Như mọi ngày, Noãn Noãn học xong liền khoác túi rời đi, vừa đến cửa lớp lại bị Hạ Tử Uy chắn ngang, mà phía sau cô cũng xuất hiện thêm mấy người. Noãn Noãn sắc mặt âm trầm, nâng mắt hỏi: ” Xin hỏi có chuyện gì không?” Cô vừa nói xong, nữ sinh phía sau đột nhiên đem hai túi rác nhét vào tay cô, cao ngạo nói: ” Ôn Noãn Noãn, hôm nay đến phiên cô trực nhật! Đem đổ nhanh đi” Noãn Noãn nhìn hai túi rác trong tay, trong đầu nhớ đến ngày đầu tiên, miệng chợt mỉm cười, nâng mắt nhìn mấy người kia: ” Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay không phải phiên trực của tôi. Hôm trước tôi đã trực nhật rồi mà ta” Cô cũng không phải là một đứa ngốc, hôm đó Đằng Tử Hạo vì đợi cô trực nhật mà trách cô sao quá chậm. Sao họ có thể dùng trò này để khi dễ cô chứ? Nữ sinh kia không ngờ cô lại nói vậy nên nhất thời nghẹn lời, một nữ sinh khác lập tức hung tợn nói với cô: “Bọn tôi nói đến phiên cô trực nhật thì là phiên trực của cô, đừng dài dòng làm bọn tôi chờ lâu” Nói xong bọn họ liền hung hăng trừng mắt nhìn cô. Noãn Noãn đi vài bước rồi quay đầu lại nhìn Hạ Tử Uy nãy giờ vẫn đứng một bên tà mị nhìn cô cười: ” Hạ Tử Uy, tôi đắc tội với cô sao? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?” Hạ Tử Uy bước lại gần Noãn Noãn, nghiêng người nhìn cô nói: ” Noãn Noãn, sao cô lại nói như vậy? Bắt cô đổ rác đâu phải là tôi” Nói xong Tử Uy lại đứng thẳng người, dùng ánh mắt đùa cợt nhìn cô. ” Họ là do cô sai khiến!” Noãn Noãn liếc nhìn hai nữ sinh kia một cái rồi lại nhìn thẳng Hạ Tử Uy: ” Tôi không nhớ mình đã làm gì khiến cho cô tức giận” Hạ Tử Uy nhún vai, cười đắc ý: ” Tôi đã nói chuyện này không liên quan đến tôi! Cô đừng có đổ tội cho tôi” Nói xong, Hạ Tử Uy quay sang nói gì đó với hai nữ sinh kia rồi liếc ánh mắt chêu chọc về phía Noãn Noãn sau đó mang theo chiếc túi xách hàng hiệu rời đi. Noãn Noãn còn muốn nói thêm với Tử Uy nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn cô ta đi mất. Cô ném hai túi rác xuống, định bước đi lại bị hai nữ sinh kia chặn lại. ” Các người muốn gì?” Nói không sợ là giả, vừa nhìn là thấy hai nữ sinh đó cao lớn hơn cô,cũng không có ý định để cô đi, cô càng không thể đánh lại họ. Hai nữ sinh đó quét mắt qua hai túi rác, nói với cô: ” Bọn tôi vừa nói rồi, hôm nay là cô trực nhật!” Noãn Noãn nhìn hai túi rác thở dài, xem ra cô không thể không trực nhật rồi. Bất đắc dĩ xách hai túi rác lên, nhìn họ nói: ” Biết rồi, hôm nay là tôi trực nhật” Nói xong, xách theo túi rác đi lướt qua họ ra ngoài, họ cũng ko ngăn cản, nhìn cô đắc ý. Noãn Noãn cảm thấy thật ấm ức, vì cái gì mà cô bị khi dễ? Vì nhìn cô rất dễ bị ức hiếp sao? Nhớ lại tình cảnh đầu tiên, khi đó cô lần đầu gặp được Triển Lệ Ương cũng trong hoàn cảnh gần giống như bây giờ, nhưng nghĩ lại chuyện đó cũng thực là may mắn. Vừa đi vừa nhớ lại chuyện làm quen với Triển Lệ Ương, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, rồi dần biến thành cười khổ. Thật ra chuyện này chỉ như vừa xảy ra mà đã biến thành ký ức rồi. Lắc đầu cho tỉnh lại, Noãn Noãn thở dài một hơi. Cô không còn muốn nhớ lại nữa, hiện tại là phải đem hai túi rác này bỏ đi rồi nhanh chóng về nhà. Cô hi vọng về đến nhà sẽ được gặp Đằng Tại Hi. Hơn nữa chắc chú tài xế đã chờ đến sốt ruột rồi, cô phải nhanh lên thôi. Đang lúc cô đi đến chỗ đổ rác, ở đây chút vắng vẻ. Phía sau đột nhiên có đôi tay thừa dịp cô không chú ý bịt miệng cô lại. ” Ngô ” Noãn Noãn nhất thời sợ hãi trừng lớn mắt, cố sức giãy dụa. ” Muốn sống thì đứng im” Người đó phát ra hơi thở tà ác lên cổ cô, Noãn Noãn sợ hãi cả người đều nổi da gà, thân thể lạnh run, mắt cũng rưng rưng. Người đó kéo cô đến một góc khuất, Noãn Noãn lại càng sợ hơn, nghĩ thầm lần này mình chết chắc rồi, trong lòng không ngừng gọi tên Đằng Tại Hi, hi vọng anh có thể tới cứu mình. Đi tới chỗ khuất, người đó bắt đầu lôi kéo y phục của Noãn Noãn. Cô sợ hãi càng thêm giãy dụa, rồi đột nhiên cắn mạnh vào bàn tay đang bịt miệng mình. ” A!” Tiếng kêu thê thảm của người đó phát ra, ngay sau đó hắn tát cô một cái rồi đánh cô ngã nhào trên đất. “Tiện nhân! Mày dám cắn tao!” Hắn ôm lấy bàn tay đang chảy máu hung hăng trừng mắt nhìn cô, rồi bước tới gần. Noãn Noãn lúc này mới nhìn rõ, tên đàn ông này tầm độ tuổi trung niên, rõ ràng là cô không hề biết hắn. “Ông là ai? ông muốn gì? Người hầu của tôi đang đứng ở bên ngoài, ông đừng làm chuyện xằng bậy!” Noãn Noãn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thân thể lại run rẩy lộ rõ sự sợ hãi của cô. Hắn nghe vậy thì cười lạnh: “Ha ha! Tao cứ làm xằng bậy đấy, xem mày làm được gì! Ha ha!” “A!” Noãn Noãn hét lên một tiếng rồi đứng dậy bỏ chạy. Hắn liền chạy theo đánh vào sau gáy cô. Noãn Noãn gục xuống, thân thể đau đớn, cô cố chịu đựng muốn lập tức đứng dậy chạy trốn, nhưng cổ chân lại bị hắn bắt được, lôi về sau. “Ha ha! Xem mày còn chạy đi đâu!” Nói xong, hắn liền đánh tiếp, đem Noãn Noãn đặt dưới người, cái miệng toàn mùi rượu của hắn kề sát vào cô. Noãn Noãn sợ hãi lớn tiếng thét chói tai, nghiêng đầu không cho hắn nhích lại gần: “Cứu mạng! Anh rể! Cứu em!” “Hừ! Mày kêu đi, xem thử có ai tới cứu mày!” Hắn cười lớn, trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt! Noãn Noãn cố sức giãy dụa, nước mắt đã lăn dài, tuyệt đối không để cho hắn đụng vào mình. Đột nhiên, cô thấy bên cạnh có cục đá, liền cầm lên đập mạnh vào đầu hắn: “Cút ngay!” “A!” hắn kêu thảm một tiếng, Noãn Noãn nhân cơ hội liều mạng chạy trốn. Cô chạy thật nhanh, đến thở không ra hơi, không biết hắn thế nào, có đuổi theo hay không, cô chỉ biết mình phải chạy, liều mạng mà chạy. Gặp được xe tới đón mình, Noãn Noãn lập tức mở cửa ngồi lên, thở hổn hển, nói với lái xe: ” Chú ơi! mau, mau lái xe đi!” Chú tài xế ngạc nhiên: ” tiểu thư Noãn Noãn, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô…” Quần áo của Noãn Noãn thì dơ bẩn, xốc xếch, trên gương mặt trắng nõn in rõ dấu bàn tay. Noãn Noãn mạnh mẽ lắc đầu, nội tâm vẫn còn sợ hãi, thanh âm run rẩy ” Chú ơi, lái xe đi nhanh lên! Mau lên!” Chú lái xe không dám hỏi thêm, lập tức lái xe rời đi. Rốt cục rời xa nơi này, toàn thân Noãn Noãn như nhũn ra, vô lực cuộn tròn cả người lại, tự ôm chặt chính mình, nước mắt ủy khuất cùng sợ hãi nhịn không được trào ra. Chú tài xế nhìn vào kính chiếu hậu thấy cô khóc, liền kích động hỏi: ” tiểu thư Noãn Noãn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn trở về nhất định sẽ bị trách cứ, đã để tiểu thư Noãn Noãn bị thương lại còn không biết nguyên nhân. Noãn Noãn vẫn lắc đầu, nói không ra lời, nội tâm sợ hãi, ánh mắt cô đảo đi đảo lại một cách rối loạn. Giờ phút này cô chỉ muốn lập tức được gặp Đằng Tại Hi, muốn được anh an ủi, được anh ôm trong vòng tay ầm áp. Về đến Đằng gia, Noãn Noãn bước nhanh vào nhà, không muốn để người khác thấy hình dáng lúc này của mình, nhưng vẫn bị bắt gặp. Đằng Tử Hạo cũng mới từ công ty trở về, thấy cô cúi đầu đi nhanh lập tức tới giữ tay cô lại, kéo cô tới trước mặt mình, nhìn thấy dấu tay trên mặt cô, đầu lông mày liền nhăn lại, sắc mặt khó coi: “Ai đánh em vậy?” Mắt Noãn Noãn đỏ lên, lắc đầu, giãy dụa rút tay lại, thanh âm run rẩy: “Em không sao” “Em như vậy mà là không có chuyện gì sao?” Đằng Tử Hạo nhịn không được gầm nhẹ lên, nhưng nhìn thấy nước mắt của Noãn Noãn lại mềm lòng, nhẹ nhàng sờ vào gương mặt nhỏ của cô hỏi: “Ngoan, nói cho anh biết, là ai đánh em?” Noãn Noãn lảng tránh, đột nhiên hỏi: “Anh rể… Anh ấy đã về chưa?” Đằng Tử Hạo ngẩn ra, rồi cau chặt mày: “Cậu chín nói mấy ngày nữa mới có thể về, cậu ấy không gọi cho em sao?” Noãn Noãn cảm thấy có chút mất mát lắc đầu, vẻ mặt bi thương: “Anh ấy không gọi cho em…”. Cứ tưởng rằng hôm nay có thể gặp anh, lại không nghĩ anh vẫn chưa về. “Này, Em đừng nói sang chuyện khác” Đằng Từ Hạo cẩn thận nhìn khắp mặt cô “mau nói cho anh biết là ai đã đánh em? Anh sẽ giúp em báo thù!” “Em thật sự không sao” Đằng Tại Hi chưa trở về, năng lượng của cô cũng tiêu hao hết, không muốn tiếp tục nhắc đến chuyện này. Cô không muốn người khác lo lắng, nên đã lựa chọn giữ bí mật. Nhẹ nhàng tránh tay của Tử Hạo, Noãn Noãn gượng cười, cô nói muốn về phòng thay đồ để lát nữa còn đi học. Đằng Tử Hạo không muốn để Noãn Noãn đi, chân mày vẫn cau chặt: “Noãn Noãn, nếu em không nói, anh sẽ nói với Cậu chín là em bị thương. Anh nghĩ cậu ý sẽ lập tức quay về, lúc đó hẳn là em sẽ rất thê thảm đó” “Tử Hạo!” Noãn Noãn nhìn hắn cầu xin: ” Đừng nói cho anh rể, em không muốn anh ấy lo lắng, càng không muốn gây trở ngại công việc của anh ấy” ” Vậy em hãy nói cho anh biết, ai to gan dám đánh em? Là Hạ Tử Uy phải không?” Đằng Tử Hạo luôn cho rằng Hạ Tử Uy không vừa mắt với Noãn Noãn, chỉ là cũng không ngờ đến cô ta lớn mật dám thương tổn đến cô. “Không phải! Anh đừng đoán” Noãn Noãn lập tức phủ nhận: ” Dù sao anh cũng đừng quan tâm, em không sao mà! Em lên phòng đây!” Mạnh mẽ tránh tay hắn, Noãn Noãn lập tức chạy đi. Đằng Tử Hạo thở dài rồi cũng theo sau cô vào nhà.Mới thay xong đồ, người làm đã lên thúc giục cô đi học. Noãn Noãn thấy má trái sưng đỏ liền thả tóc che lại hai bên má rồi mới đi xuống. Cả ngày tâm trạng trống rỗng, hai má cũng hơi đau, nên cô không tập trung, luôn phạm lỗi, không nhớ được gì, bị trách mắng rất nhiều. Noãn Noãn cảm thấy áy náy cúi đầu, im lặng nghe người ta quở trách. Hôm nay bài giảng thế nào cô cũng nghe không hiểu, tâm tư thì không ở lớp học, chỉ nghĩ đến việc Tại Hi chưa về cô liền vui không nổi. Giờ khắc này cô biết được chính mình thực sự rất nhớ anh. Không muốn cho người khác biết mình bị thương, nên cô cũng không xuống ăn cơm, mà cũng chẳng có ai gọi cô xuống. Chờ đến lúc mọi người đều đi ngủ cả, cô mới cẩn thận xuống nhà bếp luộc trứng chườm lên hai má. Vừa định nấu cơm, đèn phòng bếp bỗng sáng lên. Noãn Noãn cả kinh, quay đầu thấy Tử Hạo đang ôm cánh tay, tựa vào cửa nhìn cô. Noãn Noãn thở phào: ” Thì ra là anh, Tử Hạo”. “Tại sao giờ này em mới xuống?” Đằng Tử Hạo giọng nói âm trầm, bước đến nâng mặt Noãn Noãn lên, thấy cô vẫn chưa bôi thuốc, trừng mắt với cô, gầm nhẹ: ” Noãn Noãn, tại sao ngay cả bản thân mình em cũng không thể chăm sóc tốt được?” Nói xong, hắn lập tức kéo cô ra phòng khách ngồi, lấy ra hòm thuốc, sau đó bôi thuốc giảm sưng lên vết thương, miệng còn trách cứ: ” em là đồ ngốc sao? bị thương thì phải nhanh chóng bôi thuốc chứ, em còn định để đến khi nào?” Noãn Noãn rụt cổ, nói nhỏ: ” Em không phải đang lấy trứng chườm đó sao?” ” Chờ em chườm trứng xong, gương mặt của em bỏ đi là vừa!” lạnh lùng nhìn Noãn Noãn cúi đầu, Tử Hạo hừ lạnh nói: ” Em không nói cho anh biết người đã đánh em là ai thì anh sẽ tự mình tìm hiểu!” “Tử Hạo…” Tử Hạo liếc Noãn Noãn một cái, đưa tay ấn nhẹ lên trán cô: “Đừng quá cảm động, anh là vì không muốn bị Cậu chín la mắng thôi. Em bây giờ toàn bộ đều thuộc về cậu ý rồi, nhất định phải biết bảo vệ chính mình, biết không?” Gật gật đầu, mắt Noãn Noãn hiện lên sự cảm kích, nhìn Tử Hạo cười thật tươi sáng.