Ác phu cản đường
Chương 8 : Gả (nhị)
Bầu trời không mây không gió, con người quả thật có nhân duyên mới có thể gặp nhau. Mai Tâm Phỉ và Mộ Trì Tuấn quả thật có một đoạn nhân duyên, chẳng những có tiên hoàng giật dây làm mai, cầm tinh bát tự thì hợp khỏi phải nói, cũng không biết có phải là do thầy bói có đạo hạnh không đủ cố ý nịnh bợ nịnh hót, luôn luôn đề cao mối lương duyên này, trời đất tạo thành không thể đổi, nói trắng ra là không có gì tốt hơn mối lương duyên này!
Về phần kia, hỉ phúc chia ra hai phần, một phần ở thư phòng của Mai gia bị ném vào một xó nào đó, một phần khác được Mộ lão tướng quân hảo hảo giữ gìn, Mai Tâm Phỉ và Mộ Trì Tuấn tự nhiên không thể nào biết được mệnh cách bọn họ rất ư là xứng đôi, cho dù có biết chắc cũng không chịu tin.
Trong lòng Mộ Trì Tuấn đã sớm phán Mai Tâm Phỉ là một nữ nhân không tốt đẹp cộng thêm cái đêm ở “Hồ đồ nhưỡng” sau khi trở về, càng đưa ra nhận định khó thay đổi dược là Mai Tâm Phỉ rất đáng chết, là một nữ nhân không biết hổ thẹn không biết giữ gìn bản thân, Mộ Trì Tuấn tuyệt đối không muốn nữ nhân này phá hỏng danh dự của Mộ Gia.
Vì vậy Mộ Trì Tuấn đã sắp xếp một kế hoạch thật chu đáo để đối phó với nữ tử kia, về phần Mai Tâm Phỉ cuối cùng cũng ngoan ngoãn hai ngày không ra khỏi nhà, cửa phòng cũng không mở, một ngày ba bữa đều do nha đầu sai sử theo Tiền viện bưng tới. Không biết tại sao quy củ ở Mai gia này tại sao lại cổ quái, địa vị của mẹ con Mai Tâm Phỉ ở trong phủ rất thấp, từ ba năm trước đây, mẫu thân của Mai Tâm Phỉ, cũng chính là tam phu nhân của Mai Thừa tướng sau khi ốm chết, toàn bộ nha đầu sai sử bên người đều bị đổi đi, ngay cả nha hoàn của Mai Tâm Phỉ cũng đổi người mới. Nói là nha đầu cũ này không may mắn.
Từ lúc đó trở đi Mai Tâm Phỉ chỉ còn ba cái nha đầu đáng thương, toàn bộ cũng bị thỉnh ra tiểu viện, mỗi ngày đúng giờ sẽ có người đến quét tước, thời gian còn lại, tiểu viện thanh lãnh, giai nhân cô tịch. Càng là đêm dài thì càng yên tĩnh không một bóng người, tiểu viện coi như một mảnh đen kịt không một bóng người, chỉ còn lại ngọn đèn bơ vơ, nếu ngẫu nhiên có người đi tới cũng rất dễ làm người ta giật mình,nói chung chỗ ở này thật là sỉ nhục, không sáng sủa lúc nào cũng âm u, rất thiếu sinh khí của người sống.
Lúc này là lúc Mai Tâm Phỉ lấy chồng mà nơi ở của tân nương lại không có một bóng người, tĩnh mịch, bầu không khí u ám không có lấy một tia vui mùng nhộn nhịp của ngày hỉ, không có vật trang trí gì hết chỉ có thể đi đến chính đường ở Tiền viện để làm lễ, có cảm giác thật là bi ai.
Ánh nến mờ nhạt, chiếu rọi dáng người bận rộn của giai nhân, tân nương ở trên giường ăn mặc chỉnh tề lạnh lùng, hỉ phục đỏ tươi cô đơn, khi nha đầu đem hỉ phục tiến vào, Mai Tâm Phỉ nhất thời tò mò nhìn vào, sờ soạng, mãi cho đến lúc này mới có thể thấy được hỉ phục, thời gian khẩn cấp, không có thời gian để lựa chọn, nói chung giống như một chuyện thật cỏn con không ai thèm quan tâm tới.
Nàng không muốn cùng một nam nhân xa lạ viên phòng, một khi thuốc nước mất đi hiệu lực, nếu dám Bá Vương ngang ngược đòi thượng cung, cũng đừng trách nàng thủ hạ vô tình, vạn nhất đem vị Phiêu Kỵ tướng quân kia làm bị thương hoặc trở thành tàn phế, lão hồ li Mai thừa tướng không biết sẽ thu dọn tàn cuộc như thế nào, có thể là đến xin lỗi nhân vật anh hùng Mộ lão tướng quân, nàng còn nghe nói, Mộ Trì Tuấn lại là con một, nghĩ đến đây, Mai Tâm Phỉ than nhẹ một tiếng, kiều nhan mang theo ý cười, không có nửa phần nhân nhượng. Thanh danh Mộ Trì Tuấn tàn nhẫn ai mà chẳng biết, như vậy đó là một đối thủ cường hãn, nàng không thể nào sơ suất được.
Đêm, lặng yên không một tiếng động trôi qua, một ngày làm việc mệt mỏi, nhưng không thể nghỉ ngơi phải phá lệ tiếp tục làm việc, mặc dù đây cũng chỉ là một người không quan trọng đi lấy chồng mà thôi, nhưng cũng không thể chậm chạp được. Đương gia chủ mẫu, ba vị phu nhân còn có bốn thị thiếp, mang theo lão mụ tử, nha hoàn, tôi tớ, đại đội nhân mã mênh mông cuồn cuộn dũng hướng thanh lãnh độc viện.
“Hay là ngủ đã chết, tiếng vang như vậy mà nghe không được!”
“Miệng thối, ngày đại hỉ không được nói bậy, lão gia mà nghe được thì xong đời!”
“Phu nhân bớt giận, là thiếp nói sai rồi!”
“Bỏ lỡ giờ lành, xem ta phạt lũ nô tài vô dụng các ngươi thế nào,cho khỏi ăn cơm.”
Ở bên ngoài ồn ào huyên náo, cuồng oanh đập loạn, người trong phòng hiển nhiên coi như không nghe, đỡ phí lời ứng đối, càng lười động thủ mở cửa, vì sợ vượt qua giờ lành đem nàng gả đi ra ngoài, cả đám người đập loạn muốn kêu nàng chuẩn bị.
“Ai a, bà cô của ta ơi, ngươi cố ý phải không?”
“Ta dám chắc là như vậy, cả một đám người chúng ta thay nàng sốt ruột, thay nàng xử lý, vậy mà nàng nhất phái nhàn nhã, không thèm quan tâm, giờ này còn chưa tỉnh ngủ!”
“Hỉ phục chắc còn chưa mặc đâu!”
“Không phải nói nàng cả hai ngày nay đều ở trong viện sao?”
“Ha ha, ai biết được!”
“A, buồn ngủ quá a! Ta nói các vị nói đủ chưa? Nói đủ liền thay ta trang điểm đi, ta xuất giá vì sao không thấy tướng gia phụ thân đâu hết vậy!” Mai Tâm Phỉ đột nhiên đứng dậy, cả người không đứng đắn, lười nhác ở trên giường bước xuống, tựa tiếu phi tiếu hỏi đương gia chủ mẫu, người người trong lòng ngoan trừng liếc mắt một cái, thở hổn hển tức giận.
“Thật sự là không hiểu đứa nhỏ này, nữ nhi xuất giá, lão gia có thể nào đến hậu viện, lúc này lão gia với các huynh đệ của ngươi đều ở tiền thính chờ. Các ngươi, mau hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu thay quần áo.”
Lời nói của đại phu nhân làm cho ý cười trên mặt Mai Tâm Phỉ càng sâu, hôm nay đãi ngộ thực là rất tốt nha, lúc trước ngay cả mốt con mắt cũng không liếc nàng một cái, bây giờ làm như rất thương còn kêu nàng là “Đứa nhỏ”,ha ha thật mắc cười?
Mai Tâm Phỉ giống như đại gia đi đến trước bàn ngồi xuống, mộ đám nô tì ùa lên, nào là đại gương đồng, đầy đủ son bột nước nhất nhất trải ra mở ra, rửa mặt, sửa mi chải đầu, trang điểm, mặc dù ngồi lâu một chút nhưng cũng là một loại hưởng thụ, đến khi Tiền viện phái người đến, sa y đỏ tươi, áo khoác lửa đỏ một màu hỉ phục, áo khoác ngắn tay mỏng khăn quàng vai, đầu đội mũ phượng, đại phu nhân tỏ vẻ lọng trọng tự mình đeo cho nàng một cái khóa cát tường, một cái gói hồng hỉ được đặt vào trong tay Mai Tâm Phỉ .
“Tại sao ta vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng, rất giống cái gì nhỉ?”Đối mặt mọi người bàn tán, Mai Tâm Phỉ mi tiếu khinh chọn, khóe miệng dương cười, cũng giống như đang hỏi, một nha hoàn lanh mồm lanh miệng nói câu, “Tiên nữ a!” Khiến trong lòng Mai Tâm Phỉ hiểu rõ, trong ngày thường nàng không chút phấn son cũng có thể còn hơn thanh tú như sen hé nở trên mặt nước, huống chi hỉ phục mặc vào thân, vàng ngọc trang trang, không là tiên nữ cũng giống như tiên nữ. Nàng thật muốn nhìn xem, Mộ Trì Tuấn nhìn thấy nàng xinh đẹp tuyệt sắc như vậy sẽ có vẻ mặt như thế nào.
“Tâm Phỉ vốn là một mĩ nhân! Tâm Phỉ, đồ trong tay ngươi trăm ngàn lần dừng bỏ ra cho đến khi đến Mộ phủ, khăn voan thì cũng phải để tân lang lấy ra, rồi tự tay giao hỉ túi cho hắn, đây chính là bước quan trọng giúp Mộ gia ngày sau khai chi tán diệp bảo bối, cần phải tỉ mỉ cẩn thận nha.”
Nếu ném túi hỉ trong tay có thể nào làm cho Mộ Gia vô hậu luôn không? Mai Tâm Phỉ ý nghĩ như vậy thật là xấu, không có động phòng, như thế nào lắc qua lắc lại ra con cháu chứ. Mộ Trì Tuấn muốn khai chi tán diệp thì không nên hy vọng ở Mai Tâm Phỉ, hắn tuổi trẻ lực tráng chắc cũng phong lưu để lại một cục cưng nào đó rồi, chuyện có con cháu sẽ có không cần nàng phải lo những việc này.
Về phần Mộ Trì Tuấn có đúng như Mai Tâm Phỉ suy nghĩ, chỉ cần sờ thấu tên nam nhân bá đạo cáu kỉnh kia, thì sẽ có đáp án cho Mai Tâm Phỉ, chuyện này không đáng để phải nhọc công suy nghĩ.
“Phu nhân, còn chuyện đó thì sao? Ngài còn chưa dặn dò?”
“Khụ khụ!”
“Ngươi đang trách ta cái gì, nữ nhi khi xuất giá, mẫu thân phải đem cái loại sự tình này dặn dò qua chứ!”
“Được rồi!” Đại phu nhân thấp giọng trách mắng, vị kia tiểu thiếp luôn luôn không an phận nói năng lộn xộn, mặc dù miệng thành thật , ánh mắt vẫn như cũ ác ngoan, càng tràn đầy khinh bỉ trào phúng.
Mai Tâm Phỉ tò mò hỏi, rốt cuộc chuyện gì còn muốn phá lệ dặn, ở đây các nữ nhân vẻ mặt né tránh.
“Cũng không có gì, chính là Tâm Phỉ ngươi thật sự không biết?”
“Phu nhân cho rằng Tâm Phỉ nên biết cái gì?” Thanh âm ôn nhu xinh đẹp, vẻ mặt vô tội không biết gì.
“Ngươi… tốt lắm tốt lắm, giờ lành không thể chậm trễ, khăn voan lấy lại đây!”
“Phu nhân, ngài còn không có trả lời Tâm Phỉ a?”
“Hừ, trả lời gì mà trả lời, sớm phá thân, còn dám làm như không biết?”
Đại phu nhân đột nhiên bắn tới ánh mắt tàn nhẫn, lời nói ngoan độc nháy mắt làm mọi người đều nhìn kỹ sắc mặt Mai Tâm Phỉ lúc này, là son hồng? Hay là xấu hổ đỏ mặt? Vì sao vẫn cười tươi như vậy?
Một đường, bị che khăn voan đỏ từ đại phu nhân tự mình nâng đi trước, Mai Tâm Phỉ nhìn mũi chân của bản thân không ngừng lộ ra nâng lên, tận đến lúc bước lên thềm đá, tận đến lúc nghe được trong sảnh cười ha ha không ngừng, tận tới lúc nhìn đến người giống nàng mặc hồng bào ngồi ở cạnh Mai thừa tướng, nàng không nghĩ tới, tiếng tăm khó nghe như Mộ Trì Tuấn lại có giọng nói dễ nghe như vậy, mà còn đến đúng giờ nữa!
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
5 chương
12 chương
62 chương
15 chương
73 chương