Trước ánh mắt oán hận lẫn ước ao của mọi người, Noãn Noãn vất vả lắm mới chờ được hết giờ tan học, nghe tiếng chuông báo mà nàng khẽ thở dài một hơi. Buổi chiều Đằng Tử Hạo đi thi đấu bóng đá cũng đã trở về, vừa bước chân vào phòng học nghe bạn bè buôn chuyện, lập tức kéo Noãn Noãn ra ngoài. Ôn Noãn Noãn bị hắn kéo đi, ngẩng đầu lên nhìn hắn nhất thời không hiểu chuyện gì hết. Đằng Tử Hạo cau mày suy nghĩ một chút, mới hỏi, “Noãn Noãn, cậu rất thân với Triển Lệ Ương học bên trường đại học hả?”. “Ôi chao?” Ôn Noãn Noãn kinh ngạc nhìn hắn, “Tôi đâu có thân với Triển học trưởng, mới chỉ gặp qua vài lần thôi”. “Vậy vì sao mà anh ta … ?” Vì sao mà anh ta lại đối xử với cậu tốt như vậy? Đằng Tử Hạo không hỏi hết câu, chỉ thầm nói trong lòng. Ôn Noãn Noãn nở nụ cười tươi trong sáng, “Thực ra thì, tôi rất thích nghe học trưởng hát, cuốn hút mê hồn nha”. “Lúc trước cậu nói có nghĩ tới người nào đó mà, người ấy không phải Triển Lệ Ương đấy chứ?”. Sắc mặt Đằng Tử Hạo khẽ biến, lẽ nào cô ấy lại thích cái tên Triển Lệ Ương đó? Ôn Noãn Noãn lắc đầu, nhìn vào đồng hồ đeo tay, sau đó lại nhìn Tử Hạo nói, “Tử Hạo, tôi hôm nay không tới xem cậu tập bóng được, cậu đi đâu thì đi đi, cho tôi gọi điện thoại, hiện tại tôi có chút việc”. “Cậu muốn đi đâu?”. Bởi vì Đằng Tại Hi yêu cầu hắn phải luôn ở bên Noãn Noãn, nên bình thường Noãn Noãn luôn ở sân bóng chờ hắn tập bóng xong mới về. “Có việc!” Nói xong hai từ này, Noãn Noãn tránh khỏi bàn tay đang níu kéo nàng của hắn, vội vàng chạy mất hút. Đằng Tử Hạo cau mày nhìn đôi tay giờ trống trơn, trong ngực rất khó chịu, đấm ầm một cái xuống bàn, khiến các học sinh đi qua đều hoảng sợ. ※※※ Trong phòng luyện tập. Nghe hết bài hát xong Noãn Noãn lập tức vỗ tay, cười tươi rói nói với Triển Lệ Ương, “Học trưởng à, nghe rất êm tai đó”. “Bé Noãn Noãn à, em đừng nên chỉ tán thưởng mỗi mình Triển Lệ Ương chứ, chúng ta cũng rất hay mà”. Cào Thời pha trò trêu ghẹo nàng lúc này vẫn đang ngồi ngoan trên ghế. Noãn Noãn lập tức đứng lên, lắp bắp nói, “ Cao học trưởng à, anh… đúng là anh cũng rất giỏi ạ”. “Thế nhưng ánh mắt của em rõ ràng chỉ nhìn mỗi Triển Lệ Ương”. Cao Thời bĩu môi ai oán, ý định trêu đùa nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hoảng sợ rất dễ thương. “Đúng vậy đúng vậy!” Diêu Tư ngồi không nhàm chán nên cũng góp chuyện, “Xem ra sức hút của ba người chúng ta kém Triển Lệ Ương nhiều quá”. Noãn Noãn lập tức hoảng sợ hối hả giải thích: “Học trưởng à, không phải đâu, không phải đâu mà…” “Được rồi!” Triển Lệ Ương nhìn vậy thấy không nhẫn tâm, đi tới bên cạnh Noãn Noãn, đưa một tay ôm nàng vào trong lòng, “Noãn Noãn đang được tôi bảo vệ đấy, các cậu mà dám bắt nạt cô bé nữa, thì phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không”. “Ha ha, Lệ Ương, hiện tại cậu đang quen với bé Noãn Noãn hả?”. Cao Thời tiếp tục pha trò. Gương mặt Noãn Noãn đỏ bừng, liên tục phất tay phủ định. Triển Lệ Ương liếc mắt nhìn bọn họ, nói “Noãn Noãn là em gái của tôi, hiểu không?”. “Rồi! Đương nhiên hiểu rồi! Người có thể khiến Triển đại gia của chúng ta động chân tâm cũng chỉ có Hàn tiểu thư thôi”. Triển Lệ Ương sắc mặt khẽ biến, lạnh lùng nói, “Câm miệng!” Ôn Noãn Noãn nghe vậy, nụ cười trên mặt biến mất, Hàn tiểu thư là ai? Triển Lệ Ương thích người đó sao? Tâm trạng lập tức ỉu xìu, nhìn Triển Lệ Ương định nói một câu gì đó lại thôi, chạy biến ra ngoài. Triển Lệ Ương nhướng đôi lông mày, nhìn hình bóng của nàng biến mất nhanh chóng, thật lâu mà vẫn không hồi phục tinh thần.