Ác mộng của đêm
Chương 84 : Theo Dõi Và Đánh Lén
Làm cách nào trong trận chiến lấy một địch năm, ít bị ảnh hưởng nhất?
Câu trả lời này, không cần phải chiến sĩ cũng có thể trả lời được, đó là: Đánh lén.
Phục kích ở một nơi kẻ địch không biết, xuất ra một chiêu bất ngờ chí mạng, đây là cách ít tốn thể lực nhất, lại có thể gây tổn thương lớn nhất trong chiến đấu.
Cuộc chiến Khánh Trần chuẩn bị đối mặt, chỉ có thể lựa chọn đánh lén, nhằm giảm bớt lực lượng đám tội phạm truy nã.
Diệp Vãn rõ ràng đã hiểu vấn đề này, nhưng còn chưa dạy Khánh Trần kỹ xảo trên phương diện này.
Trong lòng Khánh Trần nghi ngờ, nhưng hắn sẽ không chủ động hỏi.
Khánh Trần luyện tập cùng Lâm Tiểu Tiếu, đã chứng minh khả năng ứng biến của hắn.
Lý Thúc Đồng nhìn thấy điều này đã không thèm quan tâm nữa, chỉ say sưa với những hợp âm vừa mới tới tay, đắm chìm trong đó.
Huấn luyện 6 giờ, nghỉ ngơi 1 giờ.
Khánh Trần sử dụng thuật hô hấp phụ trợ, lấy một cách thức không phải của con người rèn luyện cho chính mình.
Mà điều này khiến cho bản thân hắn tôi luyện nên một loại phản xạ tự nhiên, ra tay nhanh mà chuẩn xác hơn.
Hơn ba nghìn tên tù nhân vẫn như cũ bị giam giữ trong phòng, nhưng lần này đám người này đã biết điều hơn, không dám đập phá nữa.
Nửa đêm, hôm thứ hai Khánh Trần xuyên qua, đám tù nhân không thèm kháng cự lại nữa, yên lặng chịu đựng những động tác quen thuộc ấy thêm một lần nữa ùa về.
Lần này, Diệp Vãn không phải tốn quá nhiều sức khống chế.
Anh ta đứng trước phòng tối đen ra lệnh: "Nằm im trên giường" .
Tên tù nhân ngoan ngoãn, xoay người nằm úp xuống.
Diệp Vãn quay qua nói với Khánh Trần: "Hôm qua, anh đã mang chú nhận biết vị trí mặt trước.
Hôm nay anh chỉ cho chú vị trí lá lách phía sau.
Từ sau lưng tìm vị trí lách sẽ khó hơn, nhưng có thể đâm vào bên trong nhanh hơn, và phải sử dụng tay trái cầm dao mới được."
Đám tù nhân từng người từng người nằm úp xuống, đã có vài tên không chịu được sự sỉ nhục này mà chảy vài giọt nước mắt.
Bọn chúng không biết, đêm tiếp theo đối phương còn muốn tìm vị trí lá lách từ phía nào nữa.
Trở về đếm ngược 15: 00: 00.
9 giờ sáng.
Một cách cửa lớn bằng hợp kim trong đại sảnh bỗng nhiên được nâng lên.
Hai tên người máy giám ngục đi vào giữa đại sảnh, sau đó sử dụng chiếc loa được gắn sẵn trong đầu nói ra với Khánh Trần: "Tù nhân số hiệu 101010, có người thăm nuôi."
Diệp Vãn vui vẻ nói: "Vậy mà cử đến hai tên người máy giám ngục."
Khánh Trần quay đầu lại hỏi: "Có gì khác nhau sao?"
"À." Diệp Vãn giải thích: "Nhất sẽ đưa ra phán đoán mức độ nguy hiểm của từng tù nhân.
Sau đó sẽ cử ra số lượng người máy giám mục dựa vào phán đoán đó.
Trước kia chú chỉ cần một tên, hiện tại biến thành hai tên."
Lâm Tiểu Tiếu nói: "Có lẽ, nó cũng nhận ra cậu ngày càng nguy hiểm .
Nhất?
Khánh Trần nghi ngờ, chẳng lẽ một nhà tù lớn thế này được quản lý bởi trí tuệ nhân tạo kia?"
Cho nên, hắn chưa từng gặp qua bất kỳ một giám ngục nào là người?
Lúc này, Lý Thúc Đồng rời mắt khỏi những khuông nhạc cổ điển, nhìn Khánh Trần nói: "Chắc là cô bé nhà Thần Đại kia đến.
Quần áo tù của con đã bị mồ hôi ướt đẫm, nên thay một bộ khác để gặp người ta chứ."
Khánh Trần lắc đầu: "Không cần thiết."
Lý Thúc Đồng ngạc nhiên: "Con không để ý đến hình tượng của mình sao? Đó là vị hôn thê của con đó.
Với lại, ta đã giúp con điều tra qua cô bé này.
Cô bé giống như một trang giấy trắng, không giống mất tên giả dối trong gia tộc Thần Đại kia."
Khánh Trần giải thích: "Hiện tại, dù cho đám tù nhân trong đây đang bị giam, chỉ vì che dấu thân phận của con.
Nhưng bọn chúng không đi ra ngoài, không có nghĩa bọn chúng không biết Diệp Vãn đang dạy con kỹ thuật giết người, chỉ duy nhất không biết con là ai thôi.
Lúc này, con mà ra ngoài gặp cô ấy, về sau bị người ta điều tra đối chiếu thời gian, rất có thể có người biết Diệp Vãn đang dạy cho con."
Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng nói: "Cho nên, sư phụ, con sẽ không đi gặp cô ấy, tiếp tục huấn luyện thôi."
"Ồ." Lý Thúc Đồng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khánh Trần, trên mặt lão cũng dần xuất hiện vẻ kinh ngạc: "Hình như con nói cũng đúng."
Trở về đếm ngược: 9: 00: 00.
Diệp Vãn chân trần bước đi trên mặt đất, còn Khánh Trần nằm trên đất quan sát, con mắt chăm chú từng cử động của đôi chân to kia.
Giống như, mỗi động tác dù là nhỏ nhất của đôi chân ấy đều có ý nghĩa đặc biệt.
Đôi chân Diệp Vãn rất lớn, lớn một cách không bình thường.
Thế nhưng, Khánh Trần nhận ra, đối phương dù là chạy hay đi, cũng sẽ không có một âm thanh nào được phát ra.
Loại năng lực này quá quỷ dị.
Từ sợi cơ theo thứ tự vận hành, từ bàn chân tới mắt cá chân, lại lên bắp chân, bắp đùi, theo mỗi lần vận động tựa như đã được tính toán tỉ mỉ.
Nhưng Diệp Vãn không hề có được khả năng tính toán khủng khiếp ấy, đây chính là kinh nghiệm cùng phản xạ tự nhiên mà anh ấy tích luỹ qua nhiều năm tháng huấn luyện.
Khánh Trần ghi chép tất cả vào trong não của mình.
Hắn biết, bài học cuối cùng này là quan trọng nhất.
Thời gian qua đi, bỗng nhiên Khánh Trần nhắm mắt lại.
Giống như vô tình ngủ thiếp đi, lại có vẻ giống như bất chợt suy nghĩ điều gì.
Lâm Tiếu Tiếu ở bên nhìn Lý Thúc Đồng nhỏ giọng nói: "Ông chủ, cách huấn luyện này quá mệt mỏi.
Chúng ta không nên vì gấp gáp nhất thời, nếu không tôi đi tìm cho cậu ấy một vũ khí sát thương lớn.
Chỉ cần một viên lựu đạn hoặc một khẩu súng lục là giải quyết dễ dàng mà."
Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Lần thứ nhất giết người phải thấy máu, phải cảm nhận được quá trình, dù cho răng cắn nát môi cũng phải nhớ kỹ, tự tay giết người là gì.
Thời điềm mũi dao đâm vào da thịt kẻ địch, máu chảy ngược theo con dao dính vào tay, dòng máu ấy khi đó vẫn còn mang hơi ấm của đối phương.
Loại cảm giác này sẽ khiến thằng bé nhớ kỹ, tử vong là gì?"
Trở về đếm ngược 2: 00: 00.
Thời điểm trở về chỉ còn 2 tiếng cuối cùng.
Trong đêm tối, tiếng chuyển động thuỷ lực theo trật tự vang lên, vô cùng đều đặn.
Trong hành lang mờ tối, 21 căn phòng giam độc lập mở ra.
Giản Sanh đã bị Lý Thúc Đồng chuyển tới một nhà tù khác, chỉ để lại mỗi mình Lưu Đức Trụ ở đây.
Lưu Đức Trụ nhìn ra ngoài trong nỗi sợ hãi.
Cậu ta nhìn vào bóng tối bên ngoài: "Có ai không?"
Không một tiếng trả lời.
Cậu ta lớn tiếng gọi lần nữa: "Có ai ở đây không? Sao cửa lại mở vậy?"
Vẫn không một ai trả lời.
Một lúc thật lâu, cậu ta dùng hết can đảm bước ra ngoài.
Hành lang trống rỗng.
Cánh cửa thông tới đại sảnh đã mở ra, Lưu Đức Trụ giật mình, vừa đi vừa quan sát.
Nhưng vào lúc này, cậu ta cảm giác được có điều không đúng, bỗng nhiên quay đầu lại.
Thế nhưng, phía sau lưng vẫn chỉ có bóng tối, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Có chăng là những ánh sáng yếu ớt từ những căn phòng giam khác, chiếu vào trong hành lang giao thoa với bóng tối.
Lúc này, Lưu Đức Trụ cảm thấy mình bước vào một trò chơi yên tĩnh, chỉ một cái chớp mắt thế giới bỗng nhiên thay đổi, đáng sợ và lặng yên.
Toàn bộ thế giới, như chỉ có mình cậu ta và đoạn hành lang quỷ dị này, chẳng biết lúc nào cái chết sẽ ập đến.
Cậu bắt đầu sợ hãi, chạy như một tên điên, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, giống như có một thứ gì đó đang đuổi theo mình.
Nhưng Lưu Đức Trụ không nghe thấy tiếng bước chân, cũng như không thấy bóng người nào.
Chỉ có mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở, kéo dài và đều đặn, kèm theo nhịp độ kỳ lạ.
Có đôi khi, cậu ta cũng nghe được tiếng bước chân không phải của mình, nhưng quay đầu lại mà chẳng nhìn thấy gì, khiến cho nỗi sợ hãi ngày càng tăng lên.
Cậu ta chạy một mạch đến khu đọc sách, vửa chạy vừa thở hổn hển, sau đó nhìn cẩn thận nhìn lại phía sau một lần nữa.
Vẫn không có gì.
Lúc này, cậu ta sợ hãi quay đầu lại, đã thấy một chiếc mặt nạ mèo gần sát mặt mình.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
51 chương
76 chương
40 chương
17 chương
1332 chương