Hôn thú?Này cũng không phải là việc để đùa chứ , rốt cuộc anh lại làm gì? Bất quá Lâm Khả Tâm cũng không muốn chọc giận Tư Đồ Viêm , nên khéo léo nói: " Nhưng mà. . . . . . em còn chưa chuẩn bị tốt , bằng không vài ngày nữa. . . . . ." Lời nói của Lâm Khả Tâm còn chưa nói xong liền bị anh cắt ngang:" Lúc trước anh đã cho em thời gian để thích ứng , bây giờ không chuẩn bị tốt là vấn đề của em , hơn nữa nếu cứ chờ cho đến khi em thích ứng với thân phận Tư Đồ Phu Nhân thì chưa chắc gì anh còn muốn làm." Tư Đồ Viêm nói ra một cách nghiêm túc , làm cho Lâm Khả Tâm không thể phản bác lại , cô sớm muộn gì cũng không tránh khỏi chuyện này , hơn nữa cô cũng hứa không phản nghịch lại lời của anh , nên ngoại trừ chấp nhận cũng chẳng còn cách nào . "Được rồi , nhưng em còn có cái vấn đề." "Cái gì?" Tư Đồ Viêm thẳng nhìn về phía trước, thuận miệng hỏi. "Tại sao đột nhiên anh lại muốn làm giấy chứng nhận kết hôn? Là bởi vì liên quan đến chuyện Tần Hiểu Linh hôm nay đến làm loạn sao?" "Ừ!" Tư Đồ Viêm thừa nhận làm cho Lâm Khả Tâm trở nên không vui . Cô chợt nhớ đến câu nói của anh " Ai nói kết hôn phải tổ chức hôn lễ? Không phải chỉ cần có giấy chứng nhận kết hôn thì đủ rồi sao?" Chẳng lẽ nói , anh lo lắng chuyện đó sẽ tái lập lại nên mới muốn dùng hôn thú để chứng minh thân phận của cô? Hay nói một cách khác. . . . . .là anh bảo vệ cô? Nhưng Lâm Khả Tâm cũng không có đem sự nghi ngờ của mình nói cho anh biết bởi vì cô hiểu tính tình của anh , dù có nói ra anh cũng sẽ không nhận. . . . . .Bất quá chỉ cần trong lòng cô hiểu là tốt rồi~ Xuống xe , hai người vào cục dân chính làm thủ tục , lập tức lấy hôn thú , trở lại trên xe , Lâm Khả Tâm nhìn tờ giấy trong tay có chút hoảng hốt , thì ra chỉ cần có tiền thì có thể xác nhận quan hệ của nhau , giấc mộng kết hôn từ nhỏ của cô cư nhiên có giá trị rẻ như vậy , nhưng dù là giá rẻ hay không thì từ giờ trở đi cô coi như chân chính trở thành vợ hợp pháp của Tư Đồ Viêm , cho nên một năm kế tiếp , cô không còn là người độc thân nữa , cũng như không có quyền tiếp tục được thích Cố Thiếu Kiệt . Ý nghĩ này , làm cho cái mũi của Lâm Khả Tâm ê ẩm , giờ khắc này , cô hy vọng được nhìn Cố Thiếu Kiệt biết bao , dù cho là một lần thôi cũng được rồi . Nhưng cô cũng hiểu , hy vọng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực được. Lâm Khả Tâm khẽ nhắm mắt lại , đem hôn thú gắt gao ôm vào trong lòng ngực , muốn cùng Cố Thiếu Kiệt nói lời từ biệt . 「Cố Ca Ca , em thật sự thích anh , cũng thật lòng không muốn buông tay anh , nhưng anh bây giờ đã có Hách Sa Sa bên cạnh , em cũng đã trở thành vợ của người khác , anh và em có lẽ không bao giờ còn cơ hội , cho nên từ lúc này em sẽ buông tay anhh , hoàn toàn buông tay. . . . . .Chào tạm biệt , Cố Ca Ca , người em yêu 9 năm , xin chào tạm biệt , thanh xuân của tôi . . . . . .. . . . . Sẽ không bao giờ . . . . . . gặp lại nữa