để đoạt lại sự sủng ái từ Vương gia.
Nhưng mà ngày đó khi hạ nhân trở về cũng không có mang theo Vương gia, ngược lại còn run rẩy nửa ngày mới phun ra một câu: “Vương gia, Vương gia nói hắn hiện tại tâm tình không tốt, kêu, kêu phu nhân mấy ngày nay đừng tìm hắn.”
Nói xong hạ nhân kia “bịch” một cái quỳ gối trên mặt đất, chờ đợi Liễu Yến nổi điên.
Quả nhiên, Liễu Yến nghe xong thần tình liền trở nên bạo phát, gân xanh nổi lên, một cái tát giáng trời hạ xuống mặt hạ nhân kia.
“Sao có thể như vậy?! Vương gia hắn sao có thể đối với ta nói những lời như vậy? Nhất định là cẩu nô tài ngươi nói năng bậy bạ, có phải hay không?!”
Nói xong, lại một cái tát nữa quăng xuống.
“Phu nhân thứ tội, phu nhân thứ tội! Nô tài nói những lời đó đều là thật, không dám có chút giấu diếm. Nếu nô tài nói dối, nô tài đã bị sét đánh chết, bị chết đuối, cả nhà nô tài chết hết a phu nhân!” Hạ nhân kia nằm ở trên mặt đất sợ tới mức không ngừng dập đầu.
Liễu Yến còn muốn động thủ lần nữa, lại bị Quyên Nhi đứng một bên ngăn cản: “Phu nhân, đừng đánh hắn, một nô tài như hắn làm sao dám nói dối được. Có lẽ Vương gia trong lúc tâm tình không tốt nhất thời nói vậy, phu nhân đừng tức giận, không tốt cho sức khoẻ. Bằng không để ta ngày mai lại đi thỉnh xem, Vương gia hẳn là sẽ đồng ý.”
Hạ nhân đáng thương kia cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
Ngày hôm sau Quyên Nhi tự mình đi tìm Tây Tường Liệt, vừa nhìn thấy nàng, Tây Tường Liệt đã dùng loại ngữ khí khiến cho người nghe rét lạnh mà nói: “Đừng để cho bổn vương thấy hạ nhân bên người Yến Nhi xuất hiện ở nơi này một lần nào nữa. Trở về nói với Yến Nhi, bảo nàng chú ý thân phận của mình, không được phép tiếp tục quấy nhiễu bổn vương.”
Quyên Nhi sợ tới mức toàn thân cứng đờ, lập tức chạy về.
Mà khi Quyên Nhi run rẩy thuật lại từng lời của Tây Tường Liệt, Liễu Yến cả người liền xụi lơ ngồi xuống giường, thật lâu không có hoàn hồn.
Kỳ thật Tây Tường Liệt chính là vì Nhiễm Nhi mới có tâm tình quá mức âm u thế này, mới có thể mỗi ngày đều bực bội ức chế trong lòng. Lửa này ai đụng vào sẽ đều bị bỏng, mà Liễu Yến vẫn cứ cố tình sai người đến làm phiền hắn. Cho dù hắn có sủng Liễu Yến đến đâu, lúc này hắn cũng sẽ cảm thấy không kiên nhẫn, thầm nghĩ phát tiết sự bức bối trong lòng.
Mười ngày này, Liễu Yến không đến tìm hắn nữa.
Cho nên, hắn mười ngày rồi không có cùng bất luận kẻ nào ở chung phòng.
Tây Tường Liệt mệt mỏi xoa xoa thái dương, sao mới mười ngày không thấy Nhiễm Nhi, ruột gan đã nóng như thiêu đốt như vậy?
Hắn cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi, mỗi lần trong vô thức sắp đi đến Nguyệt Tiên Cư, hắn đều dừng lại cước bộ, cắn chặt răng đi ngược trở về.
Hắn là Vương gia, không thể vì một người đã cứng đầu không chịu nhận sai lại còn làm bộ làm tịch mà nhượng bộ đánh mất uy nghiêm.
Tiểu Nhiễm mở cửa sổ ra, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng táp vào mặt, nó chỉ nhắm mắt lại, cảm thụ thế giới bên ngoài.
Không có khả năng …… Nó cùng Vương gia đã không còn khả năng, không còn hy vọng nữa rồi. Vương gia vẫn không xuất hiện, nguyên lai một chút hy vọng trong lòng kia cũng chỉ là hão huyền mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
11 chương
18 chương
146 chương