Ác Ma Tổng Tài, Chớ Tới Gần
Chương 67 : Diễn Xuất Phong Ba
“Việc này…” đạo diễn nhíu mày, lộ vẻ khó xử.
“Không có khả năng!” Tang trà Thanh lạnh nhạt từ chối, ý tứ kiên định rõ ràng.
“Ha, Tang Tràn Thanh, tôi cho cô đệm nhạc giúp tôi là đã nể mặt cô rồi nha.” kỳ Nguyệt cười lạnh một tiếng, ánh mắt tràn ngập phẫn hận nhìn Trà Thanh.
“Vậy đành phụ ý tốt của Kì đại minh tinh rồi.” Đôi mắt đen trong suốt của Tang Trà Thanh thản nhiên nhìn Kỳ Nguyệt như thể không hề nhìn thấy những phẫn nộ của cô ta, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo một chút ngông nghênh.
Giọng điệu bình thản của Tang Trà Thanh lại khiến kỳ nguyệt nghe chói tai.
“Cô….” ngón tay Kỳ Nguyệt chỉa thẳng vào Tang Trà Thanh, nếu có thể cô ta chỉ muốn xông lên tát vào miệng Tang Trà Thanh ngay bây giờ, cô ta hận không thể xé nát Trà Thanh.
Phẫn nộ nhìn chằm chằm Tang Trà Thanh nửa ngày, Kỳ Nguyệt cao ngạo hếch cằm quay đi, sắc mặt ngưng trọng chậm rãi nói với đạo diễn: “Đạo diễn, tôi không quan tâm cô ta có muốn đệm hay không, nếu cô ta không đệm nhạc cho tôi thì hôm nay tôi cũng không diễn, Dù sao dưới khan giả cũng đa số là fan hâm mộ của tôi, để tôi thử không diễn xem hậu quả như thế nào.”
Đạo diễn bất an đưa tay lên lau lau cái trán đầy mồ hôi
Đúng vậy, quả thật lần này Kỳ Nguyệt có thể uy hiếp được ông, buổi diễn này thành công hay không ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới sự nghiệp đạo diễn của ông, dư luận xã hội và giới truyền thông sẽ bàn tán về những điều tiếng này.
“Miss Trà…” đạo diễn chuyển tầm mắt nhìn Tang Trà Thanh, nhẹ giọng gọi nàng nhưng rồi lại giống như không biết phải mở miệng như thế nào để nói với cô, trên khuôn mặt phong sương lại càng lấm tấm nhiều mồ hôi.
“Đạo diễn trong hợp đồng giao hẹn của chúng ta không có nội dung này.” Đôi mày thanh tú của TràThanh đang nhíu chặt lập tức buông ra, đôi mắt trong vắt nhìn thẳng đạo diễn, ánh mắt như ánh sao sáng ngời.
Nghe Tang Trà Thanh nói như thế, đạo diễn có chút xấu hổ, quả thật ông đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan rất khó xử.
Một lần nữa nhìn về phía Kỳ Nguyệt, bất đắc dĩ gọi tên cô: “Kỳ…” Thấy Kỳ nguyệt không thèm nhìn đến mình, vẻ mặt cương quyết như thể không đạt mục đích quyết không bỏ qua, cuối cùng đạo diễn cũng không nói gì thêm.
“Miss trà, cô thử xem nếu… nếu có thể lên biểu diễn thì cát-sê lần này tôi sẽ trả cao hơn hợp đồng.” Lại một lần nữa quay về phía Tang Trà Thanh, những hy vọng của đạo diễn đều ký thác vào Tang Trà Thanh. Dù sao ít nhất cô cũng sẽ không giống như Kỳ Nguyệt, luôn cố tình làm khó người khác như vậy.
Trong lòng Tang Trà Thanh yên lặng.
Tang Trà Thanh yên lặng cả nửa ngày mà ánh mắt đạo diễn vẫn nhìn cô chăm chú .
“Từ khi tôi trở thành nghê sĩ đàn dương cầm đến nay, tiếng đàn của tôi chỉ dành cho những người yêu thích âm nhạc nghe. Hơn nữa tôi cũng sẽ vì chính những người thích tiếng đàn của tôi mà đàn.” Tang Trà Thanh thản nhiên nói, trên khuôn mặt xinh đẹp hờ hững, không chút biểu cảm.
Ánh mắt trong suốt của Tang Trà Thanh nói lên tất cả sự kiên quyết của cô.
Cô sẽ không vì Kỳ Nguyệt mà đệm đàn, tuyệt đối không!
Cô ta còn tưởng rằng cô vẫn là Tang Trà Thanh của năm đó sao? Là Tang Trà Thanh của ngày xưa, đánh đàn dưới ánh trăng cho Long Cửu cùng cô ta tình tứ sao?
Trước đây là cô không có lựa chọn nào khác
Nhưng giờ thì khác
Cô tuyệt đối sẽ không khuất phục sự chèn ép của Kỳ Nguyệt.
Ánh mắt Tang Trà Thanh lướt qua Kỳ Nguyệt đang đứng ở trước mặt sau đó cũng không nhìn đến người đạo diễn. Đội mắt trong suốt đạm mạc nhìn về phía trước, trong giọng nói lộ ra sự kiên quyết: “Về phần Kỳ tiểu thư yêu cầu đệm nhạc, thật xin lỗi, tuyệt đối không thể được. Tôi cho tới bây giờ cũng không phải vì đệm nhạc cho người khác mà đánh đàn, hiện tại không, về sau cũng tuyệt không.”
“Đạo diễn, ông tự lo liệu đi.” Đáy mắt Kỳ Nguyệt bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, sau đó hai tay khoanh trước ngực, để lại một câu nói mất hứng rồi đi ra phòng nghỉ
Nhưng không ai thấy được trong đáy mắt kỳ nguyệt hiện lên tia nhìn thật ác ý cùng toan tính.
“Haizzzz…” hai tay đạo diễn nắm chặt, biểu cảm trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ cùng khó nói, cuối cùng hít một hơi sau đó cũng ra khỏi phòng nghỉ
Trong phòng nghỉ rốt cục cũng khôi phục lại yên lặng
“Trà Thanh, không sao chứ?” Tiêu Vân Hi lôi kéo Tang Trà Thanh ngồi xuống, sau đó nhìn gương mặt cô rồi nhẹ giọng hỏi
“Không có việc gì.” Tang Trà Thanh lắc đầu nhìn Tiêu Vân Hi cười an ủi
“Trà Thanh, đại minh tinh Kỳ Nguyệt kia….vì sao lại làm khó cô vậy?” Tiêu Vân Hi nhịn nửa ngày nhưng vẫn tò mò hỏi
“Không biết” Tang Trà Thanh nhún vai bàn tay miết môi đỏ mọng sau đó cầm lấy dụng cụ trang điểm trước gương tiếp tục công việc trang điểm
“Thật sự là trước kia mình đã thấy cô ta trên TV, lúc đó còn rất thích cô ta, nhưng không tưởng tượng được trong hiện thực lại khác xa trên màn ảnh như vậy… chậc chậc …” Tiêu Vân Hi rung đùi đắc ý đích nói, trên mặt lộ vẻ mặt khinh thường.
“Được rồi, đừng nói về cô ta nữa, cậu muốn chuyện tốt của mình đều bay hết mất sao?” Tang Trà Thanh phủ một lớp phấn mỏng trên khuôn mặt sau đó nhìn vào gương nở một nụ cười vừa lòng .
“Không nói nữa, không nói nữa!” Tiêu Vân Hi lấy tay làm một động tác như kéo khóa miệng lại.
“Đúng rồi, Vân Hi cậu vừa mới đi điều chỉnh thử âm sắc đàn dương cầm sao?” Tang Trà Thanh chợt nhớ tới việc này nên quay người lại hỏi
“Uh, cậu yên tâm đi, việc này mình đã sớm làm tốt rồi.” Tiêu Vân Hi vỗ vỗ ngực ra vẻ rất đắc ý trả lời
Tang Trà Thanh gật gật đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tiêu Vân Hi.
“Nhưng mà…. Trà Thanh, mình phải nói một chút. Cô Kỳ Nguyệt kia ra tay như thế nào lại ác như vậy chứ. Dấu tay trên mặt cậu mình xem một hồi lâu rồi cũng không thấy tan bớt.” Tiêu Vân Hi bất mãn, oán giận nhìn năm dấu tay đỏ ửng trên khuôn mặt Tang Trà Thanh, đau lòng không thôi
“Không có việc gì, mình ở trên khán đài, người xem ở dưới hẳn là nhìn không rõ lắm.” Tang Trà Thanh cười vỗ vỗ bả vai Tiêu Vân Hi
“Cậu đó, luôn làm người khác cảm thấy đau lòng.” Tiêu Vân Hi vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé mềm mại đang đặt trên vai mình, hết sức bất mãn nói
Tang Trà Thanh nghe xong, bên môi lộ ra nụ cười thản nhiên
“Trà Thanh chúng ta đi, đi ra chuẩn bị thôi, không chừng rất nhanh đến tiết mục biểu diễn của cậu đấy.” Tiêu Vân Hi lôi kéo cánh tay Tang Trà Thanh hướng tới cửa phòng nghỉ .
“Uh.” Tang Trà Thanh để mặc Tiêu Vân Hi tuỳ ý kéo đi ra phòng nghỉ
Tang Trà Thanh bỗng nhiên có chút lo lắng, vừa mới rồi Kỳ Nguyệt cao ngạo yêu cầu nàng đệm nhạc sau lại lại tự mình rời đi trước, chẳng lẽ cô ta sẽ bỏ qua đơn giản như vậy sao?
“Trà Thanh, đi mau.” Tiêu Vân Hi nhìn Tang Trà Thanh đang có chút sợ run, nhẹ giọng thúc giục.
Tang Trà Thanh hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần lại đuổi kịp Tiêu Vân Hi sân khấu trang trí mờ ảo vô cùng
Băng khói được bày bốn phía xung quanh sân khấu, hướng về phía trung tâm lan tràn toàn bộ sân khấu tạo nên một cảnh sương khói lượn lờ đầy mộng ảo
Một chiếc đàn dương cầm màu đen hình tam giác
Tang Trà Thanh mặc một thân váy màu xanh nhạt cực kỳ tao nhã nhẹ nhàng bước tới trước mặt đàn dương cầm, cúi chào với vô số người xem sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế.
Những lọn tóc quăn được vuốt ra sau đầu lúc này lộ cái trán trơn bóng xinh đẹp, đôi mắt trong suốt, trầm tĩnh dường như có một cảm xúc sâu thẳm không nhìn thấy, dưới ánh đèn sân khấu càng làm nổi bật lên làn da trắng hồng.
Dưới đài khán giả yên lặng
Ngồi dưới khán đài đều là giới doanh nhân hoặc là nghệ sỹ nổi tiếng, có quyền lực và ảnh hưởng lớn đến nhiều người, có người có thể quyết định được sinh tử của nhiều người khác.
Liếc mắt một cái lại nhìn thấy ngồi ngay ở vị trí trung tâm là Long Cửu, một thân tây trang màu đen tao nhã mà cao ngạo, hai tròng mắt như cũ lạnh như băng kiêu căng không hề có một tia ấm nhìn về phía sân khấu.
Ánh mắt Long Cửu thản nhiên đánh giá Tang Trà Thanh, nhìn cô chơi nhạc làm cho bụng dưới của hắn lại có một cỗ lửa nóng khó nhịn xông tới
Nhớ tới vừa mới ở trong phòng nghỉ cùng môi lưỡi của cô dây dưa, xúc cảm làm cho Long Cửu lưu luyến không thôi
Nếu không phải lúc này hoàn cảnh không cho phép, hắn có lẽ thật sự không thể khống chế được chính mình xông lên sân khấu đem cô gắt gao nhét vào trong ngực, sau đó hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của cô.
Phút chốc hai tròng mắt hẹp dài của Long Cửu chợt căng thẳng
Hắn chú ý thấy trên mặt Tang Trà Thanh có chút ửng đỏ không bình thường, mặc dù cách nhau một khoảng cách nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng
Kia giống như là…
Dấu tay…
Lông mày rậm cực có khí phách, gắt gao nhăn cùng một chỗ, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một chút hờn giận không rõ ràng, trong ngực cũng dần dần nảy lên một cỗ tức giận không hiểu.
Ai to gan như vậy???
Tiếng đàn tuyệt vời dần dần theo ngón tay Tang Trà Thanh mà phát ra, sâu lắng mà không hỗn độn, thanh à có khí chất.
Hàng vạn hàng nghìn người xem nín thở chăm chú nhìn tựa hồ sợ một tiếng thở ra cũng làm hỏng mất tiếng đàn.
Chính là…
Tiếng đàn du dương vẫn vang lên tuyệt vời như trước nhưng không còn réo rắt cùng lưu loát, giống như là trộn lẫn một chút tạp âm, thậm chí có chút lỗi nhịp.
Dưới khán đài, một số người xem đã dần dần biểu lộ vẻ mặt không hài lòng.
Đôi mắt hẹp dài của Long Cửu chợt lóe lên một tia sáng nhưng rất nhanh mang theo một chút lo lắng
Đáy lòng thầm kêu không xong, vài nốt nhạc vừa rồi có gì đó không đúng, ngón tay cũng lo lắng nắm chặt lại.
Dưới khán đài, khán giả dần dần phát ra tiếng xôn xao làm cho lông mày trên mặt cô nhăn lại càng sâu.
Từ đầu ngón tay truyền đến từng trận đau đớn làm cho cô mỗi lần ấn xuống phím đàn đều là cảm giác đau đớn.
Tay đứt ruột xót a!
Trên mỗi phím đàn đen trắng rõ ràng không biết bị ai bỏ vào những chiếc châm thật nhỏ,mỗi lần ấn xuống phím đàn sẽ hiện ra dần dần chiếu vào trong mắt Tang Trà Thanh.
Tang Trà Thanh đổi sang phím đàn khác, nhưng là mỗi một phím đàn đều dấu châm nhỏ thật sâu ở bên dưới, một phím đàn còn có thể có ba bốn cái…
Ngón tay của Tang Trà Thanh dần dần sưng đỏ, mỗi một lần ấn xuống phím đàn đều làm cho cô chịu cảm giác vô cùng đau đớn
Lỗ kim rất nhỏ không đến mức đổ máu nhưng mà mỗi một lần nhảy lên đều làm cho những chiếc châm nhỏ vô cùng bén nhọn chọc thật sâu vào đầu ngón tay của cô.
Tang Trà Thanh cảm giác trước mắt trở nên mờ ảo, khung cảnh sân khấu giống như biến mất chỉ còn lại bóng tối lạnh băng.
Duy nhất có thể cảm giác được chính là cảm giác đau đớn từ đầu ngón tay truyền đến, từng chút từng chút một ăn mòn lên trái tim của cô.
Nhất định phải tiếp tục biểu diễn!
Nhất định phải đem bản nhạc chơi đến hết!
Nhất định thế!
Cô không thể để kế chỉnh người của cô ta thực hiện được.
Cô dùng hết toàn lực chống đỡ, cảm giác đau đớn từ mười ngón tay truyền đến khiến cho đến cả đầu ngón chân của cô cũng đều bấu chặt lại.
Tang Trà Thanh gắt gao cắn chặt môi, nguyên bản hai cánh môi kiều diễm ướt át như cánh hoa hồng từ lâu đã mất đi huyết sắc chỉ còn lại dấu răng cắn thật sâu.
Tang Trà Thanh cố gắng đứng thẳng lưng của mình, cố gắng không cho bản thân gục ngã nhưng mà ngồi ở trên ghế hai chân lại không ngừng run rẩy, mỗi dây thần kinh cũng đã đau đớn tới cực điểm không có biện pháp tiếp tục.
Tiếng đàn chậm dần!
Tang Trà Thanh cuối cùng cũng không thể chống đỡ được.
Rốt cục…
Chịu đựng không nổi cảm giác đau đớn Tang Trà Thanh rời đi mười ngón tay đặt trên phím đàn ôm về trước ngực không ngừng run rẩy.
Long Cửu ngồi ở hàng ghế VIP không thể nghe rõ bất cứ thanh âm nào, mắt cũng nhìn không thấy bất cứ chuyện gì, người xem xung quanh lên tiếng ồn ào giống như bầy ong vỡ tổ.
Hai tròng mắt của Long Cửu nhìn chằm chằm Tang Trà Thanh đang ngồi trên sân khấu, gương mặt của cô tái nhợt, ánh mắt tinh tế như nước nhìn xuống hai bàn tay đang run rẩy ở trước ngực.
Bỗng nhiên dưới khán đài như là nổ tung, bởi vì hắn ngồi cách sân khấu một khoảng hơi xa nên không có thấy biến hoá trên mặt Tang Trà Thanh. Chỉ thấy cô rời tay khỏi phím đàn ôm về trước ngực ngồi ở chỗ kia quay mặt về phía đàn dương cầm như là một pho tượng tuyệt mỹ.
Long Cửu vươn ngón tay đặt vào tay vịn vừa muốn đứng dậy
— Kịch—
Ánh đèn sân khấu bỗng nhiên tối đi.
Vài giây sau lại bừng sáng lên.
Dưới ánh đèn sáng chói Kỳ Nguyệt xoay người cuộn mình ôm đầu gối sau đó uyển chuyển nhảy muá.
Kỳ Nguyệt đã thay một bộ váy trễ ngực màu đen ôm gọn dáng người hấp dẫn.
Kỹ thuật nhảy múa điêu luyện, không hề có âm nhạc đệm ình.
Tư thế nhảy múa uyển chuyển linh động, ánh đèn sân khấu như đuổi theo từng bước chân của cô, bước chân mê hoặc mắt người.
Kỹ thuật nhảy múa linh động của Kỳ Nguyệt tựa hồ có thể cướp đi hồn phách của mọi người nhưng lại không lọt vào đôi mắt màu hổ phách kia.
Kỳ Nguyệt thỉnh thoảng đưa mắt đẹp nhìn về phía Long Cửu nhưng ánh mắt người ngồi đó lại giống như không nhìn thấy cô ta mà nhìn chằm chằm không chớp mắt về phía Tang Trà Thanh đang ngồi trước đàn dương cầm.
Tang Trà Thanh đã dần dần phục hồi tinh thần trong khi Kỳ Nguyệt nhảy múa nhưng đầu ngón tay tựa hồ đã muốn dần dần chết lặng.
Nhìn Kỳ Nguyệt trên sân khấu không ngừng uyển chuyển, trên mặt Tang Trà Thanh không chút huyết sắc giật mình, không hổ là Kỳ Nguyệt, kỹ thuật nhảy múa vô cùng linh động. Cũng biết cô ta mỗi khi mặc trang phục cổ ở trong phim cổ trang thướt tha mềm mại, thân ảnh cũng có thể kinh diễm mọi người hôm nay vừa thấy quả thực làm mê đắm hàng vạn hàng nghìn người xem dưới khán đài.
Bên môi Tang Trà Thanh chậm rãi nở ra nụ cười khổ, một màn này cỡ nào quen thuộc.
Như là buổi tối bốn năm trước khi cô ta tự tay đẩy cô vào trong hồ bơi rồi sau đó ra vẻ tốt bụng mà cứu cô.
Lúc này đây còn muốn diễn lại trò cũ sao?
Tang Trà Thanh muốn tranh thủ lúc mọi người đang tập trung ánh mắt trên người Kỳ Nguyệt lặng yên rời khỏi sân khấu nhưng mà trong lúc đang đứng dậy thân thể mềm mại rõ ràng cứng lại một chút.
Hắn đang nhìn chăm chú cô.
Tang Trà Thanh có thể cảm giác được lòng cô lúc này đang nhảy lên thật sự kịch liệt.
Liền như vậy đứng ngẩn ngơ.
Thẳng tắp ngây ngốc nhìn Long Cửu…
Tất cả đều trở nên trống trơn còn có chân tay tự nhiên đứng im đã không muốn nhúc nhích.
Giống như bối cảnh xung quanh hoàn toàn biến mất.
Chỉ có hắn cùng cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Xa xa nhìn nhau.
Cũng không biết làm cách nào điều chỉnh lại hô hấp. Tang Trà Thanh nắm chặt hai nắm đấm chết lặng, ngón tay cũng bị cô túm chặt chạy nhanh lui xuống sân khấu.
Khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, bộ dáng chật vật như vậy vẫn bị hắn thấy được.
Tuy rằng cảnh báo chính mình không được để ý đến hắn, không được chịu ảnh hưởng của hắn, chính là khi cặp mắt kia lạnh lùng kiêu căng của hắn nhìn về phía cô cảm giác chua xót vẫn không thể xua đi.
Thời điểm cô đi xuống sân khấu trong nháy mắt đó những tràng vỗ tay như sấm rền không chút nào keo kiệt xuyên thấu qua màng nhĩ của cô xé rách lên thần kinh của cô.
“Trà Thanh! Cậu làm sao vậy?” Tiêu Vân Hi bước nhanh chạy đến bên người Tang Trà Thanh, vẻ mặt vô cùng lo lắng, cô cũng không dám quay đầu nhìn khuôn mặt đã muốn xanh mét của đạo diễn.
Tang Trà Thanh lắc lắc đầu muốn cho Tiêu Vân Hi một nụ cười trấn an nhưng là khí lực cả người sớm bị rút đi khiến cô dùng hết sức lực cũng vô pháp khẽ động khóe môi nửa phần.
“Trà Thanh…” Tiêu Vân Hi còn đang muốn nói gì đó bỗng nhiên thoáng nhìn thấy mới từ trên sân khấu đi xuống là Kỳ Nguyệt, lúc này cô ta tựa như nữ hoàng cao quý đang khoe ra chiến thắng.
“Hừ. Nghệ sỹ đàn dương cầm từ Anh quốc thực đủ có tài như vậy sao?” Kỳ Nguyệt uốn éo thân hình đi đến bên người Tang Trà Thanh lạnh lùng hừ một tiếng mang theo ngữ khí khinh thường nói.
Giọng nói không muốn nghe nhất vang lên ở bên tai Tang Trà Thanh, đôi mi thanh tú mang theo thập phần chán ghét nhăn lại một chút.
Tang Trà Thanh ngẩng đầu không chút nào e ngại nghênh đón ánh mắt lạnh băng của Kỳ Nguyệt.
“Không nghĩ tới cũng không gì hơn người còn phải để tôi lên sân khấu cứu nguy.” Kỳ Nguyệt đi về phía trước từng bước tới gần Tang Trà Thanh, giọng nói lanh lảnh ẩn chứa hàm ý.
“Kỳ Đại Minh tinh thật có lòng tốt như vậy sao?” Khoé môi Tang Trà Thanh thản nhiên nhếch lên, tia nhìn trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng bắn thẳng đến Kỳ Nguyệt.
“Sự thật liền xảy ra trước mắt. Tang Trà Thanh! chẳng lẽ cô không biết sao vừa mới rồi cô thiếu chút nữa đã huỷ đi buổi biểu diễn lần này!” Kỳ Nguyệt thần thái ngạo mạn nhưng là lại nói không đúng sự thật.
Khuôn mặt Tang Trà Thanh trắng bệch rũ xuống, nắm chặt ngón tay chết lặng, ở đầu ngón tay còn có cảm giác đau đớn nhưng cũng đã không còn mãnh liệt.
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
10 chương
64 chương
87 chương