Ngồi trên xe, sắc mặt Đằng Tại Hi vẫn xám xịt xấu xí như cũ, cầm lấy điện thoại di động gọi điện. Noãn Noãn không buồn chú ý hắn nói gì, chỉ luôn cúi đầu khiếp đảm, thế nhưng khi đột nhiên nghe đến tên Triển Lệ Ương, lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, mà lúc này Đằng Tại Hi cũng đã nói xong, trả điện thoại về chỗ cũ. Ôn Noãn Noãn lập tức khẩn trương truy hỏi: “Anh rể, anh muốn làm gì học trưởng? Là do em muốn gặp học trưởng, không phải tại học trưởng, sở dĩ…”. “Câm miệng!” Trán Đằng Tại Hi nổi gân xanh, nghe xong hết lời nàng nói, tâm tình càng khó chịu, sắc mặt càng khó coi. Noãn Noãn lập tức cúi đầu, cái miệng nhỏ chu ra, không dám nói gì nữa. Xe về tới cửa nhà hộ Đằng, Noãn Noãn nhìn ngôi nhà to lớn quen thuộc, nhất thời trong lòng thấy khiếp đảm, Đằng Tại Hi xuống xe, phát hiện nàng vẫn còn ngồi trong xe, thầm hít một hơi, rồi cúi người vào trong xe, kéo nàng ra rồi lôi đi. Noãn Noãn hơi dãy dụa, trong lòng nàng lại một lần nữa có cảm giác ủy khuất lẫn khó chịu. Sắc mặt Đằng Tại Hi biến đổi, giọng nói băng lãnh tới tận xương: “Ôn Noãn Noãn, không muốn tôi tức giận thì hay mau đi theo tôi”. “Em không muốn”. Lần đầu tiên, Noãn Noãn cự tuyệt hắn, nhìn đôi mắt hắn mà giọng nói run rẩy: “Em không muốn ở tại chỗ này. Em phải đi đây”. Đằng Tại Hi chưa bao giờ nghĩ tới nàng ngang nhiên cự tuyệt mình như vậy, trong lòng nhất thời có cảm giác bi thương, con ngươi co rút lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nói cái gì?”. Dũng khí cũng chỉ dùng được một lần, Noãn Noãn lập tức cúi đầu, nàng khó chịu vô cùng. “Đằng Tại Hi!” Gương mặt Đằng phu nhân lúc này nghiêm lại lạnh lùng đi ra, sau lưng bà, Đằng Hỉ Ái và Đằng Tử Kỳ vẻ mặt cười cười đầy ẩn ý. Đằng Tại Hi coi như bọn họ không tồn tại, kéo Noãn Noãn đi về phía trước. Đằng phu nhân bị chọc giận, quay người nhìn bóng lưng con trai gầm nhẹ, “Đằng Tại Hi, công sức ta khổ sở chín tháng mười ngày để sinh ra con, mà con lại dám có thái độ này sao?”. Đằng Tại Hi quay đầu cười lạnh, “Thái độ hiện tại của con, mẹ bây giờ mới biết sao?”. “Con”. Không tài nào nghĩ con trai lại lên tiếng phản bác mình như vậy, Đằng phu nhân tức giận trái tim đua thắt lại. Bà đưa tay che ngực, hít sâu một hơi, Đằng Tử Kỳ đứng bên cạnh lập tức đưa tay đỡ lấy bà. Đằng Hỉ Ái nhìn chướng mắt, đi về phía em trai, đưa tay định kéo Đằng Tại Hi, nói: “Em chín, sao em có thể đối xử với mẹ như vậy?”. Còn chưa kịp chạm vào người, mắt Đằng Tại Hi đã mờ đi, vài giây sau, thân thể không tự chủ được bắt đầu run rẩy, né tránh cánh tay chị gái, khó chịu ôm thân thể của mình ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Đằng Hỉ Ái nhất thời kinh hãi, vẻ mặt hoảng hốt nhìn em trai, “Em trai, em làm sao vậy?”. Hô hấp của Đằng Tại Hi bắt đầu trở nên gấp gáp rối loạn, không thở được nữa, giọng nói đứt quãng: “Mau, cút ngay”. Đôi mắt Ôn Noãn Noãn mở trừng trừng, kinh ngạc nhìn hắn phát bệnh. Đằng Tử Kỳ phản ứng rất nhanh, muốn đưa hắn vào phòng, nhưng Đằng Tại Hi đã rống lên giận dữ: “Cút ngay. Đừng tới gần tôi”. Tất cả mọi người không dám cử động, Đằng phu nhân đã sắp khóc tới nơi, tại sao lại phát bệnh nữa rồi? Đằng Tại Hi tự nắm chặt cổ áo mình, thở hổn hển, cố gắng giương mắt nhìn Noãn Noãn, “Cô, mau lại đây giúp tôi”.