Ác Nhân Thành Đôi
Chương 162
“Khụ… Phụ hoàng đỡ hơn chưa?” “Tạm thời chỉ có thể kéo dài thời gian, cách chữ tốt còn rất xa.” Trang Thư Tình cùng không phát giận với hắn,thuận theo lời hắn chuyển đề tài, “ Tình huống bên ngoài như thế nào?”
“Vệ Hàm đã vào thành, có hắn ở đây, không thể lật trời được, phụ hoàng làm người luông nhân hậu, nhưng mắt nhìn người quả thật không sai.”
“Chờ hoàng thượng tỉnh dậy, người lại đi vuốt mông ngựa vẫn kịp.”
Chu Tri Sâm rời tầm mắt, được rồi, đúng là thù dai!
Cũng may không lâu, Thanh Dương Tử liền ôm cai chai tiến đến, An Cùng đi phía sau ôm hộp thuốc, Thanh Dương Tử ra hiệu cho hắn ôm máy ly tâm bảo bối của hắn đến.
“Mười bình, trước dùng cái này trước.”
Trang Thư Tình đứng dậy, vừa nhạn lấy chai vừa hỏi, “Máu đã từng qua tay người nào hay chưa?”
“Không có, tất cả ta đều lưu tâm, Tam tử còn mang theo bốn người dặc biệt đén trông trừng.” Cẩn thận đặt bình xuống, thanh Dương tử liền đi ra bắt mạch, mạch tuojng có chút biến hóa khiến hắn vui mừng lộ rõ trên mặt, với hắn mà nói, thứ duy nhất đáng giá vui vẻ chính là dẫ có thể tìm được hướng giải loại độc này, cũng bù đắp tiếc nuối trong long hắn.
Chu Tri Sâm cũng đén gần, không nói chuyện, chỉ nhìn bọn họ làm.
Thay Trang Thu Tình thuần thục chuẩn bị, cầm một thứ mỏng manh săc bén đâm vào trong cơ thể phụ hoàng, nhìn Thanh Dương Tử treo bình máu lên, đem máu của người khác thông qua ống dẫn truyền vào trong cơ thể phụ hoàng, cho dù chỉ nhìn nhưng hắn vẫn thấy lạnh cả sống lưng.
Không biết phụ hoàng có thấy đau hay không.
“Tốc độ chậm lại một chút.” Long mày Trang Thu tình nhăn lại một chút, “Chậm thêm chút nữa.”
“Có vẫn đề gí sao?”
Trang Thư Tình không nói gì, sau khi rút ra 400ml máu vẫn không cầm máu lại như lúc trước, mà mặc cho máu chảy thêm một lúc mới đè tay lại.
Không cần nói nhiều mọi người cũng biết xuất hiện vấn đề, máu người bình thường không nhạt như vậy.
“Máu lúc trước truyền vào không xuất hiện tình huosng này, sao chỉ một lát lại… Thanh Dương Tử, ngươi đén xem thử trong máu có gì bất đồng hay không. Chu ngự y, nguwoi nhìn bình máu, tránh cho chúng ta quên.”
“Được.”
Đây hoàn toàn là một loại y thuật mới, Chu Tề mang theo tâm lý kinh sợ đi làm việc, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm bình máu, lỗ tai dựng thẳng lên ngeh từng chữ một.
Thanh Dương tử lấy vài giọt máu đi thẳng đến nơi có nhiều ánh sáng, Chu
Tri Sâm nhịn không được hỏi, “Hắn khoong sợ sẽ bị trúng đọc sao?”
“Không, loại độc này rất đặc biệt.” Cụ thể là đặc biệt ở chỗ nào, Trang thư Tinh không nói, nàng không thể nói đày đủ được, Thanh Dương Tử mới là người rõ ràng nhất.
Thanh Dương tử rất nhanh liền quay trở lại, sau đó ôm máy ly tâm chạy đi, “Ta đi lấy máu, phải đổi lại hết máu, độc khuếch tán quá nhanh, toàn bộ máu lúc nãy đưa vào đều trở thành vô ích, không thể cảm được tốc độc khuếch tán của độc.”
Trang Thư Tình vội gọi với theo Thanh Dương tử, “Có đủ người hay không?”
“Đủ, không đủ cũng có thể nghĩ cách bổ sung đủ.”
Trang Thư Tình không dám tiếp tục trì hoãn, đem áo choàng vẫn đang khoác trên người ném qua một bên, lộ ra xiêm y vẫn chưa kịp đổi. Xiêm y lúc này có thể nói là không chỗ nào hoàn chỉnh, vạt áo bị xé rách nhiều chỗ, vải đã không còn hình dạng ba đầu, chỉ còn một đám chỗ hổng.
Tam hoàng phi nhìn, miệng cũng không khép lại được, Trang Thư Tình lúc này một thân quần áo không chỉnh tề sao nàng còn có thể than 3nhien6 như vậy.
Trang Thư Tình căn bản là đã quên lúc này bộ dạng của nàng có bao nhiêu thất lễ, chỉ tiện tay vén tay áo lên, hoạt động một chút những ngón tay đã dần đông cứng, liên tục thay đổi bình máu.
Nhưng người trên giường vân 4khong6 có nửa điểm phản ứng.
Ôn Đức từ bên ngoài tiến vào.hìn thấy tình huống trong phòng lòng liền căng thẳng, chính sự thứ gì cũng đều quên hết.hạy tới bên giường khó nén khẩn trương hỏi. “Làm sao vậy? Hoàng thượng làm sao vậy.”
“Độc khuếch tán quá nhanh, hiện tại phải bắt đầu thay máu lại, Ôn công công, những người không thể tin thì không được mang theo vào.”
”Vâng, lão nô đã biết.”
Ôn Đức lại liếc mắt nhìn người nằm trên giường, xoay người đi đến trước mặt Bạch cHiêm, nhìn công tử vẫn như trước vững vàng ngồi yên một chỗ, lo lắng trong lòng Ôn Đức cũng thoáng hạ xuống một chút, “Công tử, các vị đại thần đến.”
Bạch Chiêm uống cạn chén trà, đứng dậy đi ra ngoài, Ôn Đức đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu được công tử nghe được lời nói của Trang tiểu thư nên mới có thể đi gặp chúng đại thần.
Hành vi săn sóc dành cho Trang tiểu thư cũng là đồng thời dành cho hoàng thượng, nhiều hoàng tử công chúa phi tần như vậy, sợ là cũng chỉ có một mình công tử không có tư tâm đối tốt với hoàng thượng.
Trong lòng vọt lên một cỗ nhiệt huyết, Ôn Đức lau khóe mắt, trong lòng
âm thầm cầu nguyện” Hoàng thượng, ngài coi như là thành toàn cho một mảnh hiếu tâm của công tử nên phải chống đỡ qua lần này.
Văn thần võ tướng đừng chờ trên điện.
Trong lòng bọn họ vô cùng bồn chồn, không biết tình huống trước mắt sẽ xảy đến kết quả gì.
Cho đến khi nhìn thấy người bước vài điện, trong lòng bọn họ càng thêm không yên.
“Công tử.”
Bạch Chiêm cũng không nhiều lời vô nghĩa với bọn họ, “Chuyện loạn thành như vậy, các ngươi tự mình phải biết nên làm cái gì, không nên làm cái gì? Nhanh chóng khiến kinh đô lập tức yên lặng xuống, bất kỳ ai làm việc dưới trướng có ý đồ nhân dịp làm loạn, toàn bộ giết không tha, tru di cửu tộc, còn nữa, đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tứ hoàng tử, mưu phản tội lớn, đều đã chết, cho người coi chừng phủ đệ của bọn họ, không cho bất luận kẻ nào ra vào, Ôn Đức, ngươi đưa cho bọn hắn một tờ danh sách, phàm là nhừng người khả nghi, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
Thà giết làm còn hơn bỏ sót!
Các căn thần võ tướng trên điện nghe thấy lời này tất cả đều rùng mình, bao nhiêu năm làm quan bọn họ vẫn chưa từng nghe thấy mệnh lệnh nào cường ngạnh như vậy, một mặt vừa cảm thấy sảng khoái, một mặt lại tâm sinh bất an.
“Công tử, nếu làm như vậy, người bị giết có phải là quá rộng hay…”
“Ta không phải phụ thân.” Bạch Chiêm lạnh lùng nhìn bọn họ, “Ngài đối với bất cứ ai đều nhân từ, chính vì vậy mới dẫn đến kết cục ngày hôn nay, tốn công tốn sức nuôi một đám người, đến lúc quan trọng không giúp được gì đã vậy lại còn bị bọn họ bày mưu tạo phản, các ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cho phụ thân nhanh chóng tỉnh lại, nếu không mọi chuyện đều làm theo quy củ của ta, nếu vẫn còn bộ dạng cà lơ phất phơ làm việc không chút hiệu suất như trước, toàn bộ cáo lão hết đi, ta đây không sợ thiếu người dùng, Ôn Đức.”
“Có lão nô.”
“Triệu hồi tất cả ẩn vệ, để bọn họ đi làm việc, nghe nói ẩn vệ ưu tú nhất ngay cả mất vị đại thần ăn cái gì, vào nhà vệ sinh mấy lần, sủng ái ai cũng đều biết hết, để ta nhìn xem, ẩn vệ của Đại Chu có bản lĩnh này hay không.”
“Vâng, lão nô quyết không nhục mệnh.” Ôn Đức cảm thấy, vào thay công tử, tài năng của ẩn vệ mới có thể chân chính phát huy đến mức tận cùng.
Bạch Chiêm đứng dậy, “Nghe nói làm quan Đại Chu là tốt nhất, các ngươi hưởng thụ cũng đủ rồi, không nên làm nhục quan phục đang mặc trên người các người, tận lưc làm việc đi.”
Sau khi hai người bọn họ đi được hồi lâu, trên điện vẫn không có lấy một người mở miệng, tất cả đều thầm cân nhắc trong lòng.
Cho đến khi người người lục tục rời đi, mới có người không tin tường, buông xuống một câu ngay giữa điện. “ta thật muốn nhìn, hắn có lợi hai như lời hắn nói hay không.”
Sau khi trở về chủ điện, Ôn Đức nhẹ giọng hõi, “Công tử, ngài thực muốn làm vậy sao? Lão nô lo lắng hoàng thượng sẽ trách tội, lão nô sợ rằng về sau hoàng thượng không trấn được bọn họ, một đời như vậy, sao có thể nói sửa là sửa được.”
“Không đổi giang sơn thì đổi người ngồi.” Bạch Chiêm thấy Hữu Phong đang bận bịu làm việc nên không tiến đến gần, chỉ đứng tư xa nhìn, chỉ như vậy thôi hắn cũng cảm thấy hạnh phúc.
Ôn Đức không dám nói gì nữa, khom người thối lui.
Bạch Chiêm nhìn về phía Chu Tri Đức liền thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn, “Muốn nói cái gì?”
Chu Tri Tiếu lập tức tiến đến gần, trong mắt ẩn ẩn lộ ra vẻ sùng bái, “Bạch.. Ca ca thật lợi hại.”
Bạch Chiêm cũng không cự tuyệt một tiếng ca ca này của hắn, liếc mắt nhìn tay phải của hắn, Chu Tri Tiếu theo bản năng muốn giấu, nhưng nhớ đến lời nói của Trang đại phu, hắn lại thả tay về chỗ cũ.
Thấy động tác của hắn, Bach% Chiêm đối với hắn liền xem trọng thêm hai phần, cũng không phải liên quan gì đến hắn, Bạch Chiêm chỉ vui mừng khi hắn nghe lọt lời của Hữu Phong.
“Nghe lời của nàng sẽ không chịu thiệt.”
Chu Tri Tiếu còn cho rằng mình nghe nhầm, vị ca ca không cùng họ này có phải vừa rồi đã dùng ngữ khí đắc ý nói chuyện với hắn?
“Màu của máu có vẻ đỏ hơn một chút.” Chu Tri Sâm luôn chú ý quan sát tình hình của hoàng thượng, lúc này hắn giương giọng nói lớn lên, nhìn có vẻ rất cao hứng.
Trang Thư Tình dùng tay áo lau sơ mồ hôi trên trán, cúng không nói chuyện, lấy một bình nước muối trong rương ra treo lên, chuẩn bị truyền vào cơ thể, lúc này cần phải bỗ sung chất điện phân, không hể xuất hiện chút ngoài ý muốn nào.
“Trang đại phu, máu đã hết.”
Trang Thư Tình nhanh chóng chạy qua đổi một bình máu khác, thuận tay bắt mạch, lại trở về bên kia.
Trên tay hoàng thượng da có vài lỗ kim, nam nhân cả đời tôn quý chưa từng sống trong đau khổ như vậy, cánh tay xanh một mảng lớn.
“Ngươi tới, vé ống quần của hoàng thượng lên, để lộ đầu gối.”
Chu Tri Sâm bị sai bảo cũng không chậm chạp một giây, trong miệng thắc mắc hỏi. “Không thể truyền trên tay sao?”
“Đã xanh lên, không dễ tìm mạch máu, nơi này có một đường tĩnh mạch… Ai, nói cái này với ngươi ngươi cũng không hiểu.” Sau khi ống quần đã được vén lên, Trang Thư Tình liền đẩy hắn ra, sau khi tìm được tịnh mạch liền bắt đầu rút máu ra.
Huyết đã trở thành màu đỏ.
Chu Tri Sâm bị triệt để không quan tâm, hắn sờ sờ cái mũi, cũng không ly khai, đi tới bên người Bạch Chiêm thấp giọng nói: “Vị Trang đại phu này tỳ khí có vẻ không tốt.”
“Rất tốt.” Bạch Chiêm lườm hắn một cái, tấy trán Hữu Phong đang đổ mồ hôi, theo bản năng lấy khăn ra, sờ tới mới nhớ là bản thân đã làm mất.
Dứt khoát cuộn tay áo lên lau
“Mệt thì nghĩ một lát.”
Trang Thư Tình quả thật rất mệt, nguyên bản là phải có mấy người cùng nhau phối hợp phẫu thuật, hiện tại chỉ có một mình nàng ra sức, nàng không sợ gì, chỉ sợ trong lúc sơ sẩy sẽ gây ra lỗi lầm, vì vậy vẫn luôn tập trung tinh thần, mỗi một lần động thủ đều suy tính trước trong đầu.
Mệt, thật rất mệt.
Nhưng mà, “không thể nghĩ, độc này quá bá đạo, không thể trừ hết thì chỉ có thể chuẩn bị hậu sự, cho ta miếng nước.”
Bạch Chiêm cũng không sai người khác đi, tự mình rót chén trà lạnh đưa tới bệnh miệng nàng.
Trang Thư Tình uống một hơi, Bạch chiêm lại rót cho nàng một chén.
“Đủ rồi.”
Tam tử đưa tới một chai máu.
Nếu không phải trừ Thanh Dương Tử không người nào biết lấy máu, nàng thật muốn đổi người khác đi lấy để hắn quay về giúp nàng một tay, như vậy nàng cũng không cần mệt như vậy.
“Thanh Dương Tử để ta hỏi Trang tiểu thư một chút tình huống ở đây như thế nào.”
“Tốc độ đồng hóa máu quá nhanh, có chuyển tốt, nhưng kém hơn so với đoán trước, ngươi nói với hắn, phải không ngừng lấy máu.”
“Đã biết.” Tam tử lại nói: “thanh Dương tử còn nói để ta mang một ít chai máu qua, chỗ của hắn không còn nhiều.”
Trang Thư Tình thấp giọng than một tiếng, nàng quên mất.
“An Cùng.”
Chu Tri Tiếu với tiến đến gần trả lời, “hắn không ở đây, đã đi giúp Thanh Dương tử.”
“Tìm người tin được đến đây, ôm đống chai trên đất đi tráng nước nóng, tráng trong một khắc, hiện tại mau đi.”
Chu Tri Tiếu tiến đến ôm hết mấy chai máu lên, “Đệ đi.”
Hắn lộ ra tay phải khiến Chu Tri Sâm kinh ngạc, cùng là huynh đệ, nhưng hắn lại không biết lão lục bị như vậy
”Hoàng phi, nàng cũng đi hỗ trợ.”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
8 chương
125 chương
9 chương
33 chương