Triển Lệ Ương nheo mắt nhìn chiếc xe đột nhiên xuất hiện cản trở lối đi của mình. Cao Thời cũng có chút ngạc nhiên, đưa tay đẩy hắn rồi hỏi: “ Lệ Ương này, không phải nhà cậu phái xe tới đón đấy chứ?”. Hai người còn lại cũng có chung suy nghĩ này, bởi lẽ cha mẹ hắn thường xuyên bất ngờ đưa xe tới đón hắn về nhà. Triển Lệ Ương nhướng mi, cười nói: “Không phải xe của nhà tôi”. Lúc này, cửa sổ xe của chiếc porche hạ xuống, gương mặt tuấn mxy của Đằng Tại Hi hiện ra. Hắn cười mà như không cười, nhìn Triển Lệ Ương, trầm giọng nói: “Triển lệ Ương lên xe đi”. Triển Lệ Ương nghe vậy giận tái mặt, hồ nghi nhìn gương mặt tuấn tú xa lạ, nghi vấn nói, “Anh là ai? Tôi có quen với anh sao? Anh kêu tôi lên xe của anh làm gì, cái tên Triển Lệ Ương để cho anh tùy tiện gọi sao?”. Nói dứt lời, hắn cùng ba người bạn bỏ đi. Đằng Tại Hi nhất thời giận tái mặt, con mắt sắc bén nheo lại, con ngươi đen lạnh lẽo nhìn Lệ Ương, trầm giọng nói, “Ôn Noãn Noãn, cái tên này cậu thấy quen chứ”. Không phải một câu nghi vấn mà là một câu khẳng định, điều này chứng tỏ Đằng Tại Hi rất tự tin! Quả nhiên, Triển Lệ Ương lập tức tựu dừng lại, quay đầu nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc, “Đến tột cùng anh là ai?”. Đằng Tại Hi mỉm cười như yêu quái, vẻ mặt cao ngạo nhìn Lệ Ương, lạnh lùng nói: “Tôi tưởng cậu phải biết rằng tôi là ai rồi chứ, lên xe nói chuyện cho rõ ràng đi!.” Triển Lệ Ương nắm chặt bàn tay, gắt gao trừng mắt nhìn bộ dáng cùng gương mặt ngạo mạn của người đàn ông trước mặt, Cao Thời kéo tay áo hắn, ý bảo hắn đừng nên xúc động, thế nhưng Lệ Ương lập tức đây ra, rồi thản nhiên bước lên xe, rời đi. Chiếc xe nghênh ngang chạy điên cuồng, thổi bay không khí yên tĩnh. Cao Thời và Diêu Tư liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm mắng, tên Triển Lệ Ương chết tiệt, không có ca sĩ chính, bọn họ biết làm sao bây giờ? ※※※ Trên xe, không khí rất trầm mặc, mà Triển Lệ Ương cũng không nhẫn chịu nổi cái áp lực vô hình mà kẻ khác gây ra kiểu này. Nghiêng đàu nhìn Đằng Tại Hi cất tiếng hỏi: “Này, anh hãy nói cho tôi biết anh là ai? Anh quen biết thế nào với Noãn Noãn”. “Cậu gọi thẳng tên cô ấy là Noãn Noãn sao?”. Ông nói gà bà nói vịt, Đằng tại Hi không buồn trả lời câu hỏi của Lệ Ương, liếc mắt nhìn hắn, sau đó bình thản phán: “Sau này cậu không được phép gọi thẳng tên của cô ấy nữa”. “Dựa vào cái gì?” Triển Lệ Ương thực sự thấy rất buồn cười, người đàn ông này dựa vào cái gì mà yêu cầu như vậy? Hắn cho rằng hắn là ai cơ chứ? Có lẽ hắn vẫn chưa biết Triển Lệ Ương là một người thế nào rồi. Đằng Tại Hi nở nụ cười, “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là … Ôn Noãn Noãn là vật sở hữu thuộc về tôi, cho nên, cậu đừng có lại gần, nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm đấy”. Triển Lệ Ương phá lên cười, cười đến nước mắt chảy ra ngoài, trào phúng nói, “vật sở hữu của anh ấy hả? Anh cho rằng mình là ai? Dựa vào mấy lời của anh mà nói cô ấy là của anh thì sẽ là của anh sao? Ông anh à, tôi khuyên anh, đừng có tự kỷ như vậy nữa, anh đang tự biến mình thành trò cười đấy”. Nhưng lời coi thường của Lệ Ương khiến Đằng Tại Hi uất nghẹn, cho tới bây giờ, chưa có người nào dám nói những lời ngỗ nghịch với hắn như vậy. thằng nhóc này dám ngang nhiên cười nhạo hắn. Thà chịu chết chứ không chịu nhục, Đằng Tại Hi cho xe dừng lại ven đường, quay đầu lạnh lùng nhìn Lệ Ương rồi lớn tiếng nói: “Triển Lệ Ương cậu nghe rõ cho tôi, Ôn Noãn Noãn chỉ thuộc về một mình tôi, Còn cậu nữa vĩnh viễn, không được phép tiếp cận cô ấy”.