Ác mộng của đêm
Chương 113 : Quà Gặp Mặt
Hai chiếc xe vẫn thẳng tiến về hướng nam, thỉnh thoảng còn nhìn thấy hai bên đường có những bia đá loại nhỏ, được khắc kiểu 223, số 18, 224, số 18 .
Giống như một loại cột mốc.
Lý Thúc Đồng giải thích cho Khánh Trần, vị trí nơi này vẫn thuộc quyền quản lý của thành phố số 18, còn số 223 biểu thị cho vị trí hiện tại, nhằm tiện cho việc xác định phương hướng.
Khi mặt trời lặn về phía tây, tiếng Tần Thành vang lên trong bộ đàm: "Trời không còn sớm nữa, chúng ta sẽ dừng lại ở đoạn thoát khỏi đường lớn."
Thùng xe bên này, Tần Dĩ Dĩ và Tần Đồng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hai chiếc bán tải dần dần giảm tốc độ, Khánh Trần cũng cất chiếc máy đọc sách vào trong ba lô, sau đó nhìn sư phụ mình nói: "Sao tính cách của những nhân vật ấy lại thay đổi?"
Hiện tại, hắn đã nhớ kỹ tất cả hình ảnh các loại thực vật và đang tìm hiểu về tư liệu các nhân vật lớn.
Những tài liệu này là do Lâm Tiểu Tiếu bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể thu thập được.
Tất cả đều là những nhân vật cực kỳ có tầm ảnh hưởng tới nền chính trị tại Thế Giới Bên Trong.
Từ những nhân vật như tổng thống Liên Bang hiện tại, tới thị trưởng thành phố số 18, phó thị trưởng phụ trách văn phòng, tất cả đều có.
Khánh Trần nhận ra, thị trưởng thành phố giống như chức vụ thị trưởng các nước phương Tây tại Thế Giới Bên Ngoài.
Bọn họ được dân chúng bầu lên, không lệ thuộc nhiều vào cấp bậc so với tổng thổng, quyền lực nắm trong tay rất lớn.
Lý Thúc Đồng nói nhỏ: "Con không nhớ kỹ trước đó ta từng nói gì sao? Kết quả chiến đấu phải do tương lai quyết định, không nên dùng quá khứ để xác định kết quả.
Thế giới này cái gì cũng có thể thay đổi, và lòng người là thứ thay đổi nhanh nhất.
Bởi vậy, bọn họ là người như thế nào phải do chính con tự mình tìm hiểu, bọn chúng chỉ cho con những tư liệu mang tính tham khảo."
"Vâng." Khánh Trần gật đầu: "Dùng tầm nhìn để đánh giá vấn đề."
Lý Thúc Đồng suy nghĩ rồi khen: "Câu này nói rất hay."
Lý Thúc Đồng vừa nói xong bỗng nhiên yên lặng, nhìn bốn phía xung quanh, dường như phát hiện ra điều gì.
Vào lúc này, hai bên lề đường có rất nhiều lá rụng, bỗng nhiên có hơn 10 người mặc đồ nguỵ trang chui ra.
Những người này đều mặc những bộ quần áo bện bằng lưới, trên những mắt lưới được gắn dày đặc lá cây, có khả năng nguỵ trang cực tốt.
Tần Dĩ Dĩ và Tần Đồng nhìn thấy đám người này lập tức rút vũ khí của mình ra.
Nhưng xem ra đã chậm, bởi vì bọn họ đã nằm trong tầm hoả lực của đối phương.
Chỉ thấy, Khánh Trần đưa tay ra kéo Tần Dĩ Dĩ lại, để hắn và cô bé vừa vặn đứng sau lưng Lý Thúc Đồng.
Lý Thúc Đồng nhìn qua những họng súng đen ngòm đang chỉ về mình, sau đó quay về phía sau nói với Khánh Trần: "Đáng lẽ ra, lúc này con phải thể hiện bản thân, đứng ra ngăn phía trước ta mới phải chứ?"
Khánh Trần bình tĩnh trả lời: "Nếu làm vậy là con quá coi thường thầy."
"Lời này có vẻ đúng." Lý Thúc Đồng lại ngồi vào chiếc ghế của mình gật đầu: "Nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nếu là Tiểu Tiếu chắc chắn sẽ ngăn ở trước người ta."
"Con sẽ không thể lươn như anh ấy được." Khánh Trần bĩu môi.
Điểm này trong lòng cậu bé vô cùng rõ ràng, luyện tập khắc khổ là một chuyện nhưng đối mặt với họng súng lại là chuyện khác.
Nếu bản thân mình không có cách nào chống lại nguy hiểm thì nên để một vị sư phụ cấp S bảo vệ, làm màu cho bản thân cũng không được gì.
Chẳng may một viên đạn găm vào người mình thì sao?
Thật sự, Khánh Trần cũng muốn nhìn một Bán Thần ở Thế Giới Bên Trong đối mặt với súng ống sẽ như thế nào.
Với thực trạng trước mặt, xem ra Lý Thúc Đồng cũng chẳng coi súng ống ra gì.
Giờ phút ấy, Tần Dĩ Dĩ ngoan ngoãn ngồi cạnh Khánh Trần, cảm nhận khuỷu tay của mình, đang được bàn tay như chiếc kìm sắt mạnh mẽ túm lấy, không cho mình làm ra hành động dại dột gì.
Cô bé nhìn vẻ mặt Khánh Trần, cũng không hề có một chút giật mình bởi đám người kia bỗng nhiên xuất hiện.
Cô thậm chí còn không có suy nghĩ, người chú đứng đằng trước có thể vệ được hai người hay không? Hoặc sự việc tiếp theo sẽ nguy hiểm thế nào?
Mà chỉ tự hỏi bản thân, vì sao cậu bé ấy lại muốn giúp mình?
Bên ngoài xe, có người hô lớn: "Hai tay nâng cao, lái xe tắt máy bước xuống.
Bàn tay đặt ở chỗ ông mày có thể nhìn thấy, ai có máy móc thay thế thì để lộ ra bên ngoài."
Người đàn ông Tần Thành từ từ xuống xe: "Ông Trương có ở đấy hay không? Là ngài sao ông Trương? Tôi là Tần Thành."
"Mịa nó, sao là thằng nhóc nhà cậu?" Trong đám người mặc đồ nguỵ trang, có một người trung niên cầm súng đi ra: "Sao cậu đến sớm vậy? Đã hẹn mấy ngày nữa mới tới cơ mà? Tất cả bỏ súng xuống hết đi."
Khánh Trần nghe được những lời đối thoại này vô cùng ngạc nhiên, hắn nhìn về phía Tần Dĩ Dĩ hỏi: "Những người này là ai?"
Cô gái bình thường giống như chú mèo hoang bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt thiếu niên, lập tức khuôn mặt trở nên ửng đỏ: "A? Cái gì?"
"Những người này là ai?" Khánh Trần hỏi lại lần nữa.
Tần Dĩ Dĩ dần bình tĩnh lại: "Người đó là Trương Đồng Đản, bọn họ là người hoang dã.
Cha em là người quen cũ của bọn họ.
Có điều, đám người này không phải tốt lành gì, cũng không nên tin tưởng hoàn toàn."
Lúc này, Tần Thành tự nhiên lấy ra mấy lọ thuốc kháng sinh, đưa cho Trương Đồng Đản: "Lần này bọn tôi phải tới phía nam, đến khu vực kia.
Đây là phí qua đường, anh nói với mấy anh em trên hoang dã cho tôi đi qua, lúc khác gặp lại sẽ trả đủ cho anh."
Trương Đồng Đản vác súng lên vai, rồi cầm lấy mấy lọ thuốc kháng sinh trong tay Tần Thành: "Được rồi, đây cũng không phải lần đầu chúng ta giao dịch.
Ông chủ nói, bên hồ Chi Tử hôm nay có cá lớn, nhưng không biết có động vào được hay không? Có lẽ các người đã gặp phải trên đường, bọn họ là người thế nào?"
"Chúng tôi gặp được hai nhóm người, ý anh Trương là nói đám người nào?" Tần Thành hỏi.
"Nhóm đó có hơn 30 chiếc xe, trong đội xe còn có lái chính chuyên môn điều khiển 10 máy bay không người lái." Trương Đồng Đản nói.
"Đó là đội săn thú." Tần Thành nhỏ giọng nói: "Các người nên cẩn thận, trong đội xe nhất định có cao thủ."
"Đen thật, lại gặp phải những kẻ khó chơi.
Nếu ông chủ tự mình hành động có lẽ vẫn được, nhưng cái giá phải trả là quá lớn." Trương Đồng Đản nói, rồi nghi ngờ nhìn vào phía thùng xe bán tải mà đi tới.
Lão nhìn thấy bên trong thùng sắt không có gì bèn hỏi: "Lần này cần bắt thứ gì?"
"Bắt một con chim sắt và một con khỉ.
Có điều người ta ra giá rất cao." Tần Thành nói: "Nhưng lần này may mắn quá kém, lông còn chưa nhìn thấy."
Trương Đồng Đản vỗ vỗ vai Tần Thành, rất giống người cùng hoàn cảnh: "Các người cũng không dễ dàng gì."
Nhưng lão vừa đi được hai bước, Trương Đồng Đản đã quay ngược trở về, chỉ họng súng vào người Lý Thúc Đồng: "Lão này là ai? Còn cả đứa bé bên cạnh nữa? Xem cách ăn mặc có vẻ là người trong thành phố.
Lần giao dịch này của chúng ta không thể để người ngoài biết được, nếu bọn chúng trở về báo cáo chuyện này thì chúng ta phải làm sao?"
Trán Tần Thành không ngừng đổ mồ hôi.
Bỗng nhiên Tần Dĩ Dĩ ôm lấy cánh tay Khánh Trần: "Chú Trương, đây là bạn trai của con.
Còn người bên cạnh là cha của anh ấy, sau này cũng là người một nhà.
Bọn họ chưa từng tới hoang dã nên lần này con dẫn bọn họ ra ngoài chơi."
Mấy người phía dưới xe bỗng nhiên huýt sáo.
Trương Đồng Đản cười mắng: "Được nha cô bé, đã lớn rồi.
Tần Thành, nhìn thông gia nhà các người cũng thuộc dạng có tiền, lần này xem ra nhà các người sẽ trở lại thành phố chứ?"
Lý Thúc Đồng suy nghĩ, rồi lấy từ ba lô Khánh Trần đang đeo ra Lôi Thần, ném cho Trương Đồng Đản: "Đây là qua gặp mặt, về sau thông gia nhà chúng tôi gặp nguy hiểm trên hoang dã, mong ngài chăm sóc bảo vệ."
Trương Đồng Đản nhìn Lôi Thần trên tay, thân thể bỗng nhiên run rẩy: "Đúng là ông chủ lớn, Lôi Thần cũng có thể lấy ra làm quà.
Họ Trương tôi làm người cũng thoái mái.
Tôi quyết định, trong vòng năm năm tới không thu phí qua đường gia đình Tần Thành.".
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
51 chương
76 chương
40 chương
17 chương
1332 chương