Ác Ma Pháp Tắc

Chương 857

- Lang kỵ? Ron barton sắc mặt âm trầm, lập tức hỏi dồn: - Ở đâu? Số lượng bao nhiêu ? Có thể cho chúng một vố không ? Dong binh do thám kiên quyết lắc đầu: - Tuyệt đối không thể! Phía trước cánh rừng này có ít nhất ba bốn ngàn tên trở lên. Ta không dám lại gần hơn để xem, ngươi cũng biết những cự lang có cái mũi rất thính, chúng ta không dám đến gần. Chẳng qua số lượng của chúng ít nhất là ba ngàn, có khi còn nhiều hơn ! Hai người nói chuyện tuy đè thấp âm thanh nhưng xung quanh vẫn có một số người nghe thấy được, tức thì người người đều biến sắc! Mấy ngàn lang kỵ? ! Những người này đều ở trên tiền tuyền từ lâu, ai lại không biết lợi hại của lang kỵ binh ? Những lang kỵ binh này đi lại như gió, chạy chồm vọt nhảy, tác chiến hung hãn mà giảo hoạt. Càng huống hồ, đối phương lại có hơn mấy ngàn, mà phe mình chỉ có một đội không đến ba trăm người… Về lực chiến đấu, phe mình tuyệt đối ở thê kém. Vả lại… địa hình xung quanh chỉ có một rừng cây nhỏ, phần lớn địa phương khác đều mặt đất bằng phẳng. Tại địa hình như thế này, muốn dựa vào ba trăm người mà đối phó với hơn ba ngàn lang kỵ binh thì không nghi ngờ gì là nằm mơ nói mộng. Ron Barton rất tính nhiệm dong binh do thám này, những người này đều là những lão dong binh nhiều kinh nghiệm nhất được tuyển chọn từ Nanh sói quân, vô luận là thân thủ hay đầu óc đều đáng được tín nhiệm. - Gặp quỷ Ron Barton dùng sức gãi đầu, thấp giọng mắng: - Lúc trước có điều tra qua, phụ cận nơi này không có nơi nào tập trung nhiều thú nhân, mà nơi đây cũng cách tiền tuyến rất xa, làm sao có thể có nhiều lang kỵ binh như vậy xuất hiện ?! - Lão đại, hay là chúng đuổi theo ta tới đây ? Một bộ hạ sắc mặt có chút trắng bệch nói. - Hẳn là không phải. Ron Barton ánh mắt chớp động: - Nếu chúng đuổi theo ta thì sẽ không dùng nhiều như vậy, một ngàn là đủ rồi. Vả lại, lang kỵ binh là tinh nhuệ của thú nhân, chúng sẽ không phái ra để đuổi theo những tạp phỉ như chúng ta ---- Nếu chúng là đuổi theo ta thì dựa vào sự cơ động của lang kỵ binh, sớm đã đuổi kịp chúng ta rồi. Suy nghĩ một chút, hắn cười khổ một tiếng: - Chỉ có thể nói chúng ta xui xẻo, có thể là những kỵ binh này đi ngang qua, vô tình gặp phải chúng ta. Mọi người đều nhìn Ron Barton, lúc này dù là ngu ngốc thì cũng biết, bằng vào vài trăm người bọn họ, gặp vài ngàn kỵ binh ở ngoài đồng bằng. Một khi bị địch nhân phát hiện thì sợ là vài trăm người cũng không đủ nhét kẽ răng của chúng. - Chúng ta lập tức ly khai nơi này ! Ron Barton ra lệnh. Căn cứ vào người do thám mà nói, những lang kỵ binh kia ở một bên của rừng cây này, cách chỗ này không đến hai ngàn thước. Những lang kỵ binh kia cũng nghỉ nơi cạnh rừng cây. Hai bên cách nhau rừng cây này, hai ngàn thước cự ly, nói xa không xa, nói gần thì không gần… Nhưng Ron Barton rất rõ ràng, có thể suất lĩnh những lang kỵ binh tinh nhuệ trong thú nhân, mà còn là mấy ngàn lang kỵ binh. Như vậy thì thủ lĩnh dẫn đầu, sợ rằng đầu óc nhất định là thông minh hơn thú nhân bình thường. Đội quân nghỉ ngơi cạnh rừng cây, cho dù là ngu ngốc cũng biết là sẽ phái ra thám báo tuần tra bốn hường. Đối phương khẳng định cũng sẽ làm như vậy ! Một khi thám báo đối phương men theo cánh rừng tuần tra qua, phát hiện ra phe mình thì… Như vậy thì rất phiền toái! Chạy nhanh !! Lúc này không có người nào dám chần chừ, mọi người đều nhanh chóng chuẩn bị hành trang. Thậm chí lúc chạy, Ron Barton cũng không có che dấu những vết tích của phe mình. Tỷ như, đã nhóm lửa chuẩn bị nấu ăn, cùng với dấu chân trên đất… Hắn rất rõ ràng, đố phương sớm muộn cũng sẽ phái lang kỵ binh tuần tra đến chỗ này. Mà một khi đến đây, nếu mình đem những dấu tích này che dấu thì cũng được, nhưng những lang kỵ có được cái lợi hại nhất chính là khứu giác của chó sói ! Những gia hỏa đán ghét này, khứu giác còn linh mẫn hơn chó nữa! Chỉ cần có một lang kỵ binh đến nơi này, giả như những dấu vết đã hủy sạch sẽ thì đối phương cũng có thể ngửi ra từ trong không khí, hiểu ra là ở đây đã từng có không ít nhân loại! Càng huống hồ, người phe mình đã đi nhiều ngày, cũng không có tắm rửa, ai mà không mang một thân xú khí? Còn có vết máu trên người nữa… Hiện tại lựa chọn duy nhất là, chạy! Đồng thời khẩn cầu ông trời phù hộ, đối phương phát hiện phe mình muộn một chút, thì mình cũng có thể tranh thủ thêm chút thời gian chạy trốn! Một đám người rút khỏi ránh rừng, chạy về hướng nam ngược với hướng của lang kỵ binh. Án chiếu theo kế hoạch của Ron Barton, trên bản đồ thì ở phía nam có một con sông, nếu như có thể qua được con sông kia thì có lẽ có thể thoát khỏi nguy hiệm từ phía lang kỵ binh. Nhưng mà, đại khái là Ron Barton thường ngày mở miệng ra là "lão giặc trời" mấy câu thô tục, sớm đã bị ông trời chối bỏ, nên những khẩn cầu của hắn không được ông trời để tâm đến. Một đám người không có ngựa (bọn họ dùng nhiệt khí cầu bằng đường hàng không đến thì sao có thể có ngựa ?), trên đồng bằng điên cuồng chạy, đáng tiếc là không chạy được ba ngàn thước thì đội ngũ dong binh phía sau hô lên thất thanh: - Phía sau có truy binh !! Quả nhiên, phía chân trời là một mảnh bụi đất. Ron Barton cầm kính viễn vọng, chỉ thấy ở xa xa trên đồng bằng, một đội kỵ binh đã rất nhanh đi tới, cự lang chạy nhảy nhanh lẹ, lang kỵ sĩ trên lưng cự lang thì mặt đầy sát khí, trong tay xách theo trường đao sáng loáng! Bị phát hiện rồi ! Ron Barton lập tức thấy da đầu tê dại ! Hắn nhanh chóng tính toán, tuy hiện tại thì đối phương cách phe mình khá xa, nhưng mà phe mình không có ngựa, chỉ có thể dựa vào hai chân thì căn bản không thể nhanh hơn bốn chân của cự lang được. nếu cứ vậy mà chạy thì sợ rằng chưa tới được con sông thì đã bị đuổi kịp ! Không còn lựa chòn thì phải quyết đoán! Ron Barton không chút chần chừ, lập tức cắn răng quát: - Phân đội !! Mọi người nghe thấy mệnh lệnh của hắn thì đều minh bạch là, lão đại muốn tiếp tục chia ra, đem ba trăm người tiếp tục phân tán. Như vậy thì có lẽ truy binh của đối phương dẽ bị mê hoặc, có thể sẽ đuổi theo một hướng, còn đội còn lại sẽ có cơ hội sống sót. Nhưng là... - Lão đại, chúng ta ít người, không thể tiếp tục phân tán! Vạn nhất truy binh đối phương đuổi tới… Một dong binh lập tức nói, sắc mặt hắn kiên nghị: - Không bằng, ta mang một đội lưu lại đoạn hậu! Các người tranh thủ thời gian chạy đi! - Đoạn cái *** gì! Ron Barton mắng một câu: - Đối phương có hơn ngàn tên! Các ngươi có mấy chục người đoạn hâu, vừa nháy mắt đã bị diệt rồi! Tranh thủ thời gian? Chết uổng thì có ! Phân binh! Ron Barton cho phân binh thì đã nghiên cứu rất kỹ càng. Những dong binh này hắn đã huấn luyện từ lâu, rất nhanh dựa theo mệnh lệnh mà phân tán ra. Án chiếu theo sách lược của Ron Barton thì gọi là: tầng tầng phân giải. Cũng là nói, sau khi lang kỵ binh đuồi tới đây, nhìn thấy khoảng chừng ba trăm nhân loại, đột nhiên chia ra hai đường, phân ra một tiểu đội chạy theo hướng khác. Mà tiểu đội kia ước chừng chỉ khoảng vài chục người. Lúc này, thủ lĩnh lang kỵ binh phụ trách truy kích, nếu không phải là loại gia hỏa đầu óc quá đơn giản thì quá nửa sẽ quyết định là: bỏ qua nhóm nhỏ, đuổi chặt theo nhóm lớn là được !! Vậy thì, đội thứ nhất phân ra có rất nhiều cơ hội sống sót. Số lượng phân binh nhất định không được quá nhiều ! Đây chính là sách lược của Ron Barton. Trên đường, chạy khoảng vài trăm thước, lang kỵ binh phía sau đã nằm trong tầm nhìn, trơ mắt thấy nhân loại đã ba lần phân đội, mội lần nhân số chỉ khoảng vài chục người. Quả nhiên, thủ lĩnh lang kỵ binh khẽ cười: - Bọn chúng sợ hãi! Những nhân loại này xuất hiện lính đào ngũ! Không quản những tên lính đó, đuổi theo nhóm lớn kia ! Đến lần phân binh thứ năm, đại đội của Ron Barton chỉ còn không đến một trăm người. Phân tán ra khoảng hai trăm người, thành công đào thoát. Nhưng là đoàn người của Ron Barton lại bị lang kỵ binh phía sau truy đuồi gắt gao. Mà đối phương cự ly ngày càng gần ! Thậm chí có thể nghe thấy được tiếng móng ngựa phi, còn có những tiếng gầm rú kêu gào của lang kỵ binh! - Huynh đễ nhanh lên a! Phía trước là con sông !! Ron Barton đã thở dốc không ngừng, lại vẫn tích đủ khí lực gầm rú lớn tiếng cố sức cổ vũ sĩ khí. Một đường chạy điên cuồng, cuối cùng có dong binh khong kiên trì nổi, có người không cẩn thận ngã xuống sau đó không còn sức đứng lên nữa, toàn thân hư thoát. Có người chạy ngày càng chậm, cuối cùng bị lang kỵ binh đuổi kịp. Những lang kỵ binh sau khi đuổi kịp nhân loại, thì nâng trường đao lên, phập một tiếng, chặt đứt một cái đầu ! Sông! Sông! Phía trước là sông !! Ron Barton đã nhìn thấy con sông! Ở ngay phía trước! 500 thước! 400 thước… 300 thước… Lang kỵ binh phía sau kêu gào phảng phất như ở bên tai, thậm chí có dong binh bị đối phương đuổi kịp, phát ra tiếng kêu thảm trước khi chết! Lúc đám người đang chạy đến bờ sông, Ron Barton cuồng hống một tiếng: - Nhảy xuống sông !! Lúc này đội tiền phong của lang kỵ binh đã đến đội người ở sau cùng, lập tức khua múa trường đao, xông vào đám người! Ùm !! Ùm ! Ùm ! Từng tiếng nước vang lên , nhân loại bị rượt đuổi dồn dập nhảy vào lòng sông. Lúc này là mùa thu, lại vừa qua một mùa mưa, cũng rất may là không phải mùa đông khô cạn, nước sông còn rất sâu và rộng. Hàng người Ron Barton, đại bộ phận nhảy xuống sông, chỉ có hơn hai mươi người sau cùng bị lang kỵ binh đuổi kịp! Những chiến sĩ bị địch nhân đuổi kịp tuyệt vọng khua múa vũ khí trên tay, cố gắn vùng vẫy. Còn có nhiều người như phát điên, nhào vào những lang kỵ binh, trong miệng còn điên cuồng gào thét: - Lão đại! Nhớ đem tiền thưởng của ta về nhà !! Hơn hai mươi dong binh nhân loại rơi lại phía sau, không kịp nhảy xuống sông, sa vào đám lang kỵ binh truy kich. Không đến một khắc, toàn bộ đều bị thảm sát! Ron Barton trong lòng chảy máu, lại sít sao cắn môi, cùng với đám bộ hạ trong lòng sông, liều mạng hướng đến bờ đối diện bơi đi. Cuối cùng, nhóm Ron Barton gặp may, đó là lang kỵ binh tịnh không có xuống sông đuổi theo. Bởi vì nhóm Ron Barton cùng các dong binh này, vì bảo trì tính cơ động nên mọi người đều không có mặc khải giáp kim loại, đại bộ phận chỉ mặc giáp da. Nhưng những thú nhân, thân là tinh nhuệ nên các lang kỵ binh được ải nhân công tượng chế tạo ra các bộ thiết giáp kiên cố ---- những giáp trụ này tuy kiên cố nhưng cũng rất nặng. Cho nên, tuy lang tộc không sợ nước ---- thậm chí có thể nói lang tộc cũng biết bơi. Nhưng bởi vì một thân khải giáp nặng nề nên lang kỵ binh bỏ ý đồ bơi theo truy kích. Mà nhìn số lượng nhân loại nhảy xuống sông, tựa hồ cùng không nhiều. Thủ lĩnh lang kỵ binh đối với kết quả này tựa hồ miện cưỡng hài lòng ---- loại thời tiết này, cũng không cần vì mấy chục nhân loại mà để cho các chiến sĩ cởi bỏ khải giáp nhảy sông truy kích. Lang kỵ binh chỉ phân ra hai đội người, hướng đến hai bên tìm kiếm xem có thể hay khong khả nằng đến tận cùng con song vượt qua đuổi giết, hoặc là có hay không chỗ nước cạn có thể qua sông. Bên bờ đối diện, Ron Barton cùng mấy chục người cuối cùng cũng lên mời, mỗi người đều mỏi mệt đến gần như hư thoát. Ron Barton đầu tóc ướt nhẹp, phẫn hận trừng mắt nhìn bờ đối diện. Những lang kỵ binh bên kia bờ hô hào gầm rú, phát ra những âm thanh dọa nạt, càng có lang kỵ binh phát ra tiếng cười bén nhọn ---- đại khái là cười nhạo đám người mình nhếch nhác. Ron Barton nghiến răng kèn kẹt, xiết chặt hai nắm tay, cuối cùng hít thật sâu một hơi, cắn răng nói: Tất cả mọi người, không được nghỉ ngơi! Muốn sống thì cố gắng chạy tiếp ! Nhưng sau đó lúc điểm danh nhân số, một tin tức làm Ron Barton triệt để ngây dại ! Ba trăm người phe mình, trên đường năm lần phân tán, chạy thoát hai trăm, bị giết hơn hai mươi người, còn lại không đủ tám mươi. Mà tối quan trọng là, trong tám mươi người này thiếu mất một người quan trọng. Mà người này, Ron Barton rõ ràng nhớ là lúc nhảy xuống sông, còn ở không xa bên cạnh mình, cùng mình nhảy vào lòng sông !! Muse ! - Muse đâu !! Mẹ nó !! Muse sao không thấy ?!