Cho đến hết giờ học, Noãn Noãn vẫn không biết nên gọi cho ai, bởi vì người giám hộ của nàng là chị gái sớm đã không còn. Tìm ai bây giờ nhỉ? Lẽ nào lại gọi điện nhờ anh rể? Anh ấy không mắng chết nàng mới là lạ. Nàng vội lắc lắc đầu, vẻ mặt khổ não, nhịn không nổi nên nàng thút thít khóc. Tan học, các học sinh thu dọn đồ đạc nhanh chóng ra về, lúc lướt qua nàng, đều đưa mắt nhìn nàng cười nhạo báng. Noãn Noãn cúi đầu, không dám nhìn bọn họ, yên lặng chờ đợi cho đến hết tiết của cô chủ nhiệm. Hạ Tử Uy xách chiếc túi hiệu LV đủng đỉnh đi qua, miệng nhếch lên cười châm biếm, có chút hả hê nói “Noãn Noãn đừng tưởng có thân thích là nhà họ Đằng thì có thể tùy tiện trốn học, học viện Duy Lợi Á chúng ta luôn tôn trọng mọi điều luật do nhà trường ban hành, cậu chờ mà chịu phạt đi”. Noãn Noãn giương mắt nhìn bóng lưng của người bạn học xinh đẹp, thở dài lẩm bẩm, “Mình cho tới bây giờ chưa bao giờ ỷ lại vào nhà học Đằng”. Chủ nhiệm lớp đến gần nàng, mặt nghiêm lại lạnh lùng nói “ Ôn Noãn Noãn, theo tôi tới phòng giáo dục”. ※ Trong phòng giáo dục, Noãn Noãn im lặng, không giải thích, không bao biện, không trả lời, mọi thứ rất nhanh sẽ trôi qua thôi. Chủ nhiệm lớp nói một lúc lâu, dừng lại nhìn nàng hỏi “ Chả phải tôi bảo em gọi người giám hộ của mình tới hay sao? Có phải em xem những lời nói của tôi như gió thổi qua tai không?”. Noãn Noãn thật sự thấy rất oan ức, vội trả lời “Không phải ạ, chỉ là em không biết gọi ai tới”. “Sao lại không biết gọi ai tới? Cha mẹ của em đâu?’. Cô chủ nhiệm quát to, cô cho rằng Noãn Noãn cố ý muốn đối nghịch với mình. Lời của cô giáo làm Noãn Noãn khó chịu, cúi đầu nước mắt tuôn trào, nức nở nói “em không có cha mẹ, chỉ có một cháu gái mà thôi…”. “Em không phải có thân thích là nhà họ Đằng sao? Lẽ nào không có một ai trong Đằng gia làm người giám hộ cho em?’. Nói xong, cô giáo đưa điện thoại kín đáo ra hiệu cho nàng, ý bảo nàng hãy lập tức gọi điện cho một ai đó đi. Nhìn chiếc điện thhoại trong tay cô giáo, gương mặt Noãn Noãn sầu não, kinh ngạc đờ ra. Cô giáo thấy vậy, nhấc điện thoại tự mình gọi thẳng về nhà họ Đằng nói rõ sự tình. Noãn Noãn không hề biết cô giáo gọi cho ai, cũng không biết là ai nhấc máy, nhưng vô luận là ai thì nàng cũng đã không còn mặt mũi nào mà nhìn bọn họ. Trong thời gian chờ đợi, cô chủ nhiệm kêu nàng ra ngoài cửa quỳ gối, giơ hai tay lên cao. Cho tới tận bây giờ, Noãn Noãn chưa bao giờ phải chịu một chuyện mất mặt đến như vậy, quả thực không cách nào ngẩng đầu lên nhìn mọi người, ngực tắc nghẹn, rất ủy khuất, nước mắt dù không muốn cứ tuôn rơi. Quỳ mãi cũng buồn chán, cho dù mất mặt cũng đã nhịn hết nổi, Noãn Noãn ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, thật hối hận, một thân ảnh quen thuộc nhanh chóng rơi vào đáy mắt nàng, người đó càng lúc càng tới gần. Trời ơi! Đó chả phải là Triển Lệ Ương không? Vì sao cái số nàng nó lại xui như vậy chứ, gặp lúc nào không gặp, lại gặp ngay lúc này. Lập tức cúi đầu, Ôn Noãn Noãn chỉ hy vọng Triển Lệ Ương không nhận ra nàng! Nhưng cái chuyện Triển Lệ Ương không nhận ra nàng là chuyện không thể nào, vừa nhìn thấy nàng, anh ta cười cười liếc mắt nhìn nàng, đi thẳng tới trước phòng giáo dục. ( phòng giáo dục: chuyên dùng để dạy dỗ học sinh phạm lỗi). Noãn Noãn vô cùng hối hận, nàng thực không cách nào ngẩng đầu lên đối diện Triển Lệ Ương.