Ác Nữ Quay Về

Chương 55 : Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi

"Câu này của Tam tiểu thư từ đâu ra? Bổn vương cảm thấy đây là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!" Vẻ mặt Bắc Đường Ngôn vô tội, dáng vẻ này, ngược lại chẳng khác gì Lăng Nhược Hi cách đây không lâu. Lăng Nhược Hi trừng hắn hồi lâu, bấy giờ mới nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vậy không biết Vương gia ra giá thế nào đây?" Bắc Đường Ngôn vòng quanh cái hòm một vòng y như thể có chuyện như thế thật, sau đó không khỏi cảm thán: "Nhà giàu nhất Dương Châu, quả nhiên là tiền nhiều như nước mà! Đồ cưới của lệnh đường đúng là khiến Bổn vương mở rộng tầm mắt!" Lúc này Lăng Nhược Hi căn bản không muốn nói nhảm với tên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của trước mắt này, cho nên trực tiếp mất kiên nhẫn nói: "Vương gia có chuyện gì xin nói thẳng!" "Ba mươi vạn lượng! Chắc giá!" Bắc Đường Ngôn cười ha hả nhìn Lăng Nhược Hi, nhưng cũng không biết vì sao, Lăng Nhược Hi lại thấy được trên gương mặt cười ha hả này hai chữ to tướng ---- gian thương! Chỉ là Mai Hương sau lưng lại mở to hai mắt nhìn, ánh mắt nhìn Bắc Đường Ngôn trở nên là lạ, len lén giật góc áo Lăng Nhược Hi, vừa cười vừa nói: "Tiểu thư, nếu Vương gia chịu giúp đỡ, chúng ta xem như đã giảm bớt một phiền phức lớn rồi!" Lăng Nhược Hi có chút buồn cười liếc Mai Hương một cái: "Cuối cùng em là nha hoàn của ta hay là nha hoàn của hắn? Sao ta cảm giác đâu đâu em cũng nói giúp cho kẻ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này vậy?" Mai Hương nghe thấy thế lập tức có chút dở khóc dở cười: "Tiểu thư nặng lời rồi, nô tỳ không dám!" Lăng Nhược Hi cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa tay phải ra: "Một tay giao tiền, một tay giao hàng, không phải là Vương gia không mang tiền chứ?" Bắc Đường Ngôn thật không ngờ Lăng Nhược Hi lại thoải mái như vậy, lập tức cười khẽ một tiếng, sau đó lấy ra một chồng ngân phiếu lớn từ trong ngực, đưa cho Lăng Nhược Hi, thản nhiên nói: "Chút tiền lẻ này, Bổn vương vẫn có thể lấy ra được!" Lăng Nhược Hi nhìn chồng ngân phiếu dày trong tay, trong khoảng thời gian ngắn có chút nghiến răng nghiến lợi, nhìn đồ cưới dưới đất, do dự hơn nửa ngày mới cắn môi dưới, thấp giọng hỏi: "Không biết Vương gia định xử lý những thứ này thế nào?" "Tất nhiên là bán trao tay, kiếm một món hời!" Đương nhiên Bắc Đường Ngôn có thể nhìn ra không nỡ trong mắt Lăng Nhược Hi, vì vậy cố ý nói đáp án Lăng Nhược Hi không muốn nghe nhất, nhìn mặt mày Lăng Nhược Hi tái xanh, Bắc Đường Ngôn có cảm giác như đùa dai thành công. Tuy rằng Lăng Nhược Hi tức đến muốn giết người nhưng vẫn nhịn xuống, nở một nụ cười: "Đã vậy thì, Nhược Hi không làm chậm trễ Vương gia kiếm tiền nữa!" Dứt lời, quay người đi về bên kia, lúc này cuối cùng Bắc Đường Ngôn cũng kịp phản ứng, trực tiếp tiến lên kéo Lăng Nhược Hi lại: "Không phải Tam tiểu thư cứ thế mà đi chứ? Vậy những thứ này, ai giúp Bổn vương chuyển đi đây?" Mai Hương cũng là nha đầu xấu xa, nghe thấy thế, trực tiếp dùng mắt ra hiệu, cùng mọi người nhao nhao trở về theo đường cũ, trong khoảng thời gian ngắn, trong địa đạo, vậy mà chỉ còn lại hai người Lăng Nhược Hi và Bắc Đường Ngôn, còn có vàng bạc tài bảo chất đầy đất. Trong lòng Lăng Nhược Hi âm thầm khen nức nở, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ vô cùng ấm ức: "Vương gia ngài cũng thấy đấy, thuộc hạ của Thần nữ đều là mấy kẻ không dùng được, cũng không thể bắt Thần nữ tự mình giúp Vương gia mang đồ về đúng không?" Bắc Đường Ngôn thấy Lăng Nhược Hi như vậy, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười, trừng Lăng Nhược Hi: "Nha đầu! Nàng cố ý?" "Vương gia đang gán tội vô lý đấy à?" Lăng Nhược Hi căn bản không để ánh mắt hung ác của Bắc Đường Ngôn vào lòng, trực tiếp xoay người rời khỏi. "Chẳng lẽ nàng không muốn biết tại sao ta biết địa đạo này ư?" Giọng nói của Bắc Đường Ngôn lạnh nhạt vang lên phía sau, lại khiến Lăng Nhược Hi lập tức dừng bước, quay đầu nhìn hắn chằm chằm: "Xin lắng tai nghe!" "Vậy những thứ này?" Bắc Đường Ngôn đắc ý nhíu mày. "Từ nhỏ Nhược Hi đã biết biết càng nhiều, chết càng thảm, vì vậy, Vương gia đừng nói cho Nhược Hi biết thì hơn!" Lăng Nhược Hi căn bản không mắc lừa, trực tiếp xoay người ra ngoài. Bắc Đường Ngôn trơ mắt nhìn Lăng Nhược Hi cứ vậy mà không chút do dự bỏ đi, lập tức có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tức giận nói: "Đứng đờ ra đó làm gì? Chẳng lẽ lại để Bổn vương tự đem về sao!" Lúc này Diệp Hoan mới lặng lẽ bước ra từ chỗ tối, nhìn dáng vẻ chịu nhục của Bắc Đường Ngôn, cố nén cười, thấp giọng hỏi: "Vậy chúng phải phải chuyển những thứ này đi đâu?" "Còn đưa đi đâu nữa? Đương nhiên là đến tư khố của Vương phủ rồi! Chẳng lẽ lại ném ra đường cái à!" Bắc Đường Ngôn tức giận liếc Diệp Hoan, sao hắn cảm giác trong khoản thời gian này, tên này lại trở nên ngu ngốc vậy chứ! Diệp Hoan nhìn dáng vẻ trừng mắt của Bắc Đường Ngôn, lập tức hơi ấm ức: "Vương gia, ngài bị Tam tiểu thư làm ấm ức thì lấy thuộc hạ ra trút giận, như vậy có phải không tốt lắm không?" Bắc Đường Ngôn thật không ngờ mới qua mười mấy ngày, Diệp Hoan vậy mà cũng biến thành miệng lưỡi bén nhọn rồi, lập tức đá Diệp Hoan một cú thật nặng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão tử kêu ngươi theo dõi Lăng Nhược Hi, ai kêu ngươi học kiểu miệng lưỡi bén nhọn của nàng chứ!" Diệp Hoan vô cùng tủi thân xoa chỗ bị đá, sau đó bắt đầu khuân đồ, nhìn dáng vẻ thảnh thơi của Bắc Đường Ngôn, cảm thấy có chút buồn bực: "Vương gia, mấy thứ này để một mình thuộc hạ chuyển, sẽ mệt chết đấy!" "Mệt chết cũng tốt, dù sao tốt hơn bị Bổn vương đánh chết, ngươi nói có đúng không?" Bắc Đường Ngôn lạnh nhạt bỏ lại những lời này rồi oãy người ra ngoài, đi đến miếng hầm, bỗng nhiên như nghĩ đến chuyện gì đó, xoay người lại nhìn Diệp Hoan: "Sao Diệp Nam vẫn chưa về?" "Gia? Không phải người thật sự cho rằng chuyện Lục Vu cô nương, là hắn nói chứ?" Nói đến đây, Diệp Hoan lập tức căng thẳng, cũng không biết rốt cục tại sao tiểu cô nương Lăng Nhược Hi kia lại biết chuyện này, trong khoảng thời gian này, Gia nhà hắn đã cẩn thận điều tra nhiều lần, ngược lại tìm ra không ít người thú vị. "Nói nhảm nhiều vậy! Nếu không thì ngươi chuyển mấy thứ này đến sườn núi ngoài thành mười dặm nhé?" Bắc Đường Ngôn tức giận trợn mắt một cái, trực tiếp xoay người bỏ đi. Để lại Diệp Hoan xốc xếch đứng tại chỗ, khóc không ra nước mắt: "Gia, ta thật sự trong sạch, sư huynh cũng vậy!" Bắc Đường Ngôn căn bản không nghe thấy tiếng kêu rên của Diệp Hoan, theo bước chân của Lăng Nhược Hi, đi về phía phòng nàng. Một mình Lăng Nhược Hi ngồi trong phòng, nhìn vòng tay hồng ngọc màu máu trên tay, trong đầu muôn ngàn suy nghĩ, bỗng nhiên cửa sổ bị người ta lặng lẽ mở ra từ bên ngoài, Lăng Nhược Hi hơi nhíu mày, gần như không cần nhìn cũng biết rốt cục là ai tới. "Đừng nói là Vương gia đến tìm Thần nữ dọn đồ đấy nhé?" Lăng Nhược Hi đeo vòng tay vào lại, rót cho mình một ly trà, lạnh nhạt nhìn Bắc Đường Ngôn nhảy cửa sổ mà vào: "Thói quen này của Vương gia, e rằng không tốt lắm đâu?" Bắc Đường Ngôn nhìn dáng vẻ Lăng Nhược Hi như vậy lập tức cảm thấy hơi buồn cười: "Từ xa tới đây, Tam tiểu thư thật sự không cân nhắc cho bổn vương uống một ly trà sao?" Nghe thấy thế, Lăng Nhược Hi tập tức buồn cười: "Trong phủ Vương gia chẳng lẽ không có trà ngon ư? Có chuyện gì, vẫn nên nói thẳng đi!" Cũng không biết tại sao, dáng vẻ giải quyết việc chung không niệm tình riêng này của Lăng Nhược Hi lại khiến hăng hái của Bắc Đường Ngôn lập tức biến mất, lạnh mặt ngồi tại chỗ, ánh mắt trong lúc lơ đãng rơi vào vòng tay của Lăng Nhược Hi, lập tức thay đổi vẻ mặt, nắm chặt cổ tay nàng: "Cái vòng này ở đâu ra?"