Ác mộng của đêm
Chương 142 : Quy Tắc Lạ Đời
"Quy tắc mỗi vùng đất đều có sự khác biệt, mà số lượng quy tắc cũng khác nhau.
Nhưng có một quy tắc mọi người đều biết: Không được ở trong đó thảo luận về nó.
Nếu không chắc chắn sẽ chết.
Loại tuyên án tử hình này không phải bước ra khỏi không vào nữa là có thể thoát, mà toàn bộ vùng đất cấm kỵ sẽ là kẻ thù của người đó.
Đương nhiên, nếu anh không xúc phạm đến quy tắc của nó, vậy nó chỉ coi anh như một vị khách bình thường.
Anh có thể săn bắn thoải mái.
Nghe nói ở vùng đất cấm kỵ nào đó còn có những loài như tê tê đáng yêu, khỉ lông vàng 6 tay mà các đại gia tại thành phố đều rất thích.
Có thể bắt từ vùng đất cấm kỵ về làm vật nuôi.
Đồng thời, bước vào đó sẽ bị những động vật kỳ lạ mạnh mẽ săn đuổi.
Khánh Trần hỏi: "Có quy tắc nào quái dị không?"
Lý Thúc Đồng suy nghĩ: "Có một vùng đất cấm kỵ, mà con người vào đây ban đêm phải hiến tế một người đi cùng, mới có thể bình yên săn bắn."
"Vậy nếu một người đi vào, không có bạn bè nào khác thì sao?"
"Vậy lấy bản thân mình làm vật hiến tế."
"Còn cái nào kỳ lạ hơn nữa không?"
"Còn có một vùng đất, mỗi khi tiến vào một cây số phải hiến tế cho nó 1 lít máu tươi, máu ai cũng được, cũng không cần phải của con người."
Khánh Trần nhíu mày, thật sự những quy tắc của vùng đất cấm kỵ quá mức kỳ lạ, mà thường liên quan đến máu.
Qua lời nói của Lý Thúc Đồng, Khánh Trần biết mỗi loại vùng đất đều có chỗ giống nhau, đó là có điều kiện trao đổi.
Chỉ cần anh hoàn thành điều kiện, mọi người có thể sống chung hoà bình.
Hắn vẫn còn nghi ngờ: "Vùng đất cấm kỵ đều có quy tắc máu me vậy sao?"
"Đương nhiên, với lại có một số vùng đất quy tắc kỳ lạ không ngờ được." Lý Thúc Đồng nói: "Ví dụ như một vùng đất chỉ có một quy tắc duy nhất, cấm người họ Vương đi vào.
Con dù cố tình thay đổi tên họ thế nào, cũng sẽ bị phát hiện.
Không hiểu sao vùng đất ấy tài vậy, luôn biết ai là người họ Vương."
"A." Khánh Trần mở to mắt nhìn: "Những quy tắc kỳ lạ như vậy? Sao thầy biết được?"
"Đây là quy tắc vùng đất cấm kỵ 082, rất nhiều người biết.
Bởi vì Trần thị từng điều động tập đoàn quân số 1 của Liên Bang tiến hành thăm dò.
Kết quả vừa mới đi vào, tất cả người họ Vương trong đội quân này bị tất cả sinh vật truy sát." Lý Thúc Đồng cười nói.
Khánh Trần không còn gì để nói.
Hắn không biết họ Vương này trêu vào ai.
"Với lại, đừng suy nghĩ vấn đề này phức tạp lên.
Nếu như phạm quy tắc mà không vào vùng trung tâm cũng không phải nguy hiểm lắm." Lý Thúc Đồng nói: "Lần này, ta sẽ không dẫn con vào khu vực trung tâm 002, chỉ đi lại phía bên ngoài."
Khánh Trần tiếp tục hỏi: "Còn có loại quy tắc nào đặc biệt kỳ lạ nữa không?"
"Có." Lý Thúc Đồng mỉm cười: "Có một vùng đất cấm kỵ, không được để máu chạm vào đất."
Lúc này, Lý Y Nặc bỗng nhiên chen vào: "Ngài đang nói đến vùng đất số mấy vậy?"
Lý Thúc Đồng mỉm cười nhìn cô: "Con muốn biết thì tự mình đi mà tìm hiểu, đừng hỏi ta."
Khánh Trần bỗng nhiên nhận ra một điều.
Một người là con gái trưởng tập đoàn, vẫn cảm thấy thích thú với vùng đất cấm kỵ, bởi vì khu vực trung tâm của nó có đồ vật đáng chờ mong sao?
Có điều, cô gái này cũng không phải hiểu rõ vùng đất cấm kỵ cho lắm.
Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần nói: "Người nào dám xúc phạm đến quy tắc của vùng đất cấm kỵ, 99% là biến thành người chết.
Trước đây, khi thực lực của ta tăng lên, mới liều chết tìm hiểu một số quy tắc những nơi này.
Nhưng tìm hiểu cũng chỉ được một phần rất ít quy tắc mà thôi."
Khánh Trần hít một hơi.
Ý Lý Thúc Đồng là sau khi trở thành Bán Thần, mới có thể sống sót ra khỏi vùng đất cấm kỵ?
Bởi vậy, thông tin liên quan đến quy tắc vùng đất cấm kỵ là cực kỳ quý giá.
Tại chợ đen, thông tin ấy có thể bán với giá trên trời.
Hắn hỏi tiếp: "Tình huống bình thường, ngoài quy tắc không được thảo luận về nó ra, sẽ có mấy quy tắc nữa?"
"Cái này nhìn số lượng người quyết định." Lý Thúc Đồng kiên nhẫn giải thích: "Ý ta là số người siêu phàm chết ở vùng đất cấm kỵ ấy, quyết định số quy tắc tại vùng đất đó."
"Ồ." Khánh Trần nghi ngờ.
"Con xem vùng đất cấm kỵ cấm họ Vương đi vào, khả năng người siêu phàm ấy trước khi chết cực kỳ ghét họ Vương." Lý Thúc Đồng nói đến đây thì vô cùng thích thú: "Những vùng đất cấm kỵ ấy, có bao nhiêu người siêu phàm chết đi sẽ có bấy nhiêu quy tắc.
Tương ứng với sở thích yêu ghét của bọn họ trước khi chết."
"Có điều, phần lớn vùng đất cấm kỵ chỉ có một quy tắc." Lý Y Nặc bổ sung: "Dù sao rất ít người siêu phàm chết cùng một chỗ, trừ khi trong chiến đấu dẫn đến hai bên đều chết."
"Vùng đất cấm kỵ nào có nhiều quy tắc nhất?"
"Vùng đất cấm kỵ 001, 002.
009, được người ta công nhận là nhiều nhất." Lý Thúc Đồng nói: "Trước tiên, con đừng nghĩ đến vùng đất cấm kỵ 001, bởi vì nó nằm ở phía cực Tây, với lại diện tích nó quá lớn nên có rất ít người để ý."
Mà vùng đất 002, chính là nơi mọi người chuẩn bị vào.
Có điều, Lý Thúc Đồng đã nói qua, lần này bọn họ chỉ ở đi lại phía bên ngoài, không đi vào vùng trung tâm.
Nên cũng không có điều gì quá mức nguy hiểm.
Lý Y Nặc nhìn Lý Thúc Đồng hỏi: "Ngài chắc chắn là người biết rõ vùng đất 002 này nhất.
Nơi khác ngài có thể giữ bí mật, nhưng nơi này có nên lộ cho con chút tin tức không?"
"Không được." Lý Thúc Đồng nói: "Nơi này là khu vực quan trọng đối với ta, không thể nói.
Con đã biết được hai nguyên tắc, đã đủ bảo vệ mạng sống rồi."
Hiện tại, đội xe gia tộc Thần Đại chỉ còn lại một chiếc xe vừa chạy thoát khỏi vòng vây đám người Hoả Đường.
Mà đội xe của Hoả Đường vẫn còn bám theo phía sau, tiếp tục truy đuổi.
Có điều, Lý Y Nặc cũng không quá lo lắng.
Mọi người đã nhìn thấy cây đại thụ chống trời kia rồi, vùng đất cấm kỵ không còn xa nữa.
Hoả Đường nằm ở vùng núi tuyết phía tây nam, cô chắc chắn đám người này cũng không hiểu biết rõ ràng quy tắc của vùng đất cấm kỵ 002.
Lý Y Nặc ra lệnh vào trong bộ đàm: "Dùng hết tốc lực tiến về phía trước.
Đến bên ngoài vùng đất cấm kỵ 002 dừng lại chỉnh đốn."
Vương Bính Tuất và Tiêu Công đã bình tĩnh lại trả lời: "Tuân lệnh."
Lúc này, Tần Dĩ Dĩ có vẻ tò mò vị Bảo Bảo kia, bèn hỏi: "Vừa rồi, ngài với người con trai này cãi nhau chuyện gì vậy.
Tôi thấy hai người cãi nhau khiến đôi bên đều vô cùng khó chịu."
Lý Y Nặc nghĩ chút rồi trả lời: "Bảo Bảo thật ra quá lương thiện.
Cậu ấy muốn tôi thả các người rời đi, không muốn mọi người cuốn vào chuyện này.
Có điều, tôi biết.
.
. vị tiên sinh đây trong đội ngũ các người, nên bắt buộc phải giữ mọi người ở lại.
Ít ra vào thời điểm nguy hiểm, có thể bảo vệ được tính mạng.
Haizz, Bảo Bảo là người lương thiện vậy đó, không giống những người khác."
Tần Dĩ Dĩ rùng mình, cô cũng chưa quen cách xưng hô này.
.
.
Mặt Nam Canh Thần bỗng đỏ bừng.
Lý Y Nặc xúc động: "Cô nhìn xem, vừa khen có vài câu đã thẹn thùng."
Chuyện này, Khánh Trần hiểu được.
Nam Canh Thần cãi nhau với Lý Y Nặc đúng thật là muốn bọn hắn rời đi, nguyên nhân thì bởi trong nhóm này có đứa bạn thân thiết của cậu ấy.
Có thể nói, Khánh Trần cảm thấy tình bạn hai người ngày càng sâu sắc.
Ban đầu chỉ do hoàn cảnh hai đứa giống nhau, vì cả hai có một người cha làm khổ con cái..
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
15 chương
35 chương
1218 chương