Ác mộng của đêm

Chương 159 : Bầu Trời Làm Chăn

Vật cấm kỵ ACE-019, điều khiển rối. Khánh Trần ngạc nhiên nhìn vào lòng bàn tay của mình. Một cuộn tơ trong suốt, trong tay nhẹ như không có vật gì. Nhưng có một lớp mây mù, lượn lờ trong lòng bàn tay Khánh Trần. Đây không phải là so sánh, hắn thật sự không cảm giác được trọng lượng vật trong lòng bàn tay mình. Khánh Trần ngẩng đầu lên nhìn người khổng lồ trước mặt: "Cái này cho tôi sao?" Người khổng lồ Đinh Đông hiền lành nở nụ cười gật đầu, sau đó chỉ chỉ vào chỗ sâu trong vùng đất cấm kỵ, giống như đang nói: Những lão già trong đó tặng cho cậu, nhanh nhanh cất đi. Vẻ mặt thân thiết hiếm có xuất hiện trên khuôn mặt người không lồ. Nhưng gã cũng biết hình dáng của mình khiến nhiều người sợ hãi, nên đưa vật cấm kỵ cho Khánh Trần xong, gã cẩn thận lui lại phía sau. Gã sợ mình doạ cậu bé trước mặt. Bởi vì chiều cao vượt trội của mình, nên lúc lùi lại sau gáy còn chạm phải cành cây, tạo ra dáng vẻ lúng túng đáng yêu cực kỳ. Người khổng lồ đứng tại vùng ngoài khu vực cấm kỵ chỉ có thể chú ý khom người xuống. Khánh Trần nhìn sư phụ của mình hỏi: "Sư phụ, con có thể nhận không?" "Đương nhiên là có thể rồi." Lý Thúc Đồng nhíu mày: "Cho tại sao không nhận? Đám lão già khoe khoang. Nếu con không nhận là không nể mặt những lão ấy rồi." Lão nói xong bèn thay đổi thái độ. Vừa rồi, Lý Thúc Đồng còn phùng mang trợn mắt, hiện tại đã thay đổi cách nói chuyện, nhìn vào chỗ sâu bên trong vùng đất cấm kỵ nói: "Đây coi là quà gặp mặt cũng được. Nhưng các ngài có nhiều người như vậy, sao lại đưa có một món quà? Trông khó coi chết đi được? Con biết, trong đó còn có vật cấm kỵ ACE-003 nữa cơ mà?" Khánh Trần ngẩn người ra nhìn Lý Thúc Đồng, vừa rồi chẳng phải còn rất tức giận sao? Thế mà bây giờ đột nhiên chỉ định món quà muốn nhận rồi? Chỉ là, tại khu vực sâu trong vùng đất cấm kỵ chẳng tỏ thái độ gì, giống như khinh thường những lời kích bác của Lý Thúc Đồng. Người khổng lồ nhìn Lý Thúc Đồng mỉm cười, tựa như lời chào. Sau đó gã quay người trở về chỗ sâu trong vùng đất cấm kỵ. Khánh Trần nhìn theo bóng dáng ấy đột nhiên nói: "Cám ơn, tôi là Khánh Trần. Rất vui được biết cậu." Người khổng lồ Đinh Đông tỏ ra bất ngờ. Gã quay đầu lại vui vẻ vẫy vẫy tay với Khánh Trần, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Từ đầu chỉ là từ từ đi. Sau đó, người khổng lồ bắt đầu chạy. Bịch Bịch Bịch. Từng tiếng bước chân vang lên, nặng nề và mạnh mẽ. Đôi chân như lốp xe ô tô, to lớn khoẻ khoắn. "Sư phụ, Đinh Đông này là. . ." Khánh Trần tò mò hỏi. Từ trước tới giờ, hắn chưa từng nhìn thấy có người khổng lồ như vậy. Hoặc có thể nói, từ lúc hai người trốn khỏi nhà tù. Lý Thúc Đồng giải thích: " Mẹ của nó là một người hoang dã. Bà ấy nghi ngờ Liên Bang tiến hành vây bắt mình, nên vô tình vào trong khu vực trung tâm vùng đất cấm kỵ, còn vô tình ăn được vài thứ trong đó. Sau khi sinh nó ra, giống như tất cả những sinh vật sinh sống trong đây, nó thay đổi một cách kỳ lạ." Khánh Trần nhìn theo Đinh Đông. Hắn bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Nếu con người không phải người siêu phàm, xương cốt khó mà chịu được sự thay đổi này." Mà Đinh Đông chẳng có vấn đề gì, nó chạy như bay, điều này khiến hắn nghĩ tới một thành ngữ: Khoa Phụ đuổi mặt trời. Khánh Trần cảm giác được, một khi những vùng đất cấm kỵ phát triển, sẽ mở ra một thời kỳ mới. Thời kỳ thế giới thần thoại. Có lẽ một người nào đó sẽ biến thành một nhân vật thần thoại chỉ xuất hiện trong tưởng tượng của con người. "Sư phụ, Đinh Đông là người sống trong vùng đất cấm kỵ, có phải cũng không nhận sự trói buộc của quy tắc?" Khánh Trần tò mò hỏi. "Không chỉ riêng quy tắc ở vùng đất cấm kỵ 002." Lý Thúc Đồng trả lời: "Mà nó đi đến bất kỳ vùng đất cấm kỵ nào cũng không bị quy tắc trói buộc. Có điều, Đinh Đông đã quen sống trong vùng đất cấm kỵ này, nên rất ít giao lưu cùng con người. Cho nên tính cách có phần hướng nội, nên cũng không muốn đi ra thế giới bên ngoài vùng đất cấm kỵ." "Con nhìn thấy trong mắt cậu ta có hai con ngươi. Đây là tồn tại trong thần thoại ở Thế Giới Bên Ngoài." Khánh Trần nói: "Song đồng tử có chỗ lợi nào không?" Tương truyền, ở Thế Giới Bên Ngoài có hai người nổi tiếng sở hữu song đồng tử là Thuấn và Hạng Vũ. Lý Thúc Đồng giải thích: "Đinh Đông có thể nhìn thấu lòng người. Có lẽ vì lý do này, nó mới không chịu ra khỏi vùng đất cấm kỵ, gặp gỡ những người khác. Mà nó thích sống cùng động vật hơn. Những lão già kia, muốn nó đưa vật cấm kỵ cho con, sợ rằng muốn dựa vào song đồng tử quan sát con. Khi bọn họ phát hiện Đing Đông thích con, mới yên tâm đưa vật cấm kỵ." "Thì ra là vậy." Khánh Trần nhớ tới người khổng lồ thật thà kia, lại nhìn vào vật cấm kỵ trong tay mình: "Sư phụ, ACE-019 này điều kiện nhận chủ là gì?" Lý Thúc Đồng không nói gì. Lão nhặt lấy một chiếc lá, cứa một vết nhỏ trên cổ tay Khánh Trần. Máu từ vết đứt chảy ra. Khánh Trần yên lặng nhìn, bỗng nhiên phát hiện cuộn tơ trong suốt kia có một đầu di chuyển lên, giống hệt như một con rắn nhỏ. Một giây sau, đầu vật cấm kỵ ACE-019 chui vào miệng vết cắt. Vốn dĩ cuộn tơ trong suốt bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, dần chuyển sang màu đỏ của máu. Khi toàn bộ cuộn tơ biến thành màu đỏ, ACE-019 thoả mãn di chuyển khỏi vết cắt, nhẹ nhàng cuốn ở cổ tay Khánh Trần, giống hệt một vòng tay bảo vệ. Có điều, Khánh Trần nhìn vết cắt trên cổ tay thần kỳ khép lại. Lý Thúc Đồng cẩn thận dặn dò Khánh Trần: "Từ hôm nay trở đi, giữa thời điểm trăng lưỡi liềm xuất hiện trong tháng, con nhất định phải giết năm người, hiến tế hồn những người này cho nó. Nếu như tháng nào con không làm được, cũng đừng mơ sử dụng nó. Còn nếu muốn sử dụng lại, trong khoảng giữa hai lần trăng lưỡi liềm phải giết chết 10 người. Trăng lưỡi liềm bình thường xuất hiện vào khoảng mùng 3 đến mùng 7, và ngày 22 đến 25. Nên giữa hai thời điểm đó rơi vào ngày 7 đến ngày 22. Điều này có nghĩa, Khánh Trần muốn sử dụng vật cấm kỵ điều khiển rối này, trong một tháng phải giết đủ 5 người. Khánh Trần ngây người ra: "Sư phụ, tại sao điều kiện của những vật cấm kỵ lại hung ác như vậy?" Lý Thúc Đồng thở dài: "Người siêu phàm chết biến thành vật cấm kỵ ACE-019, từng là người khiến người ta chán ghét. Sau này, có người đạt được vật cấm kỵ Điều Khiển Rối này lại tiếp tục làm toàn điều ác. Cuối cùng, một tiền bối Kỵ Sĩ đạt được, đưa vào trong vùng đất cấm kỵ 002." "Sao vị tiền bối kia lại đưa cho con?" Khánh Trần khó hiểu: "Mặc dù con rất muốn sở hữu một vật cấm kỵ, nhưng các ngài ấy không sợ con đánh mất chính mình sao?" Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Khả năng bọn họ để Đinh Đông tới là thử con. Nhưng một khi họ đã trao cho con ACE-019 có nghĩa tuyệt đối tin tưởng con. Quy tắc của vật cấm kỵ thế nào, dùng ra sao phải do con quyết định." Khánh Trần có chuyện chưa hiểu: "Vậy ACE-109 Điều khiển rối này sử dụng thế nào." "Khi con hoàn thành điều kiện lần thứ nhất, có thể đem sợi tơ trong suốt ACE-019 quấn ở cổ tay mình, còn một đoạn khác quấn ở cổ tay người khác. Chỉ cần người đó cấp bậc không cao hơn con, sẽ tiếp nhận theo khuôn khổ, người đó biến thành con rối cho con điều khiển. Mặc dù con không cách nào khống chế suy nghĩ đối phương, nhưng trên phương diện thân thể nhất định phải làm việc theo ý của con, muốn người đó làm gì cũng được." Lý Thúc Đồng nói. Lý Thúc Đống nói tiếp: "Đương nhiên, còn một điều kiện nữa chính là con phải biết tên người mà con định khống chế." Khánh Trần gật đầu: "Con biết rồi." Lúc này, Lý Thúc Đồng xúc động nói: "Lần này quá trình bước qua cánh cửa sinh tử của con, ta vô cùng hài lòng. Nhưng ta chỉ có thể dẫn con đi đến đây, quãng đường phía trước phải do chính mình bước tiếp." Khánh Trần hỏi: "Người khắc lên bốn chữ mãi mãi thanh xuân là ai?" "Là người sáng lập ra Kỵ Sĩ, tên là Nhậm Hoà." Lý Thúc Đồng giải thích: "Con có lẽ cũng nhìn thấy cái tên được khắc lên ở vị trí cao nhất, Nhậm Tiểu Túc, cũng chính là con của ngài ấy." Khánh Trần gật đầu. Trên cả vách núi dựng đứng, chỉ có một mình vị trí khắc tên Nhậm Tiểu Túc có một dòng chữ khác Cuộc sống như ngọn nến, từ khi bắt đầu thắp lên cho đến khi kết thúc luôn toả sáng. Cũng chính là câu nói ảnh hưởng đến mình nhiều nhất. Có lẽ không nhìn thấy dòng chữ ấy, mình không dám nhảy lên. Lý Thúc Đồng mỉm cười nhìn Khánh Trần: "Con tính toán gì tiếp theo? Giết Khánh Hoài?" "Vâng, con muốn thoả mãn điều kiện thứ nhất của Điều Khiển Rối. Nhất định phải hoàn thành trước khi trở về. Nếu không khi trở về Thế Giới Bên Ngoài, chưa có người nào mà con muốn giết cả." Khánh Trần nói. Lý Thúc Đồng nhìn đệ tử của mình, tò mò hỏi: "Có nắm chắc không? Bây giờ bọn chúng sẽ không để con lợi dụng quy tắc, con cũng không còn mìn để mà lợi dụng nữa rồi." Khánh Trần suy nghĩ rồi trả lời: "Con cho rằng ngược lại, bước tiếp theo khả năng đơn giản hơn giết Tào Nguy rất nhiều." "Ồ?" Lý Thúc Đồng thích thú nhìn tên đệ tử mình: "Vì sao?" Khánh Trần giải thích: "Lúc con bắt đầu truy sát Tào Nguy, dù cho anh ta bị trọng thương, hay lúc cuối cùng khi sắp kiệt sức, nhưng thời điểm con và anh ta bắt đầu chiến đấu, anh ta vẫn vô cùng dũng mãnh. Còn những người còn lại, chỉ là những con sói bị con doạ cho sợ mất mật mà thôi." Khánh Trần nói xong, bèn nằm ngửa trên mặt đất. Đã rất lâu hắn chưa được ngủ rồi. Trước đó là Tào Nguy truy sát hắn. Sau đó hắn truy sát Tào Nguy, vì muốn anh ta không có thời gian nghỉ ngơi, bản thân mình cũng không được nghỉ ngơi. Hiện tại, người khó nhất đã giải quyết xong. Với lại, sư phụ đang ở bên cạnh, đương nhiên Khánh Trần phải bổ sung năng lượng tinh thần. Lý Thúc Đồng hỏi: "Con dự định ngủ một giấc dài sao? Không sợ điều kiện của Điều Khiển Rối chưa hoàn thành kịp sao?" Khánh Trần suy nghĩ: "Thầy từng dạy con, đi săn phải có lòng kiên nhẫn. Dù tinh thần con đầy đủ nhất, nhưng chẳng mấy chốc nữa trời đã sáng. Ban ngày không dễ dàng săn một đám người như vậy, chẳng thà nghỉ ngơi chờ đợi đêm tối." Lý Thúc Đồng hỏi tiếp: "Thế con không sợ Khánh Hoài trong khoảng thời gian này chạy ra ngoài vùng đất cấm kỵ sao?" "Chắc chắn là không." Khánh Trần lắc đầu: "Bởi vị các vị tiền bối biết con muốn giết tên đó, nhất định không để anh ta đi." Lý Thúc Đồng bất đắc dĩ nói: "Ta nói cấm có sai, ông bà chiều con cháu sinh hư." Khánh Trần cười cười nhắm mắt lại, bầu trời làm chăn, ngủ trên mặt đất. Lý Thúc Đồng ngồi xếp bằng bên cạnh hắn. Vẻ mặt lão trở nên hiền hoà. Lão nhìn đứa đệ tử đang ngủ say kia, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào..