Noãn Noãn do dự, không biết nên nói thế nào với Đằng Tại Hi, muốn anh làm bạn nhảy với cô vào đêm giáng sinh! Với quan hệ bây giờ của hai người, tuy rằng đêm đó hai người đều nhìn thấy đối phương trần như nhộng, thế nhưng hôm sau tỉnh lại Đằng Tại Hi liền quên hết trơn, hơn nữa ngày hôm qua còn xảy ra chuyện không vui, quan hệ của hai người có thể nói là rất căng thẳng. Hơn nữa từ ngày hôm qua đến giờ, thái độ của Đằng Tại Hi đối với cô vô cùng lạnh lùng, không thèm nói với cô một câu, đến cả liếc cũng không thèm liếc cô một cái, cứ như thể cô không hề tồn tại vậy! Nhớ tới đã cảm thấy lòng chua xót, Noãn Noãn thở dài một hơi, ở trong phòng đi qua đi lại, không biết phải mở miệng ra sao! Đúng lúc này, Đằng Tại Hi đẩy cửa ra, Noãn Noãn nhất thời khẩn trương, tính từ ngày hôm qua đến giờ, đây là lần đầu tiên cô đối diện với anh! Đằng Tại Hi quả thật đã coi cô như người vô hình rồi, anh hoàn toàn quên đi sự hiện diện của cô, cầm y phục tắm rửa rồi bước vào phòng tắm! Noãn Noãn cho rằng mình đã để lỡ mất một cơ hội tốt liền thở dài, hàng mi tú lệ rưng rưng! Noãn Noãn không ngừng đi tới đi lui trong phòng, vuốt cằm của mình, vừa nghĩ phải làm sao để nói chuyện với anh! Nói thật, cô rất muốn cùng anh hưởng thụ đêm giáng sinh, bởi vì đó là ngày lễ dành cho tình nhân, tuy rằng cô cũng không biết giữa bọn họ có tính là tình nhân hay không nữa… Chỉ chốc lát sau, Đằng Tại Hi liền tắm rửa xong đi ra, Noãn Noãn nhất thời lại khẩn trương lên, rõ ràng lời thoại chỉ còn chờ nói ra, thế nhưng cô vẫn không có cách nào nói, trơ mắt nhìn anh nằm lên giường, rồi lại đắp chăn lên! Noãn Noãn kinh ngạc nhìn người đang nằm trên giường, cúi đầu, thở dài một hơi. Quên đi, hay là thôi đi! Dù cho nói với anh, anh cũng sẽ không nhận lời đâu, cô việc gì phải tự rước vạ vào thân chứ! Cuối cùng cô cũng không thể hỏi, cúi đầu cầm y phục đi tắm! Noãn Noãn biết nếu như mình lại ngủ sô pha, anh vẫn sẽ đem cô ôm lên giường, chỉ nói về điểm này thôi lại luôn làm cho Noãn Noãn không hiểu, rõ ràng anh đang giận cô, nhưng cũng không để cô ngủ trên ghế sa pha! Rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Cô thực sự rất khó hiểu! Thật cẩn thận lên giường, nằm xuống bên cạnh anh, Noãn Noãn không khỏi nghiêng người nhìn gương mặt đang ngủ của anh, khóe miệng chậm rãi gợi lên dáng tươi cười, trong đáy mắt đều là tình yêu thương. Kỳ thực, dáng ngủ của anh rất ư mê người, vừa dịu dàng, nhu thuận, cũng không sợ anh lại đột nhiên nổi giận! “Anh rể, anh ngủ ngon nha!” Nhẹ giọng nói một câu bên tai anh, Noãn Noãn liền nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ! Bình thường Đằng Tại Hi tuyệt đối sẽ không ngủ sớm như vậy, nhưng vì hôm nay thân thể khó chịu, nên đã sớm ngủ rồi, có lẽ khi ngủ sẽ khá hơn một chút. Vừa rồi anh cũng đã uống thuốc. Hơn nữa thuốc cảm kia còn có tác dụng phụ gây buồn ngủ, vì thế thoáng cái anh liền ngủ, chỉ là lúc cô bò lên giường, anh liền tỉnh lại, đương nhiên cũng đã kịp bắt hết lời nói kia của cô vào trí nhớ của mình rồi! Chờ Noãn Noãn nhắm mắt lại ngủ, Đằng Tại Hi liền thân thủ đem cô nhẹ nhàng tiến vào trong lòng mình, ôm lấy cô ngủ! (Bé TY: woa, thật lãng mạn nha *0*) Sáng ngày hôm sau, Ôn Noãn Noãn vừa lúc tỉnh lại, vẫn nhìn thấy Đằng Tại Hi nằm ở trên giường, hơn nữa còn là đem ôm chặt cô, thân thể hai người gần nhau, đột nhiên cảm thấy nóng quá, tựa như có một đạo hỏa đang thiêu đốt toàn thân! Đằng Tại Hi cũng tỉnh, lập tức thả cô ra, trở mình đưa lưng về phía cô, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra! Ôn Noãn Noãn cũng không để ý, còn đang mải suy nghĩ đêm vũ hội giáng sinh hôm nay có nên hay không mời anh! Thay đồng phục học sinh xong, Ôn Noãn Noãn xoay người sang chỗ khác nhìn dùng chăn đắp cho Đằng Tại Hi, cắn cắn môi dưới, vẫn là thử nói với anh xem sao. Cô hắng giọng một cái, đi tới bên cạnh anh, nhỏ giọng hỏi nói, “Anh rể, hôm nay trường học của tụi em có một đêm giáng sinh, anh có thể hay không làm bạn nhảy của em, cùng đi với em nhé?” Đằng Tại Hi thanh âm nhất thời theo ổ chăn hạ truyền đến, mang theo vài phần khàn khàn, “Không đi! Chỉ là party nhỏ anh cũng sẽ không đi!” “Nga! Em biết rồi.” Ôn Noãn Noãn nhất thời rất thất vọng, tuy rằng đã sớm biết đáp án, thế nhưng lại nghe được từ chính miệng đối phương nói còn khó chịu hơn tất thảy, nhất thời cúi đầu, lưng đeo ba lô rời đi. Đằng Tại Hi nhìn cô đóng cửa phòng xong, thanh âm ho khan nhất thời truyền đến, như là rất cực nhọc, chỉ tiếc là Ôn Noãn Noãn không nhìn thấy! Trên đường đi học, Đằng Tử Hạo nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn Noãn hỏi, “Thế nào, em hỏi qua cậu Chín chưa? Cậu Chín đáp ứng em chứ?” Ôn Noãn Noãn nhất thời cúi đầu, thở dài, sau đó lại lắc đầu, “Anh nghĩ rằng anh Chín sẽ đáp ứng em vô điều kiện sao?” Đằng Tử Hạo chợt cau mày, có chút khó tin, “Không phải đâu, anh thấy cậu Chín thực ra rất quan tâm em mà!” Ôn Noãn Noãn cười khổ, “Tử Hạo, anh quá coi trọng em đấy! Em nghĩ em ở nhà là được rồi, đêm giáng sinh vũ hội gì đó em không đi đâu!” Không có bạn nhảy thì đi thế nào được chứ? ! “Vậy anh làm bạn nhảy của em thì sao?” Đằng Tử Hạo mỉm cười nhìn cô, “Anh cũng không có bạn nhảy, hay là chúng ta thử xem coi có được hay không ha?” Ôn Noãn Noãn vô cùng kinh ngạc, ánh mắt tròn trịa nhìn hắn, “Tử Hạo, anh làm sao lại không có bạn nhảy được chứ? Em thấy ở trường học cũng có không ít cô gái thích anh a, chẳng lẽ không có lấy một người nào để anh thích hay sao?” “Quên chuyện đó đi, mấy nhỏ ấy không phải món ăn hợp khẩu vị của anh!” Đằng Tử Hạo bày ra bộ dáng không biết phải làm sao, chọc cười Ôn Noãn Noãn. Ôn Noãn Noãn mỉm cười, hiếu kỳ hỏi, “Tử Hạo nha, vậy món như thế nào mới hợp khẩu vị anh đây? Đồ ăn phương Tây à?” Đằng Tử Hạo liền mị cười lắc đầu, “No no, thực ra món ăn anh thích vẫn là cải thìa!” Ôn Noãn Noãn lại bị hắn chọc cười, “Ha ha! Đúng là anh vẫn rất thích cải thìa a!” Đằng Tử Hạo nhìn cô, không tự chủ vươn tay xoa mái tóc của cô, ôn nhu hỏi, “Vậy em rốt cuộc có muốn hay không a? Đừng để anh phải đi tìm người khác đấy! Em biết anh rất có tài tìm bạn mà!” Ôn Noãn Noãn gật mạnh đầu, “Đương nhiên là muốn rồi! Bất quá anh cần phải chuẩn bị tâm lý sẵn đi, em khiêu vũ không được giỏi đâu nga!” “Ha hả, anh sẽ che cho em, yên tâm đi nhé!” Cùng hắn đùa giỡn một hồi, Ôn Noãn Noãn rất nhanh liền quên mất Đằng Tại Hi của cô cũng rất khổ sở, lòng tràn đầy sự chờ mong đêm giáng sinh vũ hội tối nay, bởi vì đây là lần đầu tiên cô tham gia một vũ hội như vậy mà! Thời gian rất nhanh trôi qua, thoáng chốc liền đến buổi tối, Ôn Noãn Noãn mặc lễ phục sắc vàng nhạt đã mặc ở buổi sinh nhật yến hội của Đằng Tại Hi, mà hiện tại sẽ xuất hiện ở đại lễ đường học viện Duy Lợi Á. Cùng lúc này, đủ kiểu âu phục của học sinh đã sớm đứng đầy lễ đường, muôn hoa đua thắm khoe sắc hồng, làm cho người ta nhìn hoa cả mắt, thế nhưng Ôn Noãn Noãn lại giống như đóa hoa lài đứng giữa bức tranh đầy hoa hồng diễm lệ, càng thêm dị thường chói mắt! Ôn Noãn Noãn đứng chờ trong một góc nhỏ, nhìn điện thoại di động, cũng sắp bắt đầu rồi, vậy mà Đằng Tử Hạo lại không chịu xuất hiện, điều này làm cho cô không khỏi sốt ruột. Hôm nay hai người bọn họ không cùng nhau về nhà thay quần áo, giữa đường Đằng Tử Hạo rời đi, nói là muốn cô đến đây trước, hắn rất nhanh sẽ tới, nhưng hiện tại cô chờ đã lâu rồi, mà vẫn như cũ không bắt gặp bóng dáng của hắn đâu! Ngay khi cô đang lo lắng chờ được, Hạ Tử Uy kéo theo đoàn người xuất hiện ở trước mặt cô, ôm cánh tay cười lạnh, nhìn cô từ trên xuống dưới, “Ôn Noãn Noãn, nghĩ không ra cô cũng sẽ có tiền mua lễ phục a! Ta đây còn tưởng rằng cô hôm nay sẽ mặc áo sơ mi quần jean xuất hiện chứ! Thật là khiến cho người ta không khỏi nhụt chí nha!” Mấy cô nữ sinh bên này nghe thấy vậy, nhất thời cười rộ cả lên, ánh mắt mang theo giễu cợt. Ôn Noãn Noãn nhíu chặt lại chân mày, lạnh lùng nhìn cô ta, nhẹ giọng nói, “Hạ Tử Uy, nếu như cô không có việc gì khác, tôi đi đây!” “Chờ một chút đã!” Hạ Tử Uy lập tức ngăn cản cô lại, cười đến dị thường tà mị, “Ha ha, sao cứ phải nóng vội như thế a, party không phải còn chưa bắt đầu sao! Bạn nhảy của cô đâu? Sao lại không thấy bóng dáng đâu thế? Hay là cô định khiêu vũ một mình? Thật đúng là nhiều sáng ý đó nha!” Nghe trong lời nói kia rõ ràng là châm chọc, Ôn Noãn Noãn cũng không có tức giận, chỉ là không muốn cùng cô ta tranh chấp mà thôi. Cô đi lướt qua, muốn nhanh chóng rời khỏi, không muốn để ý tới cô ta nữa, thế nhưng Hạ Tử Uy lại lần nữa chắn đường cô, còn hắt đẩy bả vai cô, mặt lạnh nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, “Tôi còn chưa nói cho phép cô đi, cô quái nào lại bỏ đi như thế a!” “A cô còn muốn như thế nào nữa?” Ôn Noãn Noãn thực sự sợ, vì sao luôn muốn tìm cô gây phiền phức chứ? Cô thực sự không biết mình đã đắc tội với cô ta ở chỗ nào! “Tôi vừa hỏi vấn đề của cô, mà cô cũng không trả lời nữa chứ! Cô đi gấp như vậy để làm chi a! Người khác trông thấy còn tưởng rằng tôi ăn hiếp cô đấy!” Cô rõ ràng căn bản là ức hiếp tôi còn gì! Câu nói kia Ôn Noãn Noãn không dám nói ra khỏi miệng, chỉ là ở trong lòng bĩu môi nhượng mấy câu, sau đó thở dài nhìn cô gái đối diện, “Cô muốn hỏi tôi bạn nhảy là ai đúng không! Tử Hạo đáp ứng làm bạn nhảy của ta!” “Tử Hạo? Ha ha…” cô ta nhất thời phá lên cười, trong mắt lộ vẻ đùa cợt, “Vậy Tử Hạo ở nơi nào a? Ở nơi nào vậy? Ôn Noãn Noãn, xem ra cô nói dối ngày càng giỏi quá nhỉ!” Ôn Noãn Noãn thực sự không muốn cùng bọn họ dây dưa, lướt qua cô ả, quyết định rời xa ra, thế nhưng Hạ Tử Uy vẫn là ý định quấy rối như thường, cô đi tới chỗ nào, cô ta cũng đi theo tới chỗ đó! Ôn Noãn Noãn bị cô ta đi theo tìm cách làm phiền, nhịn không được dừng lại trừng mắt cô ta, “Hạ Tử Uy, cô còn muốn như thế nào nữa đây? Theo tôi thì cô khôn ra được chút nào sao? Vì sao cứ tìm tôi phiền hà thế hả? Tôi không nhớ rõ tôi đắc tội với cô lúc nào!” Hạ Tử Uy nhún nhún vai, “Tôi đây chính là muốn ở chỗ này, không được sao?” Ok! Được! Đương nhiên là được rồi! Ôn Noãn Noãn ở trong lòng tàn bạo gầm nhẹ một câu, sau đó liền đứng ở bên cạnh, xem như bọn họ không tồn tại! Vậy mà bọn họ vẫn đều đều nói ở bên tai cô, vẫn luôn gièm pha cô, lăng mạ cô, mà cô vẫn phải ở đây chịu đựng, mặc kệ, cứ coi như họ không tồn tại đi! Rất nhanh, party đã bắt đầu, mà Đằng Tử Hạo vẫn không hề xuất hiện! Ôn Noãn Noãn ở trong lòng chửi mắng hắn một hồi, nếu không tới, làm sao lại không nói với cô một tiếng a, còn cô hiện tại trông như đứa ngốc, ngơ ngác đứng ở chỗ này! Mỗi người đều có bạn nhảy, ngay cả Hạ Tử Uy cũng có bạn nhảy, mỗi một nhịp điệu lại thêm một nhịp khiêu vũ, riêng chỉ có Ôn Noãn Noãn một mình ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn bao nhiêu lần cùng thấy không hài hòa, phù hợp tẹo nào Quả nhiên, chỗ như thế đều là không thích hợp với cô, cô căn bản là không nên tới nơi này! Ôn Noãn Noãn nhìn một đôi trước mặt, tâm tình vô cùng tệ, viền mắt cũng không khỏi đỏ lên, có chút ủy khuất, môi hồng hồng cũng không khỏi mím chặt, bộ dáng giống như là muốn khóc! Quên đi, đây không phải là nơi cô nên tới, cô vẫn là trở về nơi thuộc về cô thôi! Vừa nghĩ, cô lập tức cúi đầu, hướng cửa chính đi đến! Đúng lúc này, âm nhạc vẫn như cũ du dương vang lên, thế nhưng mọi người cũng đang ồn ào náo động, Ôn Noãn Noãn dường như nghe được loáng thoáng cái tên kia quen thuộc, không khỏi ngẩng đầu lên, nhất thời mở to đôi mắt, nhìn phía trước. Mà ở phía trước, một người đang đi tới, mà người kia chính là trung tâm của sự ồn ào náo động này, mà hắn chính là bạch mã vương tử Triển Lệ Ương làm biết bao nữ sinh Duy Lợi Á say mê điên cuồng! Triển Lệ Ương khóe miệng cười tà mị hướng cô đi thẳng đến đứng ở trước mặt cô, cô còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc nhìn hắn! Triển Lệ Ương đối với cô đưa bàn tay phải ra, khẽ cười nói, “Noãn Noãn, nể mặt cùng anh nhảy một điệu nhé?” “Học trưởng!” Ôn Noãn Noãn hoàn toàn sửng sốt, căn bản là nghĩ không ra lúc này gặp mặt hắn, “Anh làm sao lại…” Triển Lệ Ương nhún nhún vai, cầm chặt tay cô, một cánh tay khác ôm hông cô, cùng cô bắt đầu nhảy theo điệu nhạc! Bên này nữ sinh không khỏi lộ ra ánh mắt hâm mộ, hung hăng trừng Ôn Noãn Noãn! Ôn Noãn Noãn mãi mê khiêu vũ quên mất mình nhảy không được, trong mắt chỉ có hình ảnh hắn với dáng vẻ ôn nhu cười, chậm rãi, khóe miệng của cô cũng gợi lên vẻ dáng cười tươi, đôi mắt lấp lánh sao đêm, nhìn thẳng hắn, “Học trưởng, cám ơn anh!” Cám ơn hắn đã xuất hiện ở bên cạnh cô đúng lúc khó khăn nhất, cám ơn hắn luôn luôn cho cô những điều bất ngờ mà hạnh phúc, cám ơn hắn luôn làm cô thấy mình là người may mắn nhất! Triển Lệ Ương không nói gì, chỉ mỉm cười, giữa hai người tỏa ra chuỗi khí nóng ấm áp, làm cho toàn bộ nữ sinh ở đây cũng không dám đi qua đó, càng thêm ghen tị, hận không thể là cô gái được cùng Triển Lệ Ương khiêu vũ! Tuy đó là bản nhạc xưa của một nhạc công già, nhưng hai người bọn họ vẫn theo điệu nhạc khiêu vũ, đem theo một phong vị khác, hoàn toàn chìm đắm ở trong đó! Vũ khúc cuối cùng, Triển Lệ Ương cùng Ôn Noãn Noãn bất giác đối diện nhau, trên gương mặt đều là mỉm cười mãn nguyện. Đột nhiên, Triển Lệ Ương cúi đầu xuống, Ôn Noãn Noãn liền trợn trừng lớn đôi mắt nhìn hắn càng ngày càng tới gần mặt mình, ngay khi hắn muốn hôn lên môi của cô, mặt của cô liền biến chuyển, nụ hôn kia chạm nhẹ vào khóe miệng của cô…