Ác mộng của đêm
Chương 120 : Tự Tin Lên
Gã đàn ông mặt đen nhìn đám người hoang dã xung quanh đang vô cùng kích động, gã lắc đầu nói: "Chuẩn bị đến mùa đông, không thể biến sự việc nên phức tạp."
Nhưng vào lúc này, một người trẻ tuổi khoác trên vai bộ da sói nói: "Cha, người nên suy nghĩ kỹ lại chút.
Một đội gồm 10 máy bay không người lái loại -011, hơn 30 chiếc xe động cơ diesel, những món đồ này còn không đáng để chúng ta ra tay sao? Bên trong đội xe săn thú chắc hẳn còn rất nhiều đồ tốt.
Nếu như mang những đồ vật ấy trở về, nói không chừng trưởng lão sẽ cho chúng ta bái tế đồ đằng, lúc đó con đường Ly Hoả lại gần thêm chút nữa."
Người trẻ tuổi nói đến chuyện Hoả Đường và đồ đằng, khiến gã đàn ông mặt đen trở nên trầm tư, dường như đã có chút động lòng.
Người trẻ tuổi tiếp tục nói: "Cha, người cũng biết, đội săn thú kia toàn loại công tử bột, ăn chơi lêu lổng, làm gì có sức chiến đấu.
Chỉ cần nhìn thấy nguy hiểm là chạy bạt mạng.
Trước đó, lão Lưu đã đánh nhau với đám người này rồi, nếu chúng ta có được lợi thế địa hình, chắc hẳn có thể đánh một trận."
"Con nít biết gì." Gã đàn ông mặt đen nói: "Giết bọn họ, sẽ dẫn tới việc bị tập đoàn quân đội truy sát."
"Dù chúng ta không giết, quân đội cũng sẽ vây quét chúng ta." Người trẻ tuổi nói: "Hiện tại, chúng ta giết bọn chúng, sau đó di chuyển theo hướng tây, đội quân của ta biết cách di chuyển qua vùng đất cấm kỵ, còn bên phía quân đội chắc chắn bị ảnh hưởng.
Rất nhanh sẽ có những trận tuyết lớn, chờ khi tuyết bịt kín vùng núi ai có thể tìm được chúng ta?"
Những năm trước đây, đội săn thú đều tiến vào vùng đất cấm kỵ săn dã thú.
Nhưng hiện giờ, như Lý Thúc Đồng đã nói, đám người này không dám bước chân vào vùng đất cấm kỵ, chỉ dám đi săn những người phạm tội tại vùng đất hoang dã.
Người hoang dã đều biết, cái đội săn thú này chỉ là hình thức, một đám thiếu gia ăn chơi bỏ tiền vào hoang dã săn người.
Thật ra đám này chỉ dựa vào vật dụng khoa học tiên tiến, kèm theo đám người hoang dã sợ bị quân đội điên cuồng trả thù.
Cả trăm năm qua, săn thú vẫn duy trì hình thức này, nên đám thiếu gia càng buông lỏng cảnh giác, biến hoang dã thành vườn hoa sau nhà, cứ thế tiến hành dạo chơi.
Nhưng gã đàn ông mặt đen vẫn do dự.
Lão biết con trai mình nói có phần hợp lý, có điều những năm nay lão vô cùng cẩn thận nên không muốn mạo hiểm.
Gã đàn ông mặt đen cười lạnh lùng nhìn con trai: "Bây giờ còn muốn thay ta làm chủ sao? Muốn tách ra có vẻ hơi sớm."
Người trong hoang dã chưa từng có khái niệm đoàn kết, cũng không phải ngẫu nhiên mà có loại tính cách này.
Trên vùng đất này luôn luôn phát sinh đấu tranh, tính ngỗ ngược đã được đẩy lên đỉnh điểm.
Thời điểm sư tử già đi, sẽ có con khác trẻ hơn, khoẻ hơn tiến lên thay thế.
Nếu như không phải còn có một Hoả Đường tại vùng núi tuyết kia sừng sững ở đó, chỉ sợ đấu tranh trên hoang dã ngày càng kịch liệt và máu me hơn rất nhiều.
Gã đàn ông mặt đen nói: "Chúng ta đi hồ Chi Tử kia xem tình hình thế nào, chưa hẳn việc kia do đội săn thú làm ra.
Nhưng nếu thật sự là bọn họ, chúng ta sẽ không để cái chết của Trương Đồng Đản trở nên vô ích."
Đám người hoang dã trong doanh địa như bùng nổ.
Bọn họ bắt đầu sắp xếp cho đám phụ nữ di chuyển vào khu vực núi lớn, dọc theo vùng đất cấm kỵ rồi đi thẳng hướng tây.
Một khi bọn họ hành động, đội quân sẽ nhanh chóng đến nơi đó tập hợp.
Thừa dịp cơn mưa tuyết ngập núi sắp tới mà lẩn trốn.
9 giờ sáng.
Gã đàn ông mặt đen dẫn đội quân hướng tới hồ Chi Tử.
Tất cả mọi người cài thêm lá cây vào người, mang theo quần áo nguỵ trang, cẩn thận đi trên đường núi.
Còn chưa đợi đến lúc bọn họ tiếp cận hồ Chi Tử, đã có người phát hiện ra tiếng máy bay không người lái đang tiến lại gần.
"Tình hình thế nào? Không phải chưa tới phạm vị hoạt động của máy bay không người lái sao?" Gã đàn ông mặt đen hỏi một người bên cạnh: "Mày điều tra kiểu gì vậy?"
Người đàn ông báo tin buổi sáng cũng ngây người ra: "Nơi này cách hồ Chi Tử 10 cây số, thực sự chưa vào tầm hoạt động của máy bay không người lái.
Loại máy này chỉ có tầm hoạt động 7 cây số, chắc chắn bọn chúng đang di chuyển."
Gã đàn ông mặt đen suy nghĩ rồi nói: "Hành động bất thường, có lẽ Trương Đồng Đản bứt dây động rừng.
Nên bọn chúng tiến hành lục soát khu vực xung quanh."
Lúc này, bọn họ không còn nhiều thời gian để suy nghĩ.
Gã ra lệnh nổ súng, bắt rụng máy bay không người lái kia.
Chỉ có điều, bọn họ còn chưa nổ súng, máy bay không người lái kia đã nhanh chóng đảo đi đảo lại, rồi bay trở về.
Trong đội săn thú, người trẻ tuổi đeo cặp mắt kính, cũng là thợ lái chính nói ra toàn bộ tin tức: "Đã tìm được, gần đây xác nhận có đám người hoang dã phục kích.
Có thể máy bay lần trước do bọn họ phá hỏng.
Có điều tôi không đề nghị tấn công, bởi vì đám người này khá đông, đông hơn chúng ta mấy lần, và chưa xác định được vũ khí đối phương sử dụng là gì.
.
."
Lời thợ lái chính còn chưa nói hết, đã có người nhấn chân ga, hướng vị trí đám người hoang dã tiến tới.
Người trung niên ngồi cạnh thợ lái chính nhíu mày.
Gã nhìn Lý Y Nặc nói: "Ngài nên cản cậu ta lại chứ?"
Lý Y Nặc ngồi yên vị trên xe, điềm nhiên như không có việc gì nói: "Buổi sáng, tôi nhìn thấy mấy tên kia chơi quá nhiều chip kích thích.
Hiện tại là thời điểm chất kích thích phát tác, trời mới cản được bọn chúng.
Không sao, chết một người cũng tốt, sẽ khiến bọn chúng tỉnh táo lại."
Người trung niên thở dài, sau đó chỉ đạo thợ lái chính: "Điều hết máy bay không người lái tới, toàn lực bảo vệ."
Lý Y Nặc có thể ngồi đó mặc kệ mọi chuyện, nhưng gã thì không thể làm vậy được.
Trên thế giới này, thân phận là thứ định vị quan trọng.
Mình đi theo lần này với mục đích duy nhất là chùi đít.
Còn đám công tử, tiểu thư sẽ không để ý đến nguy hiểm, càng không thèm quan tâm nguy hiểm là gì.
.
.
Thời điểm Khánh Trần và Lý Thúc Đồng đến nơi cắm trại, mọi người đã dọn dẹp tất cả đồ đạc chất lên xe.
Tần Dĩ Dĩ phát hiện, trên quần áo Khánh Trần toàn là bụi bẩn, giống như vừa lăn qua lăn lại trên mặt đất vậy.
Cô tò mò hỏi: "Các người vừa làm gì vậy?"
Lý Thúc Đồng cười cười: "Cháu cho ta hai quả táo, ta sẽ nói cho nghe."
Tần Dĩ Dĩ làm mặt xấu: "Lớn như vậy còn lừa trẻ con ăn táo, không biết xấu hổ."
Dù nói như vậy, nhưng cô bé vẫn lấy hai quả táo trong túi ra.
Quả lớn cho Khánh Trần, quả còn lại cho người không biết xấu hổ là Lý Thúc Đồng.
"Đấy, giờ chú có thể trả lời được rồi." Tần Dĩ Dĩ nói.
Lý Thúc Đồng không hề tức giận.
Lão tươi cười hớn hở trả lời: " Chú dạy thằng bé cách leo núi."
"Leo núi còn phải dạy sao?" Tần Dĩ Dĩ nghi ngờ.
Khánh Trần nói: "Cách leo núi thầy ấy nói khả năng không giống với em tưởng tượng."
Một vách núi dựng đứng 90 độ, tay không leo lên.
Đây là việc không phải ai cũng dám làm.
Trên vách đá, nơi để bám vào chỉ là một cái khe nhỏ, có khi nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được.
Mặc dù, Khánh Trần đã nhớ như in từng động tác Lý Thúc Đồng đã làm, nhưng nhớ là một chuyện, đến khi tự mình làm lại là chuyện khác.
Hiện tại, hắn còn chưa biết cánh cửa sinh tử là gì, chỉ biết mình phải leo được lên được một ngọn núi cao chót vót.
Sau này, còn phải ngắm nhìn trận tuyết rơi, cuối cùng đến một nơi gần bầu trời nhất thoải mái hò hét.
Khánh Trần nghĩ đến đây, cảm giác được cuộc sống tiếp theo của mình thật sự đáng mong chờ.
Mọi người còn đang nói chuyện, tại một chỗ xa xa trong núi, vang lên tiếng nổ lớn.
Âm thanh ấy quanh quẩn trong rừng núi, cộng hưởng, khiến từng đàn chim khiếp sợ bay loạn xạ cả lên.
Vị trị của bọn họ và Tần Dĩ Dĩ bị chắn bởi một ngọn núi, nên không nhìn thấy rõ chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy từ phía Tây, từng đàn chim bay lên kín cả bầu trời.
Bọn chúng không ngừng bay về phía Đông.
Khánh Trần suy nghĩ, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, chuyện này có phải do chữ con khắc trên cây gây ra phải không?"
Lý Thúc Đồng nói: "Tự tin lên.
Khẳng định chuyện này dính líu đến con.".
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
51 chương
76 chương
40 chương
17 chương
1332 chương