“Cho em này” Ngũ Cẩm Hoa đưa cho Noãn Noãn một phong thư. “Cái gì vậy?” Noãn Noãn cầm lấy, mở ra nhìn, không ngờ là tiền, nhìn độ dày của nó, không cần đếm cũng biết tiền không ít, cô có chút sợ hãi, “Nhiều như vậy sao, em không thể nhận đâu” Cô định đưa tiền lại cho hắn, nhưng hắn đẩy lại, mỉm cười nói, “Noãn Noãn, đây là thù lao của em mà, em giữ lại đi được không?” “Nhưng nhiều lắm đó” Cô là làm không đến làm, chỉ là để cho hắn chụp có mấy tấm ảnh lại lấy của hắn nhiều tiền như vậy, cô sẽ không yên tâm. Ngũ Cẩm Hoa mỉm cười xoa xoa mái tóc của cô, nói, “Đây là số tiền em đáng được nhận, đừng thoái thác nữa, bằng không anh sẽ không vui đó!” Nắm chặt phong thư trong tay, Noãn Noãn cảm kích nhìn hắn, “Cám ơn anh, ngũ đại ca!” Ngũ Cẩm Hoa mỉm cười, đem ảnh chụp vừa rồi cho cô xem. Lúc này cô bỗng nghe được một âm thanh. Noãn Noãn ngẩng đầu, nhất thời kinh ngạc trừng lớn mắt mâu nhìn thấy, “Cao học trưởng?” “Noãn học muội, rốt cuộc tìm được em” Cao Thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng ở trước mặt cô thở khẽ lên. “Tìm em?” Noãn Noãn nghi hoặc chỉ vào chính mình. Cao Thời gật gật đầu, lau mồ hôi, nói tiếp, “Được rồi, vừa rồi đi đến lớp học tìm em, bọn họ đều nói em đi ra ngoài, anh đoán em đang ở chỗ này!” “Tìm em có chuyện gì không?” Cao Thời trở về tìm cô, thật đúng là vô cùng kinh ngạc, cô với anh cũng không thân lắm, vì sao phải tìm đến cô? Cao Thời nhìn Ngũ Cẩm Hoa đang ngồi bên cạnh một cái, có chút chần chờ. Noãn Noãn nhìn ra được anh băn khoăn, nhất thời mỉm cười nói, “Cao học trưởng anh nói đi, Ngũ đại ca là người trong nhà, không sao đâu”. Cao Thời cũng không cố kỵ nữa, nhíu lại mi nói với cô, “Noãn Noãn học muội, kỳ thật anh tới tìm em là muốn em đi gặp Lệ Ương” “Học trưởng làm sao vậy?” Noãn Noãn khẩn trương hỏi lên, “Em ngày hôm qua cũng xem tin tức, là vụ scandan sao?” Cao Thời gật gật đầu, rồi lại thở dài một hơi, “Ngày hôm qua báo đài đưa tin như vậy, hôm nay Hồi Hương có buổi họp báo về chuyện của Lệ Ương, anh không biết nên an ủi cậu ấy thế nào nữa?” Noãn Noãn lo lắng hỏi, “Hàn tiểu thư ở họp báo đã nói gì đó sao? Họ không phải yêu nhau sao? Chẳng lẽ chị ấy phủ nhận chuyện đang yêu nhau với học trưởng?” Cô cũng biết làm nghệ sĩ là như vậy, cho dù yêu đương cũng không thể công khai, thế nhưng cũng không thể đem Triển lệ Ương ra chịu trận nha. “Nếu chỉ là như vậy thì tốt rồi, Hồi Hương không chỉ nói không có quan hệ với Lệ Ương mà còn nói bạn trai của cô ấy là Ảnh Đế! hoàn toàn bỏ mặc Lệ Ương ! Em nói Lệ Ương sao có thể vượt qua chuyện này đây!” Nhớ tới Triển Lệ Ương, Cao Thời lại thở dài, “Hắn hiện đang nhốt mình ở trong phòng, luyện tập cũng không đi, cơm cũng không ăn, anh cũng không biết nên làm cái gì bây giờ!” Nghe anh kể tình trạng Triển Lệ Ương, Noãn Noãn không khỏi đau lòng đỏ mắt, “Vậy anh đi tìm Hàn Hồi Hương chưa? Kêu chị ấy đến chỗ học trưởng nói rõ ràng! Chẳng lẽ chị ấy thật sự cùng học trưởng chia tay để quen với một nam nhân khác? Họ không phải rất yêu nhau sao?” Mỗi lần nhìn thấy họ ở cùng một chỗ, trong mắt của họ không phải đều là yêu sao? Cao Khi lắc đầu, thở dài nói, “Anh đi tìm Hồi Hương, nhưng Hồi Hương không chịu đi gặp Lệ Ương, cô ấy nói bọn họ đã chia tay rồi” “Tại sao có thể như vậy!” Noãn Noãn quả thực không thể tin được, rõ ràng hai người bọn họ thoạt nhìn là yêu nhau đến vậy! Hơn nữa cô cũng là vì thấy được hai người bọn họ đều yêu nhau, cho nên mới bỏ cuộc. “Noãn Noãn, cho nên anh nhờ em đi gặp Lệ Ương được không? Em an ủi hắn một chút đi! Trừ em ra, anh cũng không biết còn có thể tìm ai!” Cao Thời cầu xin nhìn cô. Noãn Noãn cũng rất muốn đi, nhưng nếu để cho Đằng Tại Hi biết, nhất định sẽ tức giận, hơn nữa cô cũng đã đáp ứng anh là không gặp lại Lệ Ương. Nhìn vẻ mặt do dự của Noãn Noãn, Cao Thời tiếp tục cầu xin, “Noãn Noãn, em đi gặp hắn đi, chẳng lẽ ngay cả em cũng không quan tâm đến Lệ Ương sao?” Noãn Noãn vẻ mặt khó xử nhìn anh, “Cao học trưởng, em không phải không muốn đi, mà là nếu em đi, anh rể của em nhất định sẽ tức giận!” “Anh rể em sao lại quản em nghiêm đến vậy? Chẳng lẽ em thật sự không thể đi sao?” Noãn Noãn cúi đầu, cô thật sự rất muốn đi. Ngũ Cẩm Hoa nhìn bọn họ liếc mắt một cái, đột nhiên nhìn Noãn Noãn nói, “Noãn Noãn, anh nghĩ em nên đi đi, hơn nữa anh cam đoan tuyệt đối sẽ không nói cho Tại Hi!” “Ngũ đại ca, anh kêu em đi?” Noãn Noãn hai mắt sáng lên. Ngũ cẩm hoa gật đầu, mỉm cười, “Em cứ đi thăm cái người tên Lệ Ương gì đó đi, anh cam đoan sẽ không để cho Tại Hi biết đến!” Noãn Noãn mừng rỡ, phi thường cảm kích hướng hắn cúi đầu, “Thật sự rất cám ơn anh, ngũ đại ca!” Nghe Ngũ Cẩm Hoa nói xong, họ liền chạy đến ký túc xá của LY’ band, Cao Thời dẫn Noãn Noãn lên phòng, Ngũ Cẩm Hoa ở dưới lầu chờ. Lần đầu tiên tới nhà của họ, Noãn Noãn cũng không có tâm tình đi thăm quan, hiện tại chỉ muốn nhìn một chút Triển Lệ Ương rốt cuộc làm sao vậy. Đứng trước cửa phòng triển lệ Ương, Cao Thời đưa cho cô một cái chìa khóa, để cô đi vào, anh phải đi làm chuyện của mình. Cắm chìa khóa xoay vào cái tay cầm cửa, đi vào. Noãn Noãn liền gặp được một nam nhân đang nằm trên giường, thở dài một tiếng , đi tới, ngồi xổm ở mép giường của anh, lôi kéo chăn mền của anh, nhỏ giọng nói, “Học trưởng, anh có khỏe không?” Triển lệ Ương vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường, với lời nói của cô không có phản ứng, Noãn Noãn súc nổi lên mày, lại lôi kéo chăn mền trên người anh, “Học trưởng, em là Noãn đây, anh sống khỏe không? Có cái gì không vui anh cứ nói với em, được không? Em làm thùng rác cho anh, được không?” Làm gì Triển lệ Ương cũng như trước không có phản ứng, giống như không nghe được gì vậy. Noãn Noãn nhụt chí, đôi mắt hồng hồng, nhỏ giọng nỉ non, “Anh đã không muốn nói với em, thì em đi đây, anh nghỉ ngơi một chút đi!” Nói xong, cô liền đứng dậy muốn rời khỏi, lại đột nhiên bị anh bắt được cổ tay, không cho cô rời đi. “Học trưởng?” Noãn Noãn quay đầu nhìn anh, triển lệ Ương đột nhiên dùng sức, đem cô kéo đến trong ngực anh, ôm chặt lấy, cằm đặt trên vai của cô. Noãn Noãn có chút kinh ngạc, nhỏ giọng nói, “Học trưởng? Làm sao vậy?” “Noãn đừng đi!” Thanh âm của anh trầm thấp mà khàn khàn, như là đang cố đè nén đừng khóc, làm cho người nghe muốn rơi lệ, Noãn Noãn cũng đỏ mắt theo. Cô đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng anh, ôn nhu nói, “Học trưởng, em ở trong này, em vẫn chưa đi, anh có chuyện không vui thì cứ nói với em có chịu không? Đừng dấu trong lòng, anh như vậy em sẽ lo lắng lắm!” Triển lệ Ương buộc chặc cánh tay, gắt gao đem cô ôm lấy. Thật lâu sau, anh mới thống khổ nói, “Noãn Noãn, cô ấy không quan tâm đến anh. Anh nghĩ rồi cô ấy sẽ không như trước đây nữa, sẽ không còn yêu anh nữa. Anh làm sai cái gì, anh rốt cuộc làm sai cái gì sao?” “Học trưởng, đã xảy ra chuyện gì? Anh cùng Hàn tiểu thư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị ấy thật sự đã quen với người khác sao?” Noãn Noãn muốn biết là chuyện gì đã xảy ra, bằng không cô không biết mình nên như thế nào an ủi anh. Triển lệ Ương trầm mặc một hồi , mới khàn khàn nói, “Cô ấy nói phải phân rõ giới hạn với anh, cô ấy nói tất cả mọi chuyện với anh đều như chưa từng xảy ra, cô ấy nói cô ấy sẽ quen với anh chàng Ảnh Đế kia, cô ấy nói anh không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, cô ấy nói… muốn chia tay”. “Tại sao có thể như vậy?” Noãn Noãn thực ngạc nhiên, Hàn Hồi Hương rõ ràng rất yêu anh, không phải sao? Trong mắt của chị ấy rõ ràng còn có yêu, vì cái gì hiện tại lại phải chia tay? “Noãn Noãn, em nói anh đến tột cùng làm sai cái gì? Sao cô ấy lại đối xử như vậy với anh? Chẳng lẽ anh dành cả tình yêu của mình cho cô ấy còn chưa đủ sao? Hay là vì người nam nhân kia so với anh nổi tiếng hơn nhiều?” Nói xong lời cuối cùng, Triển Lệ Ương cũng kích động, đẩy cô ra, hung hăng đấm xuống đệm, gầm nhẹ lên, “Vì cái gì, vì cái gì?” Noãn Noãn đỏ hồng mắt bắt lấy tay hắn, “Học trưởng, đừng thương tổn tới mình! Hàn tiểu thư không nhớ anh, đó là lỗi của chị ấy, anh một chút sai đều không có, cho nên đừng làm tổn thương chính mình, em không muốn nhìn anh đau khổ” “Noãn Noãn. . . Lòng anh thật sự rất đau. . . Rất đau. . .” Triển lệ Ương hốc mắt đỏ lên, che trái tim của mình, đau đến cả người cũng bắt đầu run rẩy lên. Noãn Noãn hốc mắt đỏ hơn, lập tức đem anh ôm chặt lấy, nghẹn ngào nói, “Học trưởng, nếu anh đau như vậy, chúng ta không cần nhớ đến chị ấy nữa, anh đừng bao giờ nhớ đến chị ấy nữa, chị ấy là người xấu, anh không cần… yêu chị ấy nữa, chị ấy không xứng đáng được như vậy!” “Nhưng. . . Anh thật sự vô cùng yêu cô ấy!” Triển lệ Ương gắt gao ôm lấy eo của Noãn Noãn, tựa đầu chôn ở trên vai của cô, “Cô ấy đã muốn bỏ anh một lần, anh cứ nghĩ cô ấy lần này quay lại thì sẽ không bao giờ … rời đi nữa, nhưng vì sao lại đi rồi? Nếu quyết định sẽ đi, vậy tại sao còn muốn trở lại bên cạnh anh? Đùa giỡn anh rất vui sao? Anh ở trong lòng của cô ấy rốt cuộc là cái gì? Anh Triển Lệ Ương đối với cô ấy mà nói rốt cuộc là cái gì?” Noãn Noãn lẳng lặng nghe anh kể ra, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, làm anh yên lòng, làm bạn của anh, đột nhiên cảm giác được bờ vai của mình thật ấm áp, nhất thời lồng ngực phát đau! Học trưởng, thì ra anh yêu chị ấy đến vậy sao? Triển lệ Ương bả vai bắt đầu run lên, nước mắt cũng chảy theo, thanh âm khàn khàn thật sự, “Noãn Noãn, anh không có cái gì, anh không có cái gì! Anh lạnh quá, lạnh quá. . .” Noãn Noãn nghe vậy, lập tức ôm chặt lấy anh, nước mắt cũng nhịn không được nữa vỡ đê, nức nở nói, “Học trưởng anh còn có em, anh còn có em mà! Em sẽ ở bên cạnh anh, em ôm anh, anh sẽ không lạnh nữa đúng hay không? Em ôm anh. . .” “Noãn Noãn, đừng rời bỏ anh. . . Đừng rời bỏ anh. . .” Triển lệ Ương gắt gao ôm lấy cô, giống như là tìm được người cứu giúp mình, ôm chặt lấy không buông! Noãn Noãn cũng ôm lấy anh, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, làm yên lòng tâm tình của anh, “Em không đi, Em sẽ ở bên cạnh anh, anh còn có em. . .” Hai người gắt gao ôm nhau, Noãn Noãn dùng sự dịu dàng của mình để làm ấm cõi lòng lạnh băng đau đớn của anh. Từ từ rồi Lệ Ương cũng bình phục, anh nhẹ nhàng đẩy Noãn Noãn ra, lại như cũ cúi đầu, không muốn cho cô thấy bộ dáng chật vật của mình, thanh âm khàn khàn nói, Noãn, trên thế giới này chỉ có em là thật tâm rất tốt với anh!” Noãn Noãn lau khóe mắt hạ xuống, mỉm cười nhìn anh, “Học trưởng là bạn tốt của em, em đương nhiên sẽ thiệt tình đối xử thật tốt với học trưởng! Học trưởng, không cần phải đau khổ vì chuyện này nữa, coi như Hàn tiểu thư với anh đã chia tay, trên thế giới cũng không phải chỉ có chị ấy là con gái đúng hông? Sau này vẫn sẽ có rất nhiều nữ nhân ưu tú yêu thích học trưởng, cho nên học trưởng anh đừng thương tâm nữa nha?” Triển lệ Ương cười nhẹ, “Vậy em sẽ thích anh sao?” “ách! !” Đột nhiên bị hắn như vậy vừa hỏi, Noãn Noãn có chút kinh hoảng, nói lắp, “Em, em đương nhiên là thích rồi, học trưởng là bạn tốt của em mà!” Triển lệ Ương gợi lên khóe miệng cười một chút, truy vấn, “Anh không nói kiểu thích bạn bè, mà là tình yêu giữa con trai và con gái, Noãn Noãn em sẽ thích anh sao?” Noãn Noãn nhất thời khẩn trương , ngơ ngơ ngẩn ngẩn dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn mình chằm chằm Triển Lệ Ương, “Học, học trưởng. . .” Đột nhiên, Triển Lệ Ương nhe răng cười, ôn nhu xoa xoa mái tóc của cô, thở dài nói, “Đừng khẩn trương, anh chỉ là hay nói giỡn mà thôi! Anh chỉ cần Noãn ở lại bên cạnh anh thì tốt rồi, bằng hữu cũng tốt, học muội cũng tốt, anh chỉ cần Noãn yêu thích anh!” Noãn Noãn nghe vậy, mạnh mẽ gật gật đầu, kiên định nói, “Đương nhiên, học trưởng là bằng hữu của em!” Triển lệ Ương kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy, thở dài nói, “Noãn, thật sự rất cám ơn em! Làm sao bây giờ, em rất ấm áp, anh không muốn buông tay đâu!” Noãn Noãn khẽ vuốt vuốt phần lưng của anh, “Học trưởng, thời gian đau buồn này cứ đến tìm em, em cho anh Bão Bão, nên anh đừng đau buồn nữa nha!” Triển lệ Ương buông cô ra, ánh mắt trở nên nhu tình, cảm thán nói, “Anh thật sự hâm mộ Đằng Tại Hi “