Ác Ma Tổng Tài, Chớ Tới Gần
Chương 83 : Sự Thật Bị Tiết Lộ
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânBóng đêm lạn mạn, ánh trăng khuyết mang theo vị lạnh của miền xứ lạnh thẩm thấu qua tấm thủy tinh rơi vào đáy mắt của Tang Trà Thanh.
Hàng mi thanh tú hơi nhíu lại, giống như đang suy nghĩ gì, có vẻ không tìm được câu trả lời.
Tang Du Nhi nằm ở mép giường, nhìn thấy mẹ mình ngồi bên cửa sổ bèn ngồi dậy đi đến bên cô, bàn tay nhỏ bé trắng noãn quấn lại với nhau, nó bắt đầu tỏ ra lo lắng . Kể từ khi kết thúc cuộc nói chuyện với chú, mẹ nó không hề nói chuyện với nó câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
"Mẹ ơi, có phải mẹ không thương Du Nhi nữa không? " Tiểu Du Nhi ngoe nguẩy cái mông nhỏ, ôm lấy chân của Tang Trà Thanh.
Tang Trà Thanh giật mình cắt đứt mạch suy nghĩ, nhìn con gái yêu mình đang ôm hai chân mình, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn rất đáng thương.
"Làm sao được?" Ngón tay mảnh khảnh vuốt ve đầu Tiểu Du Nhi, cưng chiều nói.
"Mẹ ơi, mẹ không giận Du Nhi đúng không? Chuyện Du Nhi lại đi gặp chú ấy." Tiểu Du Nhi bắt đầu bò lên chân cô, áp khuôn mặt nhỏ nhắn lên đùi cô, mắt to chớp chớp, nói xong những lời cuối cùng, nó như nhận ra sai lầm liền cúi đầu xuống.
"Du Nhi, con rất thích chú đó sao?" Tang Trà Thanh thành thật hỏi con bé, nhìn thái độ và nét mặt con gái mình, cô đã sớm biết kết quả, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi.
"Dạ." Tang Du Nhi vui vẻ gật đầu.
"Vậy còn chú Sở?"
"Cũng thích." Tang Du Nhi suy nghĩ một chút, cũng nhẹ giọng đáp
"Vậy nếu từ nay về sau chú Sở sẽ trở thành bố của con, con có đồng ý không?" Tang Trà Thanh thận trọng hỏi.
"Không thích." Tiểu Du Nhi không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối, đuôi lông mày cũng nhíu lại.
"Tại sao không? " Tang Trà Thanh ngẩn ra, không ngờ con bé lại phản ứng dữ dội như vậy, còn tưởng rằng con bé sẽ cân nhắc mới đưa ra đáp án, ai ngờ lại kháng nghị tức thời, lẽ nào đây chính là quan hệ máu mủ sao? Mặc dù hắn không hề nuôi con bé từ nhỏ đến lớn, nhưng vừa gặp nhau đã tỏ ra gần gũi thân thiết.
"Con chỉ muốn chú làm bố con thôi, chú ấy nói chú ấy là bố Du Nhi, hơn nữa Du nhi cũng chỉ hi vọng chú là bố con!" Tang Du Nhi ngượng ngùng đáp, nhớ tới vừa rồi mình đã gọi chú ấy là bố, trong lòng vui không tả được, hơn nữa chú còn âu yếm vuốt ve đầu mình, loại cảm giác đó, khiến nó cảm thấy có bố thật tốt.
"Du Nhi, mẹ con mình tắm rửa rồi đi ngủ thôi." Tang Trà Thanh nhìn con gái mình, định mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, đành thở dài một hơi rồi đổi đề tài.
"Dạ, mẹ này, con gái yêu mẹ nhiều lắm." Tang Du Nhi gật đầu, nhìn gương mặt dịu dàng của mẹ mình, biết mẹ không hề tức giận với hành vi của mình nên trong lòng cũng vui vẻ hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào người cô, liều mạng làm nũng .
"Mẹ biết rồi, con bé dẻo miệng này." Tang Trà Thanh cưng chiều vuốt ve hai má nó, cuối cùng còn ngại không đủ, còn hôn lên má nó hai cái.
"Hi hi. . . . . ." Tang Trà Thanh vui vẻ bật cười, tiếng cười lập tức tràn lan cả căn phòng.
***
"Trà Thanh, thế nào, tớ cảm thấy bố trí khán phòng thế này có gì chưa ổn lắm? " Tiêu Vân Hi cầm văn kiện, vừa đi, vừa nói.
"Ừ, hơi rộng một chút nhưng cũng không tệ lắm, thật ra thì không cần bài trí thêm mấy món đồ xa xỉ kia đâu, dù sao tớ cũng chỉ đàn hòa tấu, dùng tiếng đàn để mua vui cho người khác là ổn rồi." Tang Trà Thanh cười nói, bộ dáng nhu mì mà thục nữ như một người phụ nữ trưởng thành.
"Bây giờ có Sở tổng giám đốc trợ, đương nhiên số lượng người xem phải đông, rộng là đúng rồi." Tiêu Vân Hi vui mừng lớn tiếng nói.
Tang Trà Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.
"Trà Thanh, lát nữa đến kiểm tra đàn piano chút, phải kiểm tra kỹ lưỡng từng chút một, tuyệt đối không thể để sự cố như lần trước xảy ra thêm lần nữa." Tiêu Vân Hi nghiêm trọng lên tiếng.
"Vân Hi, cậu đừng quá khẩn trương, cứ cho là sự cố lần đó là ngoài ý muốn đi." Tang Trà Thanh cười nói, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn qua tấm cửa kính bên ngoài, chợt con ngươi ngưng đọng.
"Vậy cũng không được, Trà Thanh, tớ nghĩ thế này, bây giờ tớ sẽ thông báo bên hậu cần chuẩn bị Piano cho chúng ta trước, cậu ở đây chờ hay là đi cùng mình?" Tiêu Vân Hi vuốt cằm suy nghĩ, vẫn cảm thấy không yên lòng, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh.
Tang Trà Thanh không hề nghe rõ Tiêu Vân Hi đang nói cái gì, tầm mắt cô hoàn toàn dán lên sảnh lớn của quán rượu đối diện.
Hai chiếc xe thương vụ hào hoa màu đen quá nổi bật dưới ánh mặt trời.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên nhất chính là hai người đàn ông bước ra từ trong hai chiếc xe đó.
Một cao lớn với vóc người săn chắc, khoác lên mình bộ vest màu đen sang trọng đậm chất nam tính và đàn ông, phong cách lịch lãm, sức quyến rũ cùng sự kiêu ngạo khiến cho vẻ đẹp của hắn càng thêm mê hoặc.
Khuôn mặt anh tuấn dường như không biểu hiện chút biểu cảm, chỉ đạm mạc và hờ hững. Ẩn dưới chiếc kính râm đen, không một ai có thể đoán ra rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Bóng lưng thẳng lạnh băng, chiếc cằm kiêu ngạo cũng trở nên cứng ngắc. Chỉ có nụ cười bên khóe môi lơ đãng câu hồn biết bao nhiêu thiếu nữ.
Người kia bước theo sau, tuy hai khí chất khác nhau, người kia thì lạnh, người này lại nóng, nhưng nhìn người này lại tỏa ra một loại cảm giác khiến đối phương cảm thấy thân thiện và hòa nhã, đôi mắt hắc mị đến chói lọi như vì sao trên trời
Sau đó hai người họ sát vai nhau mà đi, dường như toàn bộ ánh hào quang đều chiếu rọi lên hai người đàn ông này.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng không có cảm xúc gì, chẳng qua chỉ trầm mặc yên lặng đi tới quầy rượu.
"Trà Thanh? Cậu nhìn gì thế?" Tiêu Vân Hi nhẹ nhàng quơ quơ cánh tay trước mặt Tang Trà Thanh, mới phát hiện ra rõ ràng cô nàng này chẳng hề nghe những lời mình nói.
"Không có gì, Vân Hi, tớ đi trước đây, không cần chờ đâu, tớ có việc gấp, lát tớ thuê xe quay về là được rồi." Sau khi Tang Trà Thanh giao phó mọi việc liền vội vã chạy ra khỏi tòa nhà.
"Gì đây, thần thần bí bí chả cho ai biết cả." Để lại một mình Tiêu Vân Hi bất mãn bĩu môi.
Tang Trà Thanh hít sâu một hơi, không biết tại sao, trái tim đột nhiên đập không ngừng, cô có cảm giác mơ hồ rằng sắp có chuyện khủng khiếp gì đó xảy ra, cô bèn ôm lấy ngực, chạy tới sảnh quán rượu, bước chân có chút chậm lại.
Đứng ở sảnh lớn của quán rượu, hít một hơi thật sâu, cố làm ra vẻ bình tĩnh thong dong đi vào quá, ở bước vào cái kia trong nháy mắt, tú lông mày chợt nhíu chặt lên, mỹ mị dặm nước gợn nhẹ nhàng nhộn nhạo, nàng xem hướng một bên người hầu bàn, tựa hồ không có chặn lại ý tứ, trong lòng không cấm hơi kinh ngạc, nếu như là chín ít, hắn xuất hiện trường hợp không phải là cấm chỉ người khác quấy rầy sao? Tại sao phải không có ai tới đây xua đuổi nàng?
Chẳng lẽ là. . . . . .
Ngón tay Tang Trà Thanh khẩn trương nắm chặt lại với nhau, đột nhiên cảm giác được mỗi một bước chân đều trở nên vô cùng nặng nề.
Tiếng đàn dương cầm du dương truyền đến tràn ngập cả sảnh phòng của quán rượu nhưng Tang Trà Thanh dường như không hề chú tâm thưởng thức nó.
Bên trong đại sảnh cũng được thiết kế với vật liệu ngăn cách, xuyên thấu qua tấm kính cửa đã có thể nhận ra hai người đàn ông đang ngồi thưởng thức rượu, cô thận trọng nhấc chân bước đến ngồi gần vị trí ghế của hai người họ.
Ngăn cách chiếc ghế dựa xa hoa phía sau, Long Cửu nhàn nhã ngồi đó, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đung đưa ly rượu thuần đỏ sẫm, trên mặt chỉ lộ một tia lạnh lùng khó gần, hàng sống mũi như điêu khắc kết hợp với bờ môi mỏng hơi hồng, chỉ nhìn một góc nghiêng thôi đã đậm chất đàn ông.
"Hôm nay Cửu Thiếu có vẻ nhiệt tình hơn mọi khi nhỉ? Chỉ đơn giản tìm Sở mỗ tôi uống rượu thôi sao?" Sở Tiết Nhiên tao nhã đong đưa ly rượu trong tay, giọng nói mang theo một tia nhàn nhạt giễu cợt.
"Cho là vậy đi, nhưng cũng không hẳn." Âm thanh của Long Cửu trở nên trầm thấp khiến người khác không khỏi rét run vì uy lực từ đôi con ngươi màu hổ phách kia.
"A? " Sở Tiết Nhiên chậm rãi nhấp một ngụm rượu, hàng mày thú vị nhướng lên.
"Kho rượu đỏ của quán rượu này được vận chuyển từ Route Des Vins thuộc vùng Bourgogne nổi tiếng, cho nên mỗi bình rượu ở đây đều được ủ nguyên chất và lâu năm, giá trị của chúng cũng không hề nhỏ, đáng để thưởng thức, tuy nhiên, có một loại rượu...." Long Cửu đặt ly rượu xuống, ngón tay nhẹ gõ lên bàn rượu, từng tiết tấu có giai điệu vang lên, đột nhiên khóe mắt liếc sang một bóng hình đang lén lút đứng một góc cách đó không xa, nụ cười nơi đáy mắt càng sâu hơn, người ngoài nhìn vào khó có thể nhận ra.
"Loại rượu?" Sở Tiết Nhiên bắt được sự biến đổi sắc mặt của Long Cửu, chợt trong lòng có hơi bất an.
"Là chai này." Ngón tay thon dài cầm lấy một chai rượu màu xanh với thân bầu dục, ý cười cũng nhanh chóng biến mất, lạnh nhạt nói:
"Rượu ngoại Chivas tự hào với hương vị phong phú mà sang trọng chỉ đến từ chất lượng tốt nhất, pha trộn từ những loại rượu nhập khẩu được lựa chọn tỉ mỉ với hương vị phong phú và mạnh mẽ. Nhưng xét về độ nồng nàn và hương vị thuần chất của rượu thì nó không bằng mấy loại rượu kia."
"Thật không? " Đương nhiên Sở Tiết Nhiên nhận ra được giọng điệu mỉa mai của Long Cửu, mọi tức giận nhẫn nại bấy lâu dường như muốn bộc phát nhưng âm thanh phát ra lại thản nhiên mang ý cười hỏi ngược lại.
"Sở tổng là người rõ nhất, không phải sao? " Giọng nói trầm thấp mang theo chút khiêu khích.
Ngồi cách đó không xa, Tang Trà Thanh cũng nhận ra được sự biến đổi trên nét mặt và ngữ điệu khác thường từ hai người họ, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên cô thấy hai người họ đơn độc gặp mặt cùng chung một chỗ, đó cũng là lý do tại sao lại hấp dẫn cô phải lén lút như một kẻ trộm vào đây. Cả sảnh rượu thoáng chút đã vãn người, tiếng đàn không còn êm ái du dương như ban đầu, thay vào đó là sự nhợt nhạt và lạnh lẽo khiến cho người nghe không còn cảm giác thư thái, thoải mái mà là cảm giác áp lực và căng thẳng.
"Cửu Thiếu nói như vậy, là có ý gì?" Ngón tay trên ly rượu bất chợt co rút, nụ cười thoáng chốc trở nên khác thường, nhưng lập tức giấu đi, chỉ đơn giản cười hỏi.
"Không hổ danh là Sở tổng, bình tĩnh đến mức ngay cả tôi cũng bội phục." Không một ai có thể nhìn ra cảm xúc thật sự của Long Cửu khi vừa dứt lời, môi mỏng chỉ lặng lẽ cong lên, âm thanh vừa mang chút than thở, nhưng phần lớn là sự khinh bỉ.
"Tôi tin, khi anh vừa nhìn thấy cái này xong thì thái độ cũng không như vậy giờ." Long Cửu cầm lấy một túi giấy vàng bên cạnh mình, sau đó đặt ra trước mặt Sở Tiết Nhiên.
"Đây là cái gì? " Sở Tiết Nhiên cau mày, mất tự nhiên hỏi, nhìn thấy túi giấy vàng trước mắt, trong lòng hắn không ngừng bất an, hơn nữa hắn cũng không nhìn ra được chút đầu mối nào từ biểu cảm trên gương mặt Long Cửu.
Âm thanh túi giấy vàng tiếp xúc với mặt bàn rượu vang lên khiến trong lòng Tang Trà Thanh cũng theo đó mà run lên. Cô ngồi lén lút một góc, lòng khẩn trương muốn chết, một mặt muốn rời khỏi đây, mặt khác lại tò mò muốn biết rốt cuộc hai người này đang làm cái gì.
Để ly rượu xuống, ngón tay cầm túi giấy vàng lên, xúc cảm trên ngón tay hắn cho hắn biết, trong này là hình. . . . . .
Cảm giác bất an trong lòng càng lan rộng, mơ hồ cũng biết được bức hình bên trong sẽ là cái gì, nhất định là có liên quan tới hắn, hơn nữa, phải có liên quan rất lớn, nếu không Long Cửu cũng không tự mình đem đến đưa cho hắn.
Sở Tiết Nhiên nhanh chóng lật xem hình, cả người dường như bị đóng băng.
"Không ngờ Cửu Thiếu lại quan tâm đến tôi như vậy, ngay cả lộ trình làm việc của thư ký tôi cũng đều phái người điều tra?" Ném mấy tấm hình lên mặt bàn, nhấc ly rượu lên nhẹ nhàng đung đưa, gương mặt của hắn đạm mạc như không mở miệng hỏi.
"Ha ha, nếu như tôi nhìn không lầm thì thái độ của anh là kinh ngạc, hay phần nhiều là tức giận?" Lạnh lùng trong con ngươi Long Cửu lập tức bị nụ cười lấp đầy.
"Tôi chỉ kinh ngạc về mức độ quan tâm của Cửu Thiếu đối với Sở mỗ thôi." Sở Tiết Nhiên bình tĩnh đáp.
"Trong hình có xuất hiện vài người, hình như là người của các tòa soạn nhà báo, lẽ nào Sở thị đang có chiến lược đánh vào các tòa soạn báo?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đôi mắt tà mị liếc xéo Sở Tiết Nhiên, nhàn nhạt hỏi.
"Đây là chuyện của Sở Thị chúng tôi, không cần phải báo cáo với Cửu Thiếu." Sở Tiết Nhiên khẽ cười, vẻ mặt bình tĩnh đối diện với đôi mắt sắc bén của Long Cửu.
"Cậu muốn nói gì?" Sở Tiết Nhiên hạ thấp giọng, giọng điệu có ẩn nhẫn một tia tức giận.
"Chậc, về lý mà nói, mặc dù những tòa soạn này nổi tiếng vì hiệu suất làm việc rất tốt, nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có sự đồng ý của tôi. Hừ, chẳng hạn như dám đăng scandal của Long Cửu tôi mà không có bằng chứng." Cả người Long Cửu hơi ngửa ra sau chiếc ghế da đầy xa hoa, liếc xéo Sở Tiết Nhiên.
" Anh nói xem, là ai cho bọn họ lá gan đó? Không phải là Sở tổng chứ? " Ngữ điệu tràn đầy sự giễu cợt.
"Ha ha, Cửu Thiếu nói đùa." Sở Tiết Nhiên hào sảng cười một tiếng, trấn định nói.
"Sở tổng đúng là Sở tổng, chuyện rõ mồn một như thế vẫn bình tĩnh được, thật khiến cho đối phương phải khó xử." Long Cửu hai tay hợp lại, đưa ánh mắt dò xét nhìn Sở Tiết Nhiên, trong thanh âm lại mang theo một tia lạnh lẽo như băng.
"Cửu Thiếu nói gì, tôi nghe không hiểu ." Vẻ mặt có chút nghiêm túc.
"Nghe không hiểu sao? Nếu những tấm hình này đưa cho Trà Thanh xem thì không biết có hiểu không? Có lẽ cô ấy cũng sẽ nghi ngờ đâu đó rồi tự mình điều tra?" Long Cửu chợt kia nghiêng thân nhoài người về phía Sở Tiết Nhiên, con ngươi màu hổ phách chống lại hắn.
"Cậu đưa hình cho Thanh Thanh xem rồi?" Một cánh tay khác đặt trên đùi thoáng nắm chặt thành quyền, con ngươi sâu không đáy giận dữ nhìn Long Cửu, nghẹn giọng hỏi.
"Đúng." Kéo môi nhàn nhạt nói ra một chữ.
Sự bình tĩnh thoáng bị một chữ chắc nịch của Long Cửu làm cho giật mình, nhưng sau đó lập tức cười ha ha một tiếng nói: "Ha ha, chỉ bằng mấy tấm hình này mà Cửu Thiếu muốn đem hết mọi tội lỗi đổ lên người tôi ư, Thanh Thanh không phải hạng người như ai đó, người tung tin, cũng chỉ là Cửu Thiếu mới làm được."
"Đổ lỗi~" Long Cửu kéo dài âm tiết, con ngươi đầy tà mị thấp thoáng xuất hiện ý cười, nhưng trong giây lát, thần sắc lập tức biến đổi : "Những tấm hình này vẫn chưa đủ phải không? Vậy còn cái này?"
Không biết Long Cửu lấy từ đâu ra một vật thể nhỏ màu trắng đặt lên bàn rượu, trước mặt Sở Tiết Nhiên.
"Đây là cái gì?" Sở Tiết Nhiên ngây người nhận ra trước mắt hắn là một chiếc máy ghi âm, nhưng vẫn ngoan cố tỏ vẻ nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, chỉ là dùng chút thủ đoạn nhỏ, moi được vài thông tin thú vị từ trợ thủ đắc lực của anh, nếu nói đến bằng chứng thì trong đó là toàn bộ sự thật, sự thật khó có thể tiết lộ." Một nụ cười quỷ dị hiện ra nơi khóe môi Long Cửu.
"Sở tổng, hình như anh không có mắt nhìn người thì phải, để cho trợ lý đi theo mình nhiều năm dễ dàng bán đứng." Trong thanh âm kẹp chút tiếc hận nói.
"Cậu. . . . . .Cửu Thiếu, tôi không ngờ cậu lại rảnh rỗi điều tra tôi." Sở Tiết Nhiên ngạc nhiên nhìn Long Cửu, không ngờ hắn lại thật sự điều tra, dù sao chuyện này đâu có ảnh hưởng gì đến hắn ta.
"Vì sao lại không điều tra? Ngay khi tôi ra mặt giải thích với đám phóng viên, lẽ ra lúc đó anh nên chuẩn bị tinh thần mới phải." Long Cửu cong lên ý cười khinh miệt.
Sở Tiết Nhiên nắm chặt máy ghi âm trong tay, cơ hồ như muốn bóp nát nó.
Làm sao hắn lại không nghĩ đến, tên trợ lý đi theo bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, lại có thể bán đứng hắn, điều này chứng tỏ tầm nhìn hạn hẹp và khả năng nhìn người của hắn kém đến nhường nào.
"Cậu biết rồi thì sao, một khi tôi đã làm thì sẽ không sợ bị người khác biết, chỉ có điều, cậu điều tra tôi thì có tác dụng gì? Thanh Thanh sẽ tin tưởng cậu, hay tin tưởng tôi? " Sở Tiết Nhiên co rút con ngươi, lạnh lùng nói.
"Không ngờ đấy, quả thật tôi phải bội phục Sở tổng, sau khi tung tin chuyện mình cầu hôn với Trà Thanh thì ngay hôm sau liền tung chuyện Trà Thanh từng là tình nhân của Cửu Thiếu ta, để cho cô ấy hiểu lầm rằng người đứng sau mọi chuyện là tôi, từ đó đâm ra sinh cảm giác hận tôi. Còn anh, cũng không màng đến danh dự của mình, càng không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Sở thị, Sở Tổng, đi đến bước này, đúng là nước cờ hiểm." So với gương mặt đầy phẫn nộ của Sở Tiết Nhiên thì sắc mặt của Long Cửu lại hờ hững, thờ ơ nhìn Sở Tiết Nhiên giãy giụa.
"Ha ha...Cậu có thể nói ngoa thêm câu vì tôi rất yêu Thanh Thanh cho nên tôi dùng cách này để khiến cô ấy không bao giờ ở bên cạnh cậu nữa." Sở Tiết Nhiên cười nhạt, âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ.
"Phải không? Từ lúc bắt đầu tiếp cận cô ấy, động cơ chỉ đơn giản vậy sao? Nếu như cô ấy không phải là tình nhân của tôi thì việc gì anh phải tốn sức tạo ra biết bao nhiêu cuộc gặp gỡ tình cờ đến thế? Không phải mục đích của anh chính là cướp hết mọi thứ thuộc về tôi sao?" Tâm tình của Long Cửu vẫn trầm ổn, không chút nao núng, ý cười càng khắc sâu nơi khóe miệng.
"Cửu Thiếu, cậu nói những lời này với tôi thì có tác dụng gì, hôm nay cậu tìm tôi, chỉ muốn nói những thứ này?" Sở Tiết Nhiên nhíu mày gằn giọng hỏi, những lời của Long Cửu đều đánh vào điểm chí mạng của hắn.
"Sao thế? " Long Cửu nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.
Chẳng phải tôi mới vừa rồi nói cậu biết thì có tác dụng gì sao? Cậu nghĩ cậu điều tra mọi chuyện thì sẽ biết được ai là người chủ mưu? Nhưng tiếc rằng, Thanh Thanh sẽ nghe lời cậu sao?" Sở Tiết Nhiên đánh cược với đời mình rằng dù ban đầu hắn làm mọi chuyện đều để trừ khử Long Cửu, nhưng Long Cửu sẽ bao giờ âm thầm điều tra, càng không bao giờ tự mình ra mặt tố cáo hắn, nhưng là. . . . . .
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Long Cửu sẽ ra mặt trước cánh nhà báo, phóng viên để giải thích giúp Thanh Thanh.
Cũng càng vượt qua dự tính của hắn chính là mọi chuyện Long Cửu làm đều là vì Tang Trà Thanh.
Theo như tính toán của hắn ban đầu, xét về tính cách của Tang Trà Thanh thì nhất định người cô nghi ngờ đầu tiên chính là Long Cửu, mà con người Long Cửu ghét phải cùng ai giải thích, đặc biệt là bản tính ngạo mạn của hắn...
"Quả nhiên Sở tổng rất hiểu rõ Trà Thanh nhỉ? Đúng, cô ấy sẽ không tin tôi, nhưng nếu cô ấy tự mình phát hiện sự thật thì sao đây?"
"Cái gì?" Sở Tiết Nhiên giật mình đứng bật dậy, con ngươi chợt co rút lại tối sầm, ý của Long Cửu là gì?
Rốt cục ánh mắt cũng dừng lại ở một góc khuất nơi sảnh rượu, nơi đó xuất hiện hình bóng của một người con gái quen thuộc.
Là Trà Thanh?
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
10 chương
64 chương
87 chương