Ác ma tổng tài – mau buông mẹ bé nhỏ ngốc nghếch của bảo bối ra

Chương 28 : Nguyên nhân dẫn đến chứng bệnh ghét tiếp xúc

Noãn Noãn cùng Tử Kỳ liếc nhìn nhau, lập tức đi vào bên trong, thấy Đằng phu nhân khóc lóc, còn Đằng Tại Hi đang quỳ gối trên mặt đất, ôm cánh tay toàn thân run rẩy. Đằng phu nhân lại gần con mình, khóc lóc nói “ Tại Hi à, con làm sao vậy?’. Thế nhưng Đằng Tại Hi đúng lúc này lại đột nhiên quay lại nhìn mẹ mình gầm nhẹ, “Đứng lại! Không được lại gần tôi! Cút hết đi!”. Đằng phu nhân lập tức không dám cử động nữa, khóc rống lên, tay ôm chặt trái tim, toàn thân run rẩy giống như chuẩn bị sắp té xỉu đến nơi. Đằng Tại Hi thở hổn hển, hô hấp không thông, sắc mặt nhăn nhúm, thân thể lạnh lẽo run rẩy, giống như hắn đang sợ cái gì đó. Tô Yên Nhi lần đầu tiên nhìn thấy một Đằng Tại Hi cao cao tại thượng lại trở nên yếu đuối như vậy, nhất thời cảm thấy khó chấp nhận, bàn tay ôm ngực, trái tim run lên sợ hãi, thật sự đến tột cũng đã xảy ra chuyện gì vậy? Đằng Tử Kỳ tay kéo lỏng cà vạt, chậm rãi đi đến sau lưng Đằng Tại Hi. Đằng Tại Hi nhận ra có người đang đi tới gần mình, hô hấp càng gấp gáp, giống y như không thở nổi, giương mắt nhìn Tử Kỳ gầm lên “Cút ngay, cút hết đi cho tôi”. Thế nhưng Tử Kỳ bình thản xem như không nghe thấy, cứ đi tới bên cạnh Tại Hi, không buồn để ý Tại Hi giãy dụa phản ứng lại, Tử Kỳ đưa hai tay ôm chặt lấy Tại Hi, khiến thân thể cao to của Tại Hi bỗng nhiên trở nên nhỏ yếu. Khi bị Tử Kỳ chạm vào, toàn thân Tại Hi nổi da gà, sắc mặt trở nên xanh đen, liên tục ho khan. “Trời ơi! Con trai của tôi thật đáng thương”. Đằng phu nhân đứng từ xa nhìn Tử Kỳ ôm chặt Tại Hi, không dám tới gần, thế nhưng bà thật sự đau lòng, che miệng khóc lên những tiếng thê lương. “Ôi sao tự nhiên lại phát bệnh này chứ? Tủ Kỳ mau đưa cậu về phòng ngủ đi”. Đằng Tử Kỳ cũng không dám chậm trễ, lập tức ôm Tại Hi về phòng riêng, đặt cậu mình nhẹ nhàng lên giường, giúp Tại Hi đắp chân. Sau đó mở ngăn kéo, lấy một cái chai thuốc bên ngoài tràn ngập những chữ tiếng Anh, lấy ra hai viên thuốc màu hồng, đưa cho Tại Hi, nhẹ giọng thuyết phục “cậu, uống thuốc đi”. Đằng Tại Hi cắn chặt môi dưới, thân thể cuộn tròn lại, nỗ lực áp chế cảm giác sợ hãi, tiếp nhận hai viên thuốc, nhét vào trong miệng, sau đó nhắm chặt mắt cố gắng bình tĩnh lại. Sau khi làm xong mọi việc, Tử Kỳ lặp tức lùi lại phía sau, Đằng phu nhân nắm tay cháu mình hỏi, “Tử Kỳ à, cậu của con thế nào rồi?”. Đằng Tử Kỳ mỉm cười để cho bà mình cảm thấy an tâm, “Đã uống thuốc rồi, hãy để cậu nghỉ ngơi một chút”. Đằng phu nhân thở dài , đau lòng nhìn thoáng qua Đằng Tại Hi đang nằm trên giường, rồi đi ra khỏi phòng. Noãn Noãn vẫn đứng ở bên cạnh, đối với biểu hiện của Đằng Tại Hi có chút hiếu kỳ, hỏi, “Tử Kỳ à, anh rể bị làm sao vậy?”. Đằng Tử Kỳ nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người nhìn nàng nói “em có bao giờ nghe qua căn bệnh sợ tiếp xúc với người khác chưa? Năm tuổi cậu bắt đầu phát bệnh, hai mươi năm trôi qua rồi vẫn không khỏi”. “Căn bệnh sợ tiếp xúc với người khác sao?” Vẻ mặt Noãn Noãn hiện rõ sự mơ hồ, đó là cái bệnh gì vậy? Cái tên sao lại kỳ quái như vậy?.