"Em nói em vẫn sẽ giữ chó , cho đến khi ước định này kết thúc." Tuy rằng ngữ khí của Lâm Khả Tâm rất bình thản nhưng trời mới biết thiếu chút nữa tất cả dũng khí của cô trở thành vô dụng , bằng không cô cũng sẽ không dám nhìn Tư Đồ Viêm . "Lâm Khả Tâm, em cư nhiên dám chống đối tôi?" Tư Đồ Viêm tưởng sự giáo huấn hôm qua sẽ làm cho Lâm Khả Tâm từ bỏ chuyện này nhưng ai ngờ cô ngang bướng đến thế? Anh nhìn sấp tiền trên bàn , không hề có dấu vết động qua , thấy anh không nói gì , Lâm Khả Tâm bổ sung them: "Em đã quyết định rồi , cho dù anh có tiếp tục giáo huấn em thế nào em cũng sẽ không thoả hiệp đâu , dù cho ngủ ở sofa một tuần cũng không thành vấn đề." Thái độ của Lâm Khả Tâm làm cho Tư Đồ Viêm cảm thấy tức giận , cô nghĩ cô là ai? Nói trắng ra không bằng nô lệ trong nhà này , vậy mà dám dựa vào cái gì để dùng kiểu nói chuyện này nói với anh? Tư Đồ Viêm hừ lạnh một tiếng: " Lâm Khả Tâm , đừng tưởng em dùng biện pháp này áp chế tôi mà tôi sẽ vì thương em mà thoả hiệp , được em thích ngủ ở sofa , vậy ngủ đi ! Hơn nữa , tôi không đưa nệm , đưa chăn cho em , tôi xem lúc đó em còn quật cường hay không!" Nhưng Lâm Khả Tâm không vì vậy mà sợ hãi , cô quay đầu , bình tĩnh nhìn anh: " Ngủ thì ngủ." Ai sợ ai a?! Dù sao chuyện cũng đã đến nước này , cô nói gì cũng không thể để cho bản than mình trở nên hạ tiện tiếp nữa ! Bị Lâm Khả Tâm lần nữa chống đối , Tư Đồ Viêm tức giận không thôi: "Em! Lâm Khả Tâm , em thật giỏi " Anh vừa nói vừa đi đến sofa hung hăng đẩy cô xuống , lực lớn làm cho cô không thể đứng dậy . Cảm nhận được anh tức giận , Lâm Khả Tâm trong long sợ phát khiếp. Khuôn mặt bình tĩnh , Tư Đồ Viêm từng bước từng bước đi đến , mỗi một bước đều làm cho cônhư đang lên dây cót. "Anh , anh muốn làm gì?!" "Như thế nào , em sợ sao? Cái gan dạ làm trái ý tôi lúc nãy chạy đi đâu rồi?" Tư Đồ Viêm lạnh lùng dừng cước bộ , lạnh lùng trào phúng nói . Bị anh nhắc cho tỉnh , Lâm Khả Tâm ngồi thẳng dậy: " ai sợ anh?" Được rồi , thật ra cô có nhiều điểm sợ đi? Nhưng là .. "Vô luận thế nào , em vẫn sẽ giữ chó dùm người ta." Bị nhiều lần cự tuyệt , Tư Đồ Viêm đã không thích , huống chi đối phương lại là Lâm Khả Tâm —— một người luôn chịu đựng nhẫn nhục? Điều này làm cho anh thế nào mà chấp nhận được? Chết tiệt , Tư Đồ Viêm hoàn toàn phát hoả: " Lâm Khả Tâm , có gan lập lại tôi nghe lần nữa." "Nói thì nói." Lâm Khả Tâm cố lấy dũng khí , nhìn thẳng vào Tư Đồ Viêm: " Tóm lại mặc kệ anh có đồng ý hay không , em sẽ tiếp tục giữ chó." "Vô Liêm Sỉ." Nói xong , Tư Đồ Viêm giơ tay lên ... Nhưng giây tiếp theo , đột nhiên " Đinh đinh đinh. . . . . ." Tiếng di động bên trong túi quần truyền đến , anh sửng sốt , vốn định mặc kệ nhưng tiếng chuông một lúc càng dồn dập nhưng là báo cho anh có chuyện gấp. Cuối cùng , không còn cách nào khác, Tư Đồ Viêm rút tay lại lấy điện thoại ra , lúc ấn nghe anh không quên liếc nhìn Lâm Khả Tâm một cái . "Đại Vĩ , có gì gấp sao?" Tư Đồ Viêm ngữ khí bị phá ngang nên không vui. Đại Vĩ này hy vọng tốt nhất có việc gấp bằng không thì không biết hậu quả sẽ ra sao , Đại Vĩ cũng không dám trì hoản , vội vàng lo lắng nói: " Tổng Tài có chuyện không tốt rồi ! Ở khu C có chút vấn đề , Giáp Phương không biết vì sao lại thay đổi , nguyên bản nói cung cấp cho chúng ta hạng mục nhưng bây giờ thì đổi ý." Tư Đồ Viêm nghe vậy , nhíu mày , vấn đề Đại Vĩ nói thật khó giải quyết , lúc ấy bởi vì nhìn hạng mục đó có thể mang đến lợi nhuận nên Tư Đồ Viêm nhập số lượng lớn , không tiếc hết thảy , chính là ai ngờ Giáp Phương lại đổi ý? Nếu vấn đề này không xử lý được , công ty của anh lỗ rất nhiều . . . . . . , anh hiểu được , khẳng định có người âm thầm động tay động chân , bằng không Giáp Phương sẽ không tự nhiên mà thay đổi , hơn nữa trong lòng anh cũng biết được là công ty nào. Xem ra lúc trước chuyện tình cổ phiếu của Xí Nghiệp Tần Thị là quá nóng vội , đối phương cư nhiên dùng biện pháp này để hại anh . . . . . .A , Tần Hữu Minh rốt cuộc vẫn là 「 Chó cùng rứt giậu 」. "Được , tôi biết rồi , bây giờ lập tức chuẩn bị vé máy bay đi thành phố C cho tôi , tôi sẽ trực tiếp đến sân bay". "Được , Tổng Tài." Nói xong , Đại Vĩ cúp điện thoại , đi đặt vé máy bay thượng hạng cho Tư Đồ Viêm , mà còn lại Tư Đồ Viêm không hề nghĩ ngợi lập tức bước ra ngoài cửa , bởi vì tất cả xảy ra quá đột ngột nên sau khi anh đi một lát rồi Lâm Khả Tâm mới kịp phản ứng xảy ra chuyện gì . Trời à , vừa rồi anh tức giận như vậy cô cứ tưởng lần này cô đã chết chắc rồi ! May mắn nhờ có cuộc điện thoại anh mới trực tiếp rời khỏi nhà mà thật sự cứu chính cô ~ Nghĩ đến chính mình đào thoát khỏi ma chưởng của Tư Đồ Viêm , Lâm Khả Tâm nhất thời trầm tĩnh lại , xụi lơ ngã xuống sofa. Trong quá trình cải nhau với Tư Đồ Viêm lúc nãy , Lâm Khả Tâm vẫn căng thẳng , khẩn trương cùng sợ hãi cơ hồ dùng hết sức mà nói , bây giờ cô thở phào nhẹ nhõm liền bắt đầu miên man suy nghĩ , vừa rồi biểu tình của anh nghiêm túc như vậy , đi lại gấp xem ra cuộc điện thoại là có chuyện rất gấp rồi? không biết có phải công ty của bọn họ đã xảy ra chuyện gì hay không? Nghĩ vậy , Lâm Khả Tâm không khỏi lo lắng , nhưng lúc ý thức được cô liền lắc đầu , không đúng không đúng , chính mình tại sao phải lo lắng cho tên bá đạo đáng ghét này? Cái loại thứ người như vậy , chính cô mới không cần quản ! Nhưng vừa nghĩ xong , Lâm Khả Tâm liền thở dài . Aida , sự tình phiền toái như vậy , không biết anh sẽ đi công tác bao lâu nữa . . . . . . Tuy rằng trong lúc cải nhau với anh , cô thật hy vọng anh tốt nhất nên nhanh mà biến khỏi trước mặt mình và không bao giờ xuất hiện lại nữa nhưng lúc anh đã đi rồi nhìn căn nhà trống không , Lâm Khả Tâm không khỏi có chút luyến tiếc .. Thật lạ , làm sao vậy? Từ lúc anh rời khỏi nhà đến giờ , cô thế mà cứ ngồi ngây đơ ngây ngốc ở đây mà lo lắng , đều là nghĩ đến cái tên kia ! Chẳng lẽ là. . . . . .Không , không thể nào! Lâm Khả Tâm điên cuồng lắc đầu , Tư Đồ Viêm là tên bá đạo anh còn khi dễ cô , nhất là chuyện đêm qua đến giờ cô vẫn còn cảm thấy bị sỉ nhục , chính cô cũng không phải chịu ngược cuồng , như thế nào có thể thích tên biến thái như anh?! Không , không có khả năng!! Đúng rồi , chắc chắn bởi vì lúc nào anh cũng là người thích gây sự nên cô không ngừng nghĩ về anh , không được phải thay đổi suy nghĩ , không được nhớ anh nữa ! Quả nhiên , rốt cuộc bóng dáng của anh cũng biến mất trong đầu Lâm Khả Tâm , nhưng có một người khác càng làm cho cô đau đầu hơn, thậm chí vết thương trên trán và vết thương ở miệng cũng ẩn ẩn đau ... Đúng vậy , người đó chính là Tần ——Hiểu ——Linh ! Lâm Khả Tâm há to miệng , trời ạh , Tư Đồ Viêm lại không có ở nhà , cô ta sẽ không đến đây gây sự chứ? Thảm , nếu lần này cô ta chạy đến đây khóc lóc om sòm thì Tiểu Bối và cô cũng sẽ không hay ho .. Ai cha , nếu Tư Đồ Viêm ở nhà thì tốt rồi .. A? từ từ , như thế nào nghĩ một vòng cô lại nghĩ về anh? ... Lâm Khả Tâm ôm lấy đầu , vò vò tóc . . . . . . Mấy ngày sau đó Tư Đồ Viêm cũng không có trở về , bất quá Tần Hiểu Linh cũng không có tới gây sự , hơn nữa Lâm Khả Tâm vẫn có thể giữ chó mà không cần Tư Đồ Viêm nổi giận .. Nhưng có điều làm cho Lâm Khả Tâm ngoài ý muốn là , một tuần lễ rồi mà Tư Đồ Viêm cũng không có trở về , cô nhịn không được điều ra số điện thoại của anh , nhưng ngay lúc ấn gọi cô lại do dự , cô dừng trong chốc lát cuối cùng nhấn gọi cho Đại Vĩ.