Đêm đó, Đằng Tại Hi không về phòng ngủ, gian phong lớn chỉ còn lại một mình Noãn Noãn ngủ, thật cô độc. Sáng hôm sau, Noãn Noãn vẫn không gặp anh, trong mắt bi thương càng đậm, trong đầu tràn đầy thương cảm đến trường. Trong quán rượu, Tại Hi đang ngồi cùng Tiếu Nghiêu ở quầy bar uống rượu. Tiếu Nghiêu lắc đầu mỉm cười nói: “Ái chà! Tại Hi, Thật không nghĩ tới cậu cũng làm ra loại chuyện này” Đằng Tại Hi cầm ly rượu lên, khóe miệng tà mị cười: ” Cái gì gọi là loại sự tình này? Tớ là quang minh chính đại mà làm” “Oh! Biết là cậu quang minh chính đại rồi” Tiếu Nghiêu tiếp tục mỉm cười: ” Nhưng mà, Noãn Noãn của chúng ta thật đáng thương, đột nhiên bị cậu đối xử lạnh nhạt, cô ấy lại non nớt nhất định sẽ tổn thương trong lòng, cậu không hối tiếc chứ?” “Tớ sao lại phải hối tiếc?” Tại Hi lười biếng tựa vào ghế, cười đến mị hoặc: ” Đây là để ngăn chặn không để cô ấy yêu người đàn ông khác, để cô ấy hết hi vọng và quay lại yêu tớ” ” Vì vậy tớ mới nói cô ấy thật đáng thương! Cậu không thương cô ấy, mà lại muốn cô ấy yêu mình, đây không phải là thật đáng thương sao?” Tiếu Nghiêu uống cạn ly rượu rồi kêu người pha chế rót thêm một ly: ” Nói thật đi, cậu thật sự không yêu cô ấy sao? Có điều, tớ lại cảm thấy được cậu…” “Anh! Tại Hi !” Tiếu Nghiêu lời còn chưa dứt, Tiếu Tiêu đã xuất hiện trước mặt. “Anh vừa rồi nói cái gì với Tại Hi?” “Đau! Đau! Nha đầu em buông tay ra mau!” Tiếu Nghiêu đau đến nhăn mày, “Anh sẽ không nói nữa, mau buông tay!” “Hừ!” Tiếu Tiêu hừ lạnh một tiếng, mới buông tay ra, rồi quay qua khoác tay Tại Hi, cười hì hì nhìn anh: ” Tại Hi, gần đây có một bộ phim của Pháp rất hay, anh đi xem cùng em nha?” Đằng Tại Hi kéo tay cô xuống, cười như không cười nói: ” Đại tiểu thư, tôi không có nhiều thời gian rãnh rỗi để phí cùng em đâu” Tiếu Tiêu bất mãn bĩu môi: “Tại Hi, anh đừng quên lúc ở Mỹ chính em đã giúp anh có được hợp đồng đó, bây giờ lợi dụng xong định ném em qua một bên sao?” Đằng Tại Hi cứ thế uống rượu, lạnh giọng nói: “Tôi cũng không kêu em giúp tôi” ” Nhưng là anh vẫn cần đến em không phải sao?” Tiếu Tiêu chen vào, chăm chú nhìn Tại Hi: “Chẳng lẽ anh không thể tốt với em một chút sao? Em cũng không yêu cầu gì cao xa, cũng không mong muốn anh lấy em, em chỉ muốn anh cho em ở lại bên cạnh mà thôi, như vậy anh cũng không đồng ý sao?” Đằng Tại Hi tay xoa lên huyệt Thái Dương, trầm giọng nói: “Tiếu Tiêu, em nên biết anh với em tuyệt đối là không có khả năng” “Chưa thử qua anh làm sao biết? Em nhận mình chắc chắn không thua Noãn Noãn, ít nhất em là một cô gái trưởng thành, có thể thỏa mãn nhu cầu của anh” Nói xong, cô định lướt bộ ngực đầy đặn qua cánh tay anh, nhưng Tại Hi đã rút tay lại, uống hết ly rượu, mắt lạnh nhìn cô: “Thật xin lỗi, anh đối với em không có hứng thú” Tiếu Nghiêu ở một bên nói thêm: ” Cậu ta chỉ có hứng thú với những thân hình như cây đậu cô-ve thôi” Tiếu Tiêu quay đầu trừng mắt liếc anh một cái. “Anh rốt cuộc có phải là anh của em không? Sao lúc nào cũng đả kích em vậy?” Tiếu Nghiêu vô tội nhìn cô: “Anh chỉ nói sự thực thôi mà, em cứ hỏi cậu ta thử xem có phải như vậy không?” “Hừ! Dù sao em cũng mặc kệ, ngày mai em muốn đi làm ở công ty của Tại Hi!” Tiếu Tiêu ngồi vào bên cạnh Tại Hi, lấy ly rượu trong tay anh, uống hết một hơi. Đằng Tại Hi liếc cô một cái, kêu thêm một ly khác, trầm giọng nói: “Công ty anh có thể không có chức vị gì phù hợp với em” Tiếu Tiêu tựa vào người anh, tà mị cười, ” Có! Em làm trợ lý cho anh, hơn nữa em cũng đã cùng Bác trai nói qua, Bác rất hài lòng năng lực của em, nên đã đồng ý với em, vì vậy anh nên chấp nhận đi!” Đằng Tại Hi nhún vai, không nói thêm nữa, cô ta thật cố chấp. Trừ bỏ mối quan hệ trong công việc ra, thì bọn họ đều không có quan hệ gì khác nữa. Nhờ mối quan hệ của cô mà ký được hợp đồng với công ty quốc tế Hoàng Thịnh, cho nên Tại Hi đối với cô không lạnh lùng như trước nữa, nhưng cũng không quá thân mật. Cuối cùng Tại Hi vẫn bị cô kéo đi xem phim, Tiếu Nghiêu đương nhiên sẽ không đi cùng, nếu không em gái anh tuyệt đối không buông tha anh. Đi vào rạp chiếu phim, Tiếu Tiêu muốn nắm tay anh, tuy nhiên luôn bị Tại Hi tránh đi. Tại Hi đi phía trước, Tiếu Tiêu buồn bực đi theo sau. Ở trên bức tường quảng cáo của rạp chiếu phim, có dán một tấm poster đặc biệt khiến mọi người đang bu đông lại coi, vì đây không phải là poster phim mà là poster đêm nhạc hội. Đằng Tại Hi đứng lại, híp con ngươi đen nhìn chằm chằm nhân vật chính trên tấm poster, khóe miệng nhếch lên cười lạnh. Tiếu Tiêu đứng bên cạnh, theo tầm mắt của anh nhìn qua, nhíu mày nói: “Người này nhìn rất quen, giống như đã gặp ở đâu. Đúng rồi! là lần ở bên ngoài quán bar gặp được. Tại Hi, anh nhớ chứ?” Đằng Tại Hi xoay người, trầm giọng nói: “Không biết!” Tiếu Tiêu nhún vai, mỉm cười đi theo, khoác cánh tay anh, cho dù Tại Hi tức giận cô vẫn nắm chặt không buông. Hai người ngồi trong rạp phim, Tiếu Tiêu luôn muốn cùng anh nói chuyện, nhưng Tại Hi vẫn im lặng làm cô thật tức giận mà vẫn không làm được gì. Đằng Tại Hi là người thế nào cô còn không rõ sao? Nếu anh đã không muốn để ý tới thì mặc kệ người đó như thế nào anh cũng không quan tâm. Vốn cho là quan hệ của hai người có thể tiến thêm một bước, nhưng anh căn bản là không để ý tới cô. Cô cảm thấy khó chịu, phim chiếu cái gì cũng không biết, mà thật ra cô không có ý chỉ xem phim thôi. Đằng Tại Hi cũng không chú ý xem phim, chỉ ngồi trầm tư. Đột nhiên anh đứng lên, đi ra ngoài gọi điện thoại, rồi tiếp tục trở về xem bộ phim nhàm chán. Lúc nghỉ trưa, Noãn Noãn ngã người lên bàn, cả người đờ ra. Đằng Tử Hạo ngồi trước mặt cô, đưa tay đẩy mặt cô lên, nhíu mày hỏi: ” Noãn Noãn của chúng ta làm sao vậy? Không vui sao? Hay là cảm thấy khó chịu?” Noãn Noãn vô thần nhìn anh, thở dài một hơi: “Tử Hạo, đừng ồn, em không có tâm tình để đùa với anh đâu” Đằng Tử Hạo đương nhiên biết cô là bởi vì cậu Chín mà cảm thấy không vui, cho nên anh mới chọc cho cô cười. Tử Hạo đột nhiên từ trong túi lấy ra hai tờ giấy, mỉm cười nói, “Nhìn xem, đây là cái gì?” “Cái gì vậy?” Noãn Noãn nhìn thấy trên tay anh có gì đó, nhất thời trừng lớn mắt, bắt lấy tay anh la lớn: “Nhạc hội! Học trưởng biểu diễn ở nhạc hội sao?” Học trưởng muốn mở nhạc hội sao? Sao cô lại không biết? Đúng rồi, đã lâu cô không gặp học trưởng rồi. “Như thế nào, muốn đi sao?” Tử Hạo mỉm cười nhìn cô: “Ngày mai mở màn, chúng ta cùng đi, thế nào?” Noãn Noãn nhìn thẳng anh, trong đôi mắt tỏa ra hào quang: “Tử Hạo, em có thể đi sao?” “Đương nhiên rồi, bằng không anh mua vé cho em làm gì!” Rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, Tử Hạo cũng không nhịn được cười theo “Ha ha, thật cám ơn anh, Tử Hạo!” Noãn Noãn dang tay ôm anh một cái, cầm tấm vé trong tay, cười đến không khép miệng được. Đằng tử hạo hít một hơi thật sâu, tràn đầy mùi hương của cô, khóe miệng cười thêm sâu, kìm lòng không đậu đưa tay xoa tóc cô: “Thật tốt quá, lại thấy được nụ cười của em!” Noãn Noãn giật mình, rồi sờ sờ mặt mình hỏi: “Như thế nào, em vừa rồi không có cười sao?” Tử Hạo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô: “Cho nên em cần phải cười, tươi cười mới thích hợp với em, bộ dáng buồn khổ kia thật chướng mắt” Noãn Noãn mỉm cười, nhìn tấm vé nhạc hội, trong lòng tràn đầy xúc động, vô cùng chờ mong ngày đó đến. Buổi tối, vì để có sức ngày mai đi xem nhạc hội, Noãn Noãn đã đi ngủ sớm. Lúc Tại Hi trở về, cô đã ngủ rất say. Đằng Tại Hi nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, nghiêng mình nhìn gương mặt khi ngủ của cô, khóe miệng lơ đãng gợi lên, ngón tay khẽ vuốt lên gương mặt cô. Phảng phất cảm giác có người sờ mặt, Noãn Noãn không tự giác nhíu mày, Tại Hi thu tay về, giúp nàng đắp lại mền, sau đó đứng lên, trong túi áo lấy ra hai tấm vé, trên vé có ghi ba chữ thật to: Triển Lệ Ương. Nhìn hai tấm vé, khóe miệng cười cười, Tại Hi đem vé thả lại vào trong túi áo. Nghĩ ngày mai đem vé này đưa cho cô, cô sẽ xúc động thế nào, Tại Hi nhịn không được cười lớn. Chính anh cũng không biết vì sao lại mời cô đi xem nhạc hội của Triển Lệ Ương, đáng lẽ anh phải ngăn cản cô, không cho đi mới đúng, chính là… anh muốn nhìn thấy bộ dáng vui mừng của cô, muốn cô nhìn anh mỉm cười. Một mặt làm cho cô lo lắng sợ mất anh, một mặt làm cho cô cảm động, như vậy cô càng không thể rời xa anh. Đằng Tại Hi không biết vì cái gì anh nhất định muốn cô yêu anh, muốn cô không rời xa anh, anh chỉ biết cô chỉ có thể là của anh. Hôm nay là ngày cuối tuần, Noãn Noãn học ở nhà, mà Đằng Tử Hạo sáng sớm cũng đã đến công ty trình diện. Nhạc hội tám giờ bắt đầu, Tử Hạo đồng ý bảy giờ về đón cô. Cho dù lịch học hôm nay thật buồn chán, cô luôn bị quở trách nhưng Noãn Noãn không quan tâm, hiện trong lòng cô đều là suy nghĩ về nhạc hội, còn có Triển Lệ Ương. Thật rất muốn nghe anh hát, cô nghĩ hiện tại hẳn là anh rất nổi tiếng. Thật lâu cũng đến bảy giờ, Tử Hạo về đến nhà, Noãn Noãn cũng đã sớm chuẩn bị xong, hai người cùng nhau rời đi. Vừa đến cửa đã bị Đằng Thiến Thiến gọi lại. Nheo mắt nhìn bọn họ, Thiến Thiến hỏi: ” Hai người muốn đi đâu?” Noãn Noãn có chút sốt ruột, sợ cô không cho đi. Đằng Tử Hạo liếc qua cô một cái, sau đó mỉm cười nhìn Thiến Thiến nói: “Dì, cháu muốn đưa Noãn Noãn đi xem nhạc hội, dì có thể đừng nói với những người khác được không?” “Chẳng lẽ hai đứa đi xem nhạc hội là bí mật sao?” Đằng Thiến Thiến tà mị cười nhìn bọn họ, “Vì sao không thể nói với người khác?” “Dì, cháu sợ họ sẽ không cho cháu dẫn Noãn Noãn đi!” Nhất là Đằng phu nhân, luôn muốn anh nhớ kỹ Noãn Noãn là mợ tương lai của anh, muốn anh giữ một khoảng cách, nhưng anh chỉ là muốn làm bạn với Noãn Noãn thôi mà. Noãn Noãn nhìn Thiến Thiến cầu xin: “Chị Thiến Thiến, em thật sự rất muốn đi, chị cho chúng em đi nha?” Đằng Thiến Thiến cũng không định ngăn cản họ, bây giờ lại thấy mắt Noãn Noãn đỏ lên như muốn khóc, cô lập tức cho họ rời đi: ” Đi nhanh đi, nếu không ta đổi ý không cho đi bây giờ” Đằng Tử Hạo cùng Noãn Noãn mừng rỡ, lập tức chạy nhanh đi. Thiến Thiến nhún vai, bước vô nhà. Bảy giờ rưỡi, Đằng Tại Hi về nhà, phát hiện Noãn Noãn không có ở nhà, cau chặt mày đứng lên, lập tức lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng di động của cô lại để ở nhà, anh lo lắng. Đằng Thiến Thiến thấy sắc mặt anh khó chịu đứng trong phòng: “Tìm Noãn Noãn sao?” Đằng Tại Hi nheo mắt: “Chị biết?” Đắng Thiến Thiến tà mị cười nhìn anh: “Em tìm Noãn Noãn làm gì? Noãn Noãn hiện tại chắc là rất vui” Đằng Tại Hi nắm chặt hai tấm vé trong tay, trầm mặt nhìn cô: “Rất vui?” Đắng Thiến Thiến gật đầu: ” Sáng sớm, Tử Hạo đã đi cùng em ấy, nói là đi xem nhạc hội” Đằng Tại Hi nghe vậy, sắc mặt càng khó coi. Thiến Thiến vỗ vai anh nói: “Em ấy mấy ngày nay đều mệt chết đi, em cho em ấy thả lỏng một ngày đi!” Đằng Tại Hi không nói một lời xoay người rời đi, mang theo một cỗ tức giận.