Đột nhiên, cửa phòng giải phẫu mở ra, một y tá vội vội vàng vàng đi ra, hỏi, “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, mà trong kho nhóm máu A không đủ số lượng cần dùng, xin hỏi các vị ai là người có nhóm máu A vậy?” Đằng Tại Hi đang ngồi không quan tâm thân thể mình mệt mỏi, lập tức vật vã đứng lên, vừa ho khan vừa nói, “Máu của tôi loại O, dùng của tôi đi!” “Vẫn là nên dùng của tôi thì hơn, tôi cũng nhóm O mà!” Triển Lệ Ương cũng đứng lên, hướng vị y tá kia đưa tay ra! Đằng Tại Hi giận dữ nhìn hắn, gầm nhẹ, “Nữ nhân của ta khỏi cần ngươi cứu, cứ dùng máu của ta vẫn tốt hơn!” Đằng Thiến Thiến cau mày nhăn mặt lại, kéo tay của Đằng Tại Hi thuyết phục, “Em Chín à, em cứ để hắn hiến máu cứu Noãn Noãn đi! Em hiện giờ còn đang bị cảm mạo, không thích hợp cho việc hiến máu đâu!” “Nhưng…” Đằng Tại Hi đăm đăm trừng mắt nhìn Triển Lệ Ương, điều anh không muốn chính là trong cơ thể của Ôn Noãn Noãn lại có một dòng máu của nam nhân khác chảy trong người! Y tá so sánh hai người đôi chút, quay sang Triển Lệ Ương nói, “Vậy phiền anh mau nhanh lên đi theo tôi!” Khi Triển Lệ Ương theo y tá đi hiến máu cho Ôn Noãn Noãn, thì Đằng Tại Hi liền nện mạnh vào tường, trong lòng rất đau, tại sao lại vào lúc này mà sinh bệnh cơ chứ? Sau khi hiến máu xong, Triển Lệ Ương liền trở về đây, cùng nhau ngồi đợi với bọn họ. Phẫu thuật tiến hành trong ba giờ, Ôn Noãn Noãn mới được đẩy dời đi khỏi phòng giải phẫu! Lúc bác sĩ thông báo cho biết đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, toàn thân Đằng Tại Hi như nhũn ra như cọng bún, không thể chịu nổi thêm được nữa, hôn mê bất tỉnh! Cũng may Đằng Tử Hạo nhanh tay, lập tức đỡ lấy anh, nếu không rất có thể sẽ ngã nhào trên mặt đất cũng nên! Đằng Thiến Thiến lo lắng nhìn Đằng Tại Hi, thử sờ trán của anh, rất nóng, xem ra bệnh tình nặng thêm rồi. Ngay sau đó liền chọn cho anh một gian phòng bệnh bên cạnh phòng của Ôn Noãn Noãn, cẩn thận chu đáo chăm sóc anh! Đằng Tử Hạo ngồi ở bên giường Ôn Noãn Noãn, nắm chặt tay cô, cau mày, trong mắt đầy vẻ bi ai, nhìn đầu cô bị băng bó, tâm càng giống như muốn tan nát thành mảnh, đau đến nỗi không thể hô hấp, nếu biết sẽ xảy ra loại tình huống này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ cô lại! (Bé Ty : =.= hừ, giờ mới hối hận cũng đã muộn rùi, làm ngay từ đầu có phải tốt hơn không) Không biết qua bao lâu, Triển Lệ Ương lại vội vã đi đến, y phục trên người bị dính máu cũng đã sớm được thay ra, rửa mặt chải đầu! Đằng Tử Hạo nhìn thấy hắn, tự động tránh chỗ cho hắn, nói, “Noãn Noãn nhờ anh chăm sóc, em đi xem tình hình của cậu Chín!” Triển Lệ Ương gật gật đầu, lập tức ngồi vào vị trí cũ, nắm chặt tay Ôn Noãn Noãn, nhìn cô không chớp mắt, giúp cô đắp chăn rồi nhấn mép chăn xuống! Đằng Tử Hạo liếc mắt nhìn hắn, mở cửa rời đi! Tâm tư của Triển Lệ Ương đều ở bên người Ôn Noãn Noãn, bác sĩ nói mặc dù cô đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng mà thời gian phục hồi thì chưa thể xác định rõ được, cũng không biết có để lại di chứng hay không, trước hết đều phải chờ cô tỉnh lại thì mới biết được, thế nhưng, lúc nào cô sẽ tỉnh lại đây? Hắn nhẹ khẽ thở dài một hơi, đem tay cô đặt ở trước miệng của hắn, mỗi lần nhớ lại cảnh kia, tâm vẫn là đau muốn chết, hơn hai mươi mấy năm nhưng đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi như thế, sợ hãi cô sẽ chết ! Nhẹ nhàng hôn tay cô, Triển Lệ Ương vành mắt đỏ ửng nói, “Noãn Noãn a, em ngủ no rồi sau đó nhất định phải tỉnh dậy, biết không? Nếu không mọi người sẽ rất lo lắng, vì thế, em nhất định phải tỉnh lại đó !” Sắc mặt tái nhợt của Ôn Noãn Noãn chỉ là khoảng không im lặng, vẫn như cũ nằm đó ngủ say! Mãi đến sang ngày thứ hai, Ôn Noãn Noãn vẫn không tỉnh lại, trong lòng của mỗi người đều che một tầng vẻ lo lắng! Bệnh tình của Đằng Tại Hi trải qua một ngày vất vả, càng thêm nghiêm trọng, thế nhưng cho dù bệnh nặng cần được nghỉ dưỡng, anh vẫn như cũ không chịu nằm yên, ngồi bên cạnh Ôn Noãn Noãn, chờ cô tỉnh lại. Bất luận Đằng Thiến Thiến khuyên bảo thế nào, anh chính là không muốn rời khỏi dù nửa bước. Trong một khắc trôi qua Đằng Thiến Thiến mới phát hiện nguyên nhân Đằng Tại Hi như thế là do đã yêu, thì ra em Chín nhà mình đã biết yêu rồi! Lúc Đằng Tại Hi ngồi ở chỗ này, Triển Lệ Ương cũng chỉ đứng ở trong một góc nhỏ, lẳng lặng ngốc, mê mê mẩn mẩn nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt kia của Ôn Noãn Noãn. Mà bên ngoài bệnh viện cũng bắt đầu nổi lên trận gió dữ dội! Ngày đó, khi Triển Lệ Ương toàn thân dính đầy máu đưa Ôn Noãn Noãn vào bệnh viện, bị mấy tên cẩu tử săn ảnh chắn đường chụp lại được, hiện tại các phóng viên, nhà báo đều ở bên ngoài bệnh viện chờ, cùng đợi Triển Lệ Ương nói rõ cô gái bị thương mà hắn bế là ai, lại có người tinh ý phát hiện, Ôn Noãn Noãn chính là cô gái từng đi cùng hắn truyền ra chuyện xấu giữa hai người họ trên thông tin lá cải! Chuyện tình giữa Triển Lệ Ương cùng Hàn Hồi Hương còn chưa xong xuôi, hiện tại Ôn Noãn Noãn lại bị dính vào vụ việc này, mỗi người đều bức thiết muốn một đáp án chính xác, thế nhưng Triển Lệ Ương đi qua đi lại bệnh viện cũng chỉ là trầm mặc, không nói được một lời! Chưa hề rời khỏi bệnh viện, toàn bộ tinh lực đều ở trên người Ôn Noãn Noãn mà Đằng Tại Hi cũng không biết đến sự tình này, đối với hắn mà nói ngoại trừ Ôn Noãn Noãn ra, bất kể cái gì hắn cũng không muốn để ý tới ! Đằng Tại Hi ngồi cạnh Ôn Noãn Noãn cả ngày, thân thể anh cũng bởi vì phát sốt mà có chút suy yếu, hiện tại càng bởi vì không chịu nghỉ ngơi thật tốt, bệnh tình càng ngày càng thêm nghiêm trọng, không ngừng ho khan, sắc mặt tái nhợt. Đằng Thiến Thiến nhìn anh không rời mắt, lần thứ hai đối với anh khuyên giải, “A Chín à, xem như là chị cầu xin em có được hay không? Em vào phòng ngủ một chút đi, một chút thôi cũng được, có gì chị sẽ gọi em được không? Nếu em cứ ở cái bộ dáng này, Noãn Noãn còn chưa tỉnh lại liệu em vẫn có thể trụ nổi hay sao!” Đằng Tại Hi lắc đầu, khàn khàn thanh âm nói, “Em không sao! Em muốn được cùng ở bên cạnh cô ấy, chị Tám, chị đừng cố nói thêm bất cứ cái gì nữa!” “Em Chín ơi là em Chín, sao em vẫn cứ cố chấp như vậy chứ!” Đằng Thiến Thiến sốt ruột, thực sự rất muốn đánh anh ngất xỉu, “Em thử nhìn em xem bệnh còn chưa thuyên giảm, vậy mà vẫn cứ cố ở cạnh Noãn Noãn, bệnh của em sẽ truyền nhiễm cho cô ấy mất, em có biết không hả?” “Thực sự, em sợ trong khi em đang ngủ, khi cô ấy tỉnh lại, em phải được nhìn thấy cô ấy tỉnh!” Đằng Tại Hi có đôi khi chính là cố chấp như vậy, chính là sợ chính mình bỏ qua thời khắc nhìn thấy cô, cho nên không muốn đi nghỉ ngơi, kỳ thực anh đã sớm mệt đến độ ánh mắt đều không mở ra nổi, thế nhưng vẫn như cũ nhẫn nại, vẫn như cũ chịu đựng! “Nếu như Noãn Noãn có tỉnh lại, thì chị sẽ nói cho em biết, em còn sợ gì nữa chứ!” Đằng Thiến Thiến vỗ vỗ vai của anh, nói tiếp, “Em Chín, ngoan, trước hết đi nghỉ ngơi một chút đã nhé!” Đằng Tại Hi giương mắt khẽ nhấc mày liếc chị, thấy được sự lo lắng trong mắt của chị, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói, “Được rồi, em đi ngủ một chút, liền ngủ một tiếng đồng hồ, một tiếng sau, chị Tám chị nhớ phải kêu em dậy đấy!” Nhìn thấy cái gật đầu nghiêm túc ấy, anh mới nguyện ý đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Đằng Thiến Thiến trông coi Ôn Noãn Noãn được một lát, lập tức lấy điện thoại di động ra xem giờ, liền đứng dậy, hướng Triển Lệ Ương ngồi trong góc phòng nói, “Nè à, cái kia, cậu giúp chị trông Noãn Noãn nhé, chị muốn đi xuống dưới kia mua ít đồ cho A Cửu ăn!” (Bé Ty : cậu ở đây là kiểu xưng hô thôi nhé, không phải cậu cháu đâu) Triển Lệ Ương đối với chị gật gật đầu, liền ngồi vào vị trí chị vừa ngồi, Đằng Thiến Thiến liền lập tức rời bệnh viện đi mua thức ăn! Rốt cuộc lại thế này mà gần gũi chờ cô tỉnh, Triển Lệ Ương hít một hơi thật sâu khí, đem tay cô ôm chặt vào lòng bàn tay, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, “Noãn Noãn a, lại thêm một ngày rồi, em còn không muốn tỉnh lại sao? Nếu em không tỉnh lại, anh sẽ sinh khí nga!” Trả lời hắn vẫn là gian phòng yên lặng, điều này làm cho tâm của hắn đau, một cổ áp lực vô hình đặt ở trên người của hắn làm cho hắn không thở nổi! Hắn nhìn chằm chằm gương mặt cô tái nhợt không có chút máu, đôi mắt không khỏi đỏ lên, tâm thực sự rất đau, lại tìm không được nơi nào để khơi lòng! Rốt cuộc phải tới khi nào cô mới chịu tỉnh lại đây? Chẳng lẽ thực sự giống như lời bác sĩ, chả nhẽ không tỉnh lại được nữa? Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, thân thể hắn liền không nhịn được run rẩy lên, trong lòng lộ vẻ sợ hãi! Không! Tuyệt đối không thể được! Noãn Noãn em nhất định phải tỉnh lại a! Hắn nắm chặt tay cô, đặt ở giữa lòng bàn tay của mình, ôn nhu tạo hơi ấm, muốn đem nhiệt độ của mình làm cô ấm lên, làm cho cô nhanh chóng tỉnh lại, “Tỉnh lại đi, Noãn Noãn, anh sợ!” Lúc này, lông mi thật dài kia của Ôn Noãn Noãn bỗng có chút rung rinh, Triển Lệ Ương cũng phát hiện được, lập tức kích động, mở to mắt con ngươi nhìn chằm chằm cô, “Noãn Noãn, Noãn Noãn, em có nghe anh nói chuyện sao? Noãn Noãn? Tỉnh lại đi, Noãn Noãn! Tỉnh lại đi nào!” Ôn Noãn Noãn chợt nhíu chặt chân mày, lông mi lần thứ hai rung lên lần nữa, chầm chậm mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nhìn hắn, mấp máy môi, nhưng cái gì đều nói không nên lời. Nhìn thấy cô tỉnh lại, Triển Lệ Ương rất kích động, hôn môi và bàn tay của Noãn Noãn một cái, nghẹn ngào nói, “Noãn Noãn, em rốt cuộc cũng đã chịu tỉnh!” Ôn Noãn Noãn bị mê hoặc, ánh mắt chậm rãi trở nên trong veo, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú kia ở trước mặt, vốn bị hắn nắm chặt tay đột nhiên liền cầm ngược lại, kéo bàn tay hắn đặt ở trên mặt mình, ở trên má cọ cọ, tự nhiên thoải mái rên rỉ thanh âm! Trong mắt Triển Lệ Ương không che dấu được kích động, lập tức ấn cái nút ở đầu giường, chờ bác sĩ qua đây làm kiểm trac ho cô! Lúc bác sĩ bước vào, vẻ mặt nhu thuận của Ôn Noãn Noãn chuyển sang nét mặt hoang mang, nắm chặt tay Triển Lệ Ương, thân thể cũng lui về phía sau, bộ dáng như là rất sợ hãi! Triển Lệ Ương vô cùng kinh ngạc với biểu hiện của cô, nhỏ giọng an ủi, “Noãn Noãn, em làm sao vậy? Đó là bác sĩ a, để bác sĩ khám cho em có được không?” Thế nhưng Ôn Noãn Noãn vẫn như cũ trông giống như một con chim sợ cành cong, dùng lực lắc mạnh đầu, viền mắt hồng hồng, liều mạng nắm tay hắn! Bác sĩ lúc này cũng định thử đến gần cô, cô liền trừng lớn đôi mắt, la lên, cứ như là bị người nào đó dùng đồ vật đánh, thế nhưng một tay khác vẫn như cũ giữ chặt Triển Lệ Ương ! “Noãn Noãn, Noãn Noãn, không được như vậy! Ngoan, không được như vậy nữa được không?” Triển Lệ Ương lập tức ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi, vỗ vỗ lưng của cô, “Bác sĩ là người tốt, bác sĩ sẽ giúp em mà, đừng sợ nữa nhé, được chứ?” Hắn nhẹ nhàng ma sát lưng cô một lúc, rồi đẩy cô ra, lại cau mày, chỉ là trên mặt của cô đã chảy hai hàng thanh lệ, đáng thương nhìn hắn, dường như nói với hắn cô không muốn nhìn bác sĩ! Triển Lệ Ương nhất thời rất đau lòng, giơ tay lên lau sạch nước mắt của cô đi, hôn trán của cô, khàn khàn thanh âm nói, “Noãn Noãn ngoan nào, nghe học trưởng nói này, cho bác sĩ xem thử, bác sĩ sẽ không làm thương tổn em đâu!” Như là hiểu lời của hắn nói, Ôn Noãn Noãn chỉ là kinh ngạc nhìn hắn, đôi mắt vẫn như cũ hồng hồng! Triển Lệ Ương lập tức ra hiệu cho bác sĩ sang bên đây, làm kiểm tra cho cô! Lúc bác sĩ tới gần, cô biểu hiện rõ ràng ra nỗi sợ hãi, toàn thân đều không ngừng run rẩy, nước mắt càng chảy nhiều hơn, thế nhưng lại không có phát ra một tiếng! Triển Lệ Ương khó chịu nhìn bộ dáng sợ hãi kia, nắm chặt tay cô, hỏi, “Bác sĩ, cô ấy thế nào?” Bác sĩ kiểm tra xong, liền hướng Triển Lệ Ương nói, “Tất cả tình trạng của bệnh nhân đều ổn cả, nhưng có lẽ là do bị điều gì đó làm tổn thương tinh thần nên có cảm giác sợ hãi, vì thế sẽ sợ khi có người lạ lại gần, còn mất cả giọng nói nữa, muốn khôi phục lại ký ức, chỉ có thể từ từ xóa bỏ mọi nỗi sợ hãi trong lòng của cô bé đi mà thôi!” “Là như thế này a!” Triển Lệ Ương nhất thời đau lòng nhìn cô, rốt cuộc là ai làm cô tổn thương ? Tại sao lại đối xử với cô ấy như vậy? Rốt cuộc hắn nên làm thế nào mới có thể giúp cô khôi phục đây? Sau khi bác sĩ vừa rời đi, Đằng Tại Hi cũng kéo lê thân thể mệt mỏi xuất hiện ngay sau đó, mà Đằng Thiến Thiến cũng ở phía sau anh, lo lắng nhìn anh. Khi anh vừa nhìn thấy Ôn Noãn Noãn tỉnh lại, thân thể căng thẳng kia nhất thời được thư giãn, Đằng Thiến Thiến nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ lấy anh suýt chút té ngã. Con ngươi đen của Đằng Tại Hi nhất thời phiếm hồng, cổ họng run run, thanh âm khàn khàn truyền đến, “Noãn Noãn, em đã tỉnh rồi?” Vừa nói, anh vừa để Đằng Thiến Thiến đỡ, hướng cô đi đến. Nhưng ngay khi Ôn Noãn Noãn thấy anh đang đi tới gần mình, lập tức núp ở sau lưng Triển Lệ Ương, thân thể lại bắt đầu run rẩy lên, bộ dáng dường như là rất sợ hãi! Đằng Tại Hi nhất thời bởi vì động tác của cô mà sắc mặt tối sầm lại, híp con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, gầm nhẹ, “Noãn Noãn, em tại sao lại trốn ở phía sau lưng hắn ta? Em đang sợ anh ư? Em như vậy là đang sợ anh sao?” Sợ hãi ở trong mắt cô rất ư là rõ ràng, càng làm cho tâm của anh thêm đau, chẳng lẽ bây giờ cô lại sợ anh sao? Vì sao chứ? Đằng Tại Hi đẩy Đằng Thiến Thiến ra, tự mình hướng chỗ cô bước tới, thế nhưng Triển Lệ Ương lại đứng chắn trước mặt anh, không cho anh tới gần Ôn Noãn Noãn! Đằng Tại Hi giương mắt trừng hắn, gầm nhẹ, “Cút ngay cho ta!” Thế nhưng Triển Lệ Ương cũng không nhúc nhích, mắt lạnh nhìn lại anh, “Chẳng lẽ anh không thấy cô ấy đang sợ hãi sao?”