Ác Ma Pháp Tắc
Chương 784 : Luyện sắt thành thép
Ares không nói sai, áo giáp trăng khuyết năm màu này quả thực là thần khí có sức phòng ngự cực mạnh. Long thần vừa rồi phẫn nộ đánh ra 1 đòn, Đỗ Duy toàn thân đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, chỉ có thể dựa vào thần lực trên áo giáp mà cầm cự.
Đỗ Duy thoát chết, thấy Long thần oán hận gầm rú, ẩn chứa hận ý ít nhiều. Hắn đương nhiên không thể biết vì sao, chỉ có thể khẳng định: rất hiển nhiên, Long thần tựa hồ rất hận Tinh Linh thần – phi thường căm hận.
Mà hiện nay, cỗ oán độc này đã chuyển tới gã mặc thần khí của Tinh Linh tộc đang đứng trước mặt.
Trốn!
Đây là quyết định Đỗ Duy lập tức nghĩ. Nhiệm vụ chính của hắn đã hoàn thành phân nửa: triệt để kích nộ Long thần, mà nửa nhiệm vụ còn lại, chính là chống đỡ được nửa giờ.
Đỗ Duy rất rõ ràng, bản thân mình tuyệt đối không có vốn cùng Long thần chính diện giằng co, như vậy biện pháp duy nhất chỉ có thể là vừa đánh vừa lui. Chỉ cần qua nửa giờ, Long thần không giết được mình, vẫn bảo trì trạng thái thanh tỉnh phẫn nộ như vậy, Chris có thể hoàn thành bước tiếp theo.
Lúc này không trốn, còn đợi lúc nào?
Đỗ Duy vừa nghĩ tới đây, tức thì vặn người bay về phía xa. 2 cánh sau lưng áo giáp trăng khuyết năm màu chấn động, không thể không nói, kiện thần khí này vô cùng hoàn mỹ. Dưới tình huống trọng thương vô lực, hắn cơ hồ không cần dùng 1 tia ma lực, đôi cánh tự động rung lên, đem hắn bay ra xa.
Mà trong quá trình bay lượn, bản thân bộ giáp còn phóng thích ra chút vô hình lực lượng, đem không khí phía trước dễ dàng cắt nát. Đối với phi hành tốc độ cao mà nói, không khí có lực cản rất lớn.
Thân hình nhấp nhô vài cái, Đỗ Duy trong nháy mắt đã ra xa ngàn thước – tốc độ này so với hắn sử dụng ma pháp di động tức thời không chậm hơn chút nào.
Chỉ là tình huống lại không có phát triển như Đỗ Duy dự đoán.
Tiếng gió bên tai gào thét, hắn cẳm thấy tốc độ này đã là cực hạn. Chỉ là phía sau, tiếng gào phẫn nộ của Long thần vẫn y nguyên theo sát!
Vội vàng quay đầu nhìn lại, Đỗ Duy tức thì sợ đến hồn phi phách tán!
Nguyên bản, chính mình rành rành đã vọt đi cả ngàn thước, chỉ là quay đầu nhìn lại, thân hình to lớn của Long thần phảng phất đứng nguyên tại vị trí phía sau, cự ly 2 người không những không cách xa ra, mà ngược lại còn gần hơn 1 chút.
- Ta sẽ nuốt ngươi.
Thanh âm của Long thần phảng phất ngay tại bên tai Đỗ Duy.
Theo sau, cái mồm to lớn há rộng, phảng phất đem 1 nửa bầu trời chụp lại. Đỗ Duy dốc sức phi hành, nhưng thân mình vẫn y nguyên đứng yên 1 chỗ trong cái miệng to lớn kia. Mắt thấy răng nanh đã bắt đầu muốn khép lại, đột nhiên Đỗ Duy giật mình…
Gặp quỷ!
Hắn tức thì hiểu được vấn đề hiện tại!
Đối mặt với cường giả cấp bậc Long thần, cái gọi là "tốc độ" đã căn bản mất đi ý nghĩa! Áo giáp trăng khuyết năm màu này tốc độ phi hành dù nhanh, thậm chí vượt quá tốc độ ánh sáng đi nữa, nhưng trướt mặt thần cấp cường giả có thể tự do thay đổi pháp tắc không gian, đối phương dễ dàng có thể đuổi tới mình.
Chỉ cần nó cải biến 1 chút quy tắc không gian, có thể khiến dù mình bay ra vạn thước, vẫn dậm chân tại chỗ như cũ.
- Ầm!
Miệng lớn cuối cùng khép lại, Đỗ Duy bị nuốt vào mồn Long thần. Hắn cảm thấy ngây ngất, một đường từ trong cổ họng Long thần rơi xuống, như rơi xuống vực sâu.
Khi Đỗ Duy tiến vào yết hầu Long thần, hắn đột nhiên nảy ra 1 ý: hắn nuốt ta vào, một lúc sau ta không phải có thể bình yên mà ra?
Hắn rơi vào bụng Long thần, cắm đầu vào "dòng sông" bẩn thỉu bên trong. Lần này, áo giáp trăng khuyết năm màu lại lập tức tự động phân ra 1 tia thần lực, đem dịch thể đó tách ra. Cơ thể Đỗ Duy không có nửa điểm hao tổn.
- Ha ha ha ha!!!
Đỗ Duy nhịn không nổi cười lớn.
- Cái lão già này nuốt ta vào cũng chả để làm gì. Chốc nữa lão tử vẫn có thể đi ra.
Tay chân hắn luống cuống muốn bò ra, đột nhiên nghe 1 thanh âm truyền tới:
- Ta nói, ta sẽ giết ngươi.
Đột nhiên, trong đây nguyên bản là 1 mảnh đen kịt, lại xuất hiện 1 tia sáng lưu động. Tia sáng đó rất nhanh ngưng tụ thành điểm sáng, rồi hóa thành 1 thân hình giống như hình rồng thu nhỏ.
Đỗ Duy mở miệng:
- Ngươi.. ngươi là Long thần? Ngươi còn có thể thần hồn xuất xác? Ta nhổ!
- Giết!
Thân hình rồng thu nhỏ lập tức hướng tới Đỗ Duy bổ nhào tới. Nó vừa động, đã tới sát Đỗ Duy, theo sau Đỗ Duy như bị chùy sắt đập trúng, thân mình bắn vọt ra xa. Trước ngực hắn vang lên tiếng xương sườn nứt vỡ.
Đuôi rồng đập mạnh vào ngực Đỗ Duy, trực tiếp đem hắn quăng dính vách.
Đỗ Duy há miệng thổ huyết. Mà trước ngực, áo giáp trăng khuyết năm màu cũng bị đập lõm vào 1 khối! Chỉ bất quá, nó có năng lực tự phục hồi, rất nhanh chỗ bị lõm xuống đã khôi phục như cũ.
Đỗ Duy cảm giác chính mình đã gần chết. Thân hình rồng trước mặt ẩn chứa ánh sáng hoàng kim, giống như có 1 cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình.
- Hừ, áo giáp trăng khuyết năm màu cũng không giữ được mạng của ngươi!
Thanh âm vừa dứt, Đỗ Duy chỉ thân mình lại lay động, cả ngươi bị hất bay lên. Long thần cười ngạo nghễ, móng vuốt dùng tốc độ cao ngưng tụ ra 1 thanh trường mâu vàng rực, hướng tới Đỗ Duy ném ra.
- Phụt!
Mũi mâu lập tức xuyên thủng bả vai Đỗ Duy. Ánh sáng của áo giáp trăng khuyết năm màu tức thì ảm đạm đi 1 chút, giáp vai bị xuyên qua 1 lỗ. Đỗ Duy chỉ thấy miệng vết thương máu tuôn xối xả, mà ở đó còn 1 cỗ năng lượng cuồn bạo muốn nổ tung, bị thần lực trên khải giáp áp chế xuống.
Long thần cười gằn, vươn 2 móng vuốt bay lên, Đỗ Duy tức thì cảm giác không khí xung quanh mình toàn bộ đều ép tới bản thân!
Sức ép cường đại từ tứ phía khiến hắn gần như không thể thở nôi. Toàn thân bị lực lượng này ép chặt.
Đỗ Duy bị ép nặng nè, đau đớn không ngừng phun máu. Áo giáp trăng khuyết năm màu phát sáng rực rỡ, nỗ lực dán chặt lấy thân thể hắn, phóng ra 1 tia sáng bàng bạc, sít sao ngăn cản áp lực xung quanh.
- Ken két! Ken két!
Áo giáp tựa hồ phát ra tiếng rên rỉ, giống như thanh âm chua xót phát ra
Long thần gầm gào:
- Nhân loại ngu xuẩn, ngươi cho là dựa vào 1 kiện thần khí có thể kháng cự được với ta sao? Ngươi chỉ mới thánh cấp, thần khí trong tay ngươi căn bản không phát huy ra chút lực lượng nào.
- Bông!
Đỗ Duy cảm giác được xương cốt của mình vỡ nát không biết bao nhiêu. Nước mắt sao chổi dưới lưỡi phảng phất bị kích thích, sinh mệnh nguyên tố điên cuồng phát ra.
Chỉ có 1 vấn đề là, Đỗ Duy cảm thấy vô cùng thống khổ. Thân thể không ngừng bị phá hủy, rồi ngay tức khắc lại được nước mắt sao chổi phục hồi. Cảm giác chênh vênh nước sối lửa bỏng, lúc sống lúc chết khiến hắn không nhịn nổi thét lên.
Cơ thể hắn treo trên không trung, tứ chi vô lực buông thõng xuống, giống như 1 con vật sắp bị đồ tể xử lý.
Trên thân thể Đỗ Duy, bộ vị nằm ngoài che phủ của áo giáp, mỗi lỗ chân lông đều mở hết cỡ, không ngừng phun máu ra. Máu tươi từ trong cơ thể tràn ra, đồng thời cơ thể hắn lại có 1 luồng sinh mệnh nguyên tố trào dâng, đem những hư tổn đó hoàn toàn khôi phục như cũ…
Quá trình này tiếp diễn không ngừng. Đỗ Duy gần như đã bất tỉnh, hắn chỉ cảm giác cơ thể biến thành 1 vòng xoáy nước. 1 mặt, sinh mệnh của mình không ngừng trôi đi. Mặt khác, sinh mệnh nguyên tố lại không ngừng tràn vào…
Đau! Đau kịch liệt không bút nào tả nổi!
Cuối cùng, Long thần tựa hồ đã chơi đủ, nhè nhẹ thả lỏng móng vuốt, thân hình Đỗ Duy lập tức rơi xuống.
Đỗ Duy toàn thân hư thoát, quanh thân xương cốt cơ hồ là gãy mất 1 nửa. Đặc biệt là 2 cánh tay của hắn, thậm chí nát thành từng mảnh vụn. Nếu không phải có nước mắt sao chổi nhanh chóng phục hồi, chỉ sợ Đỗ Duy đã chết mấy lần.
Mà lúc này, xương cốt lại lần nữa liền lại, khiến Đỗ Duy có cảm giác mình như 1 con rắn lột da, không tự chủ được mà vặn người 1 cái.
- Hừ hừ. Rất thống khổ ư?
Long thần lạnh lùng nhìn Đỗ Duy:
- Ta muốn đem khải giáp trên thân của ngươi đập thành từng mảnh vụn! Hừ, con tiện nhân đó tự cho áo giáp của nàng là mạnh nhất thiên hạ ư! Ta sẽ khiến ngươi minh bạch, kiện khải giáp này chỉ là 1 trò cười!
Nói xong, thân hình Long thần nhanh như tia chớp tới bên Đỗ Duy. Quanh thân nó ánh vàng chợt lóe, rồi biến thành hình người, tiện tay điểm 1 cái tại giữa mũ giáp Đỗ Duy.
- Ba!
1 chấm sáng vàng vừa chìm vào trong mũ giáp, Đỗ Duy tức thì như bị kích thích gầm rú lên.
Khải giáp trăng khuyết năm màu tuy ràng kiệt lực phòng ngự, nhưng thần khí này rốt cuộc chỉ là mượn 1 tia thần lực gia trì mà thôi, cũng không phải có lược lượng cường đại của bản thân Tinh Linh thần. Dưới 1 điểm của Long thần, thần lực bảo hộ mũ giáp của nó bị phá vỡ, 1 tia thần niệm trực tiếp xông vào đầu Đỗ Duy, nháy mắt chui vào không gian ý thức của hắn!
Trong không gian ý thức của Đỗ Duy, lúc đầu tinh thần lực gần như cạn kiệt. Mà trong đó, lúc đầu có 1 hạt giống lực lượng của Bạch Hà Sầu, rồi lại dung hợp thuộc tính ma lực của Tinh Linh tộc do Lạc Tuyết lưu lại, khiến bản thân tinh thần lực của Đỗ Duy có đặc tính của cả nhân loại và Tinh Linh tộc.
Được sự giúp đỡ của hạt giống lực lượng mà Bạch Hà Sầu truyền sang, lại có cơ ngộ bên trong ma thần điện, Đỗ Duy mới có thể trong vài năm tiến tới thánh cấp.
Nguyên bản không gian ý thức của hắn, phảng phất chuyển động chậm rãi tự nhiên. Bình thường sẽ không ngừng chuyển động, gây ra cảm giác liên miên không dứt, cũng sẽ sinh ra tinh thần lực mạnh mẽ.
Mà lúc này, tinh thần lực của Long thần đột phá xông vào, tức thì quét qua va chạm bừa bãi. Không gian ý thức của Đỗ Duy vốn đã hình thành bản nguyên ý thức, lập tức tan nát thành 7 - 8 mảnh. Nguyên bản bản nguyên lực lượng là 1 vòng xoáy chuyển động, giờ bị va chạm mạnh tức thì tứ phân ngũ liệt!
- Oanh!
Đỗ Duy ngửa cổ gào lên, nhưng trong lỗ tai phảng phất vẫn nghe thấy 10 vạn 8 ngàn tiếng sấm không ngừng hung hăng đập vào mình. Thanh âm trực tiếp vang vọng vào nơi sâu nhất trong não bộ của hắn. Dưới tinh thần lực của Long thần, không gian ý thức của hắn bị triệt để đánh nát. Tức thì, vô số ký ức, giống như quyển tranh vẽ bị xé nát, điên cuồng trào ra trong não!
Đỗ Duy cảm giác đầu mình cơ hồ là muốn to lên. Mà càng lúc càng lớn, tựa hồ tùy lúc có thể nổ tung.
Cũng chính lúc này, nước mắt sao chổi – 1 giọt xa xa giữa trời đất ngưng tự bản nguyên sinh mệnh nguyên tố, khi cơ thể hắn bị tàn phá, không ngừng phóng thích tối tinh thuần sinh mệnh nguyên tố.
Mà vết thương toàn thân Đỗ Duy, lập tức lành lại. Thịt bị phá nát, lại lần nữa liền da.
Mà mỗi lần lành lại, mỗi lần phá hoại, đối với cơ thể Đỗ Duy giống như bị chùy sắt đánh ngàn vạn lần! Mỗi lần đập xuống, là 1 lần tôi luyện!
Thân thể hắn trải qua vố số lần phá hủy rồi lại phục hồi, sinh mệnh nguyên tố tối tinh khiết kia đã xâm nhập vào sâu trong cơ thể hắn. Mỗi khúc xương, vốn bị đánh tan nát, dung hợp sinh mệnh nguyên tố lại phục hồi như cũ…
Lặp đi lặp lại, mỗi lần như thể, từng tấc da thịt, từng tấc xương cốt, từng tia máu huyết, thậm chí cả lông tóc, qua thống khổ cự đại, sinh mệnh nguyên tố không thèm để ý đem thân thể Đỗ Duy triệt để tôi luyện. Không phải chỉ 1 lần, mà là vô số lần!
Cho dù trong cả vạn năm, bất kể là lúc nước mắt sao chổi nằm trong tay long tộc, hay là cấp cho Tinh Linh tộc, đều chưa có ai từng sử dụng nó như vậy. Tuyệt sẽ không có con rồng hay tinh linh nào nhàn rỗi vô vị tới mức ngậm nó vào mồm, sau đó dùng thân mình như bao cát cho người ta đám đá, hay nguyện ý đem xương cốt máu thịt đều đập nát như vậy. Nếu quả thật làm thế, chỉ sợ cũng đã sớm chết.
Chỉ là hiện tại, Đỗ Duy lại là xảo hợp trong xảo hợp.
Mỗi công kích của Long thần, đều bị áo giáp trăng khuyết năm màu chặn lại 9 thành lực lượng. Mà đồng thời, nó còn che phủ cơ thể Đỗ Duy, giúp nước mắt sao chổi trong miệng hắn có thời gian tu phục cơ thể bị tàn phá.
Có thể nói, nếu không phải Đỗ Duy mang theo 2 kiện thần khí nước mắt sao chổi cùng áo giáp trăng khuyết năm màu, hắn cũng đã sớm toi mạng.
Không gian ý thức của Đỗ Duy vốn bị đánh nát, khi hắn khôi phục lại cơ thể, lại dưới cơ duyên xảo hợp dần dần được tinh luyện!
Cái này gọi là…. Luyện sắt thành thép.
Cuối cùng, Long thần cười gằn 1 tiếng, nó cảm giác được tên người này đã chết rồi.
Không gian ý thức của đối phương bị mình cắt xén thành vô vàn mảnh vụn, mà Đỗ Duy vừa rồi còn gào thét cũng đã yên lặng.
Lúc này, mắt, mũi, tai, miệng Đỗ Duy đều lưu lại vết máu. Mà Long thần cảm giác được, không gian ý thức của đối phương không còn hoạt động. Có thể nói, không gian ý thức của Đỗ Duy, đã bị Long thần triệt để đánh sụp.
Long thần cười lạnh,thu hồi lực lượng của mình. Ngay lúc này, nó đột nhiên phát ra tiếng gầm rú!
Điểm đầu ngón tay nó vừa chạm vào Đỗ Duy, phảng phất bị dính chặt vào đó. Khi nó muốn thu hồi thần lực, ngón tay truyền đến 1 lực lượng vô biên như thủy triều, theo ngón tay của chính mình tuôn trào đi qua!
Lực lượng đó không phải ma lực hay ma pháp, nhưng dũng mãnh tuôn trào không gì sánh được, thậm chí làm cho Long thần cũng phải chấn kinh!
Mà lúc này, nó cảm giác được, đây không phải lực lượng gì phổ thông, mà là 1 cỗ cường đại sinh mệnh lực!
- Tách! Tính!
Trên thế giới này, tất thảy lực lượng, đều có quán tính!
Giống như 1 cái xe hơi đang chạy nhanh, dù đột nhiên đạp phanh vẫn y nguyên trượt tới thêm 1 đoạn, đây là tác dụng của quán tính.
Mà nước mắt sao chổi vừa rồi dưới thần lực cường đại của Long thần đả kích, không ngừng ép nó sinh ra vố số sinh mệnh lực, liều mạng tu bổ cơ thể bị tàn phá của Đỗ Duy. Công kích của Long thần càng mạnh, tốc độ tu bổ lại càng nhanh.
Dần dần, sinh mệnh nguyên tố như sóng thần hung mãnh tràn ra!
Chỉ là lúc này, thân thể Đỗ Duy đã được tu phục tốt rồi – tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa! Cho dù là mỗi ngóc ngách cơ thể, đều do vô số sinh mệnh nguyên tố tôi luyện mà thành.
Mà lúc này, Long thần đột nhiên buông tay…
Công kích từ bên ngoài dừng lại, thân thể Đỗ Duy không cần tu bổ nữa
Nhưng sinh mệnh nguyên tố trong nước mắt sao chổi vẫn theo quán tính, không thể dừng lại nhanh như vậy!
Có thể nói, năng lượng cường đại này, là do công kích của Long thần kích phát ra!
Long thần gầm rú, trong mình nó sinh mệnh nguyên tố cường đại hung hăng nhào vào, nhanh chóng "bổ sung"!
Có thể nói, đây là vận may của Đỗ Duy, cũng là vận rủi của Long thần.
Giá như lúc này, Long thần phản ứng nhanh, lập tức chặt ngón tay của mình, như vậy nó có thể thoát thân.
Mà sinh mệnh nguyên tố theo "quán tính" mạnh mẽ trào ra, được thân thể Đỗ Duy thu nạp. Thân thể hắn vốn giờ này không cần tu bổ nữa. Như vậy lúc này, sinh mệnh nguyên tố hung mãnh cứ thế tràn vào cơ thể hắn. Như vậy chờ đợi hắn chỉ có 1 kết quả!
Nổ tan xác!
Mà hiện tại, ngón tay Long thần điểm trên thân thể Đỗ Duy. Càng đáng sợ hơn là, Long thần vừa phóng xuất thần niệm công kích hắn. Ngón tay của nó cộng thêm thần niệm, giống như cầu nối giữa Long thần và Đỗ Duy!
Mà lúc này, sinh mệnh nguyên tố như thủy triều tràn ra, lại tìm được cái cửa điều tiết!
Long thần ban đầu còn chống đỡ được, theo sau, sinh mệnh nguyên tố cũng không phải ma pháp thuộc tính gì! Lực lượng của nó cũng không phải có thể chống đỡ được!
Sinh mệnh nguyên tố cuồng bào theo ngón tay Long thần truyền sang, rất nhanh "tu bổ" thân thể nó.
Tu không tu được. Bổ không bổ được, thế kết quả là gì?
Nổ!
Long thần gầm thét, trong miệng gào ra được 1 tiếng:
- Không!!!
Sau đó, thân thể của nó do ánh sáng hóa ra tức thì nổ tung. Nhìn xung quanh, bên trong vốn là bản thế của nó, khắp các vách tường máu thịt tan nát, chỗ nào rạn nứt cũng giống như bị cắt xén nghiêm trọng. Nơi nơi đều là máu thịt mơ hồ!
Nguyên bản nội tạng cứng như đá, cũng biến thành từng đống lớn máu thịt tan nát.
May mắn, quán tính chỉ là quán tính, sẽ không duy trì lâu.
Chỉ là 1 đợt "quán tính" phóng xuất sinh mệnh nguyên tố nhiều như vậy, lại nháy mắt từ trong người Long thần vọt ra!
Tuy nước mắt sao chổi theo quán tính phát ra sinh mệnh nguyên tố mạnh mẽ, nhưng với bản thân Long thần mà nói, lực lượng đó cũng không phải là quá lớn. Chỉ là…
Long thần là cường giả thần cấp đã sống mấy vạn năm! Cơ thể long tộc nguyên bản là vô cùng cường đại. Mà sau năm tháng tu luyện, bản thể của nó đã đến cảnh giới cực hạn. Giống như 1 cái khí cầu đã bơm căng, nếu ngươi tiếp tục bơm thêm 1 hơi – cho dù không lớn lắm, cũng giống như giọt nước làm tràn ly (nguyên bản: thêm cọng rơm vào lạc đà, chuyển sang thành ngữ TV cho dễ hiểu )
Nếu 1 cái khí cầu bị thổi quá lớn như vậy, kết quả chỉ có 1…
- Phanh!
Mưa máu ào ào rơi trên mình Đỗ Duy.
Trên thân thể hắn, áo giáp trăng khuyết năm mau bắt đầu chậm rãi tự động lành lại.
Tuy bản thân Đỗ Duy yên lặng nằm đó, trừ hô hấp cùng nhịp tim vẫn tồn tại, hắn phẳng phất như 1 người chết.
Chỉ vì, cơ thể hắn tuy được tôi luyện như sắt thép, nhưng không gian tinh thân ý thức lại bị xé nát. Khiến hắn sa vào hôn mê sâu.
Lúc này bên ngoài, dưới ánh sáng xuất hiện 1 "hòn đảo"
Thân thể Long thần đã nổi lên mặt nước. Vảy rồng cứng rắn màu tím vàng, khắp nơi xuất hiện vết nứt. Máu tươi theo đó phun ra, đem nước biển xung quanh nhuộm hồng.
Mà cái đầu cực lớn của Long thần trào nước mắt, thống khổ thét lên.
Nó có lý do để phẫn nộ.
Nó cảm giác cơ thể mình bất kể là trong hay ngoài, không biết xuất hiện bao nhiêu là vết thương. Có xương gãy, có nội tạng bầm dập. Cho dù là lấy thực lực thần cấp của nó, dạng tổn thương thân thể thế này sợ rằng phải không biết bao lâu mơi tu phục được.
Long thần càng phẫn nộ, tinh thần càng cuồng loạn. Lúc này, nó gầm rú:
- Nhân loại!! Nhân loại! Ngươi dám đả thương thân thể cao quý của ta!
Tuy nó tạm thời còn không rõ cái gì vừa phát sinh, chẳng qua nó lập tức nhớ tới 1 việc …
Nước mắt sao chổi! Nước mắt sao chổi của tên đó đánh rơi! Có thể dựa vào nước mắt sao chổi lập tức hoàn hảo tu phục cơ thể của mình!
Cắn răng chịu thông khổ toàn thần, Long thần tiếp tục triển khai thần lực, ý thức lập tức ngưng tụ, muốn lần nữa hóa ra thân thể tiến vào trong người mình cướp đoạn nước mắt sao chổi từ Đỗ Duy.
Chỉ là lúc này…
- Lão bằng hữu, tựa hồ ngươi có phiền hà lớn a.
Một thanh âm nhàn nhạt giễu cợt, trực tiếp từ sâu trong não Long thần vang lên!
Cái này lập tức dọa Long thần hồn phi phách tán!
Bởi vì, thanh âm trực tiếp vang lên từ trong ý thức của mình, như vậy nghĩa là đối phương này, đã trực tiếp xâm nhập vào trong ý thức của mình!
Điều này sao có thể!
Chính mình là thần cấp cường giả!
- Sao thế? Không nhận ra tiếng của ta à? Ta cùng ngươi đã làm hàng xóm 1 vạn năm rồi a.
Thanh âm giễu cợt của Chris, mang theo 1 tia hài hước:
- Ngươi gặp phiền hà a. Xem ra anh bạn nhỏ kia của ta hoàn thành tốt nhiệm vụ a… Thuận tiện nói 1 câu, phiền toái của ngươi sợ rằng còn nhiều thêm 1 cái đó!
Long thần kinh hãi gầm thét, nhưng rất nhanh, nó phát hiện tinh thần của mình càng lúc càng uể oải, gầm rú cũng biến thành vô lực.
Nó cảm thấy ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ. Cũng giống như cực kỳ mệt nhọc, muốn đi ngủ ngay tức khắc. Lúc này, lại có 1 lực lượng, đem ý thức của nó cắn nuốt…
- Không... Không có khả năng... Không có khả...
Cuối cùng, thanh âm Long thần an tĩnh trở lại.
Ánh mặt trời long lanh, nước biển an lành. Không gian này, phảng phất khôi phục bình an.
Chỉ là, nguyên bản hòn đảo lại hóa ra là 1 thứ giống như xác 1 loại quái thú khổng lồ, trôi nổi trên mặt nước, khung cảnh này có chút quỷ dị.
Một lúc lâu sau, cái đầu lớn của quái thú chuyển động 1 cái. Sau đó mở to miệng – không có tiếng gầm gừ, lại giống như nhân loại ngáp 1 cái.
Dùng sức lắc đầu 1 cái, trong mồm quái thú, phun ra 1 câu.
- Xui xẻo thật …cái thân thể này tuy có chút xấu xí, nhưng là rât hoàn mỹ à … Lại bị thằng ranh này phá đến trăm ngàn lỗ. Kêu ta dùng thế nào được a!
Bên mình Đỗ Duy, lão Chris chậm rãi hiện ra. Hắn nhẹ nhàng đặt Đỗ Duy lên đá, trên mặt có vẻ lo âu:
- Tiểu từ này chả lẽ chết rồi?
Hắn cúi xuống, niệm 1 câu chú ngữ. Một cái ma pháp phục hồi từ đầu ngón tay hắn hiện ra, nhưng sau đó, xuất hiện 1 màn khiến Chris kinh ngạc!
Tia sáng do ma pháp chữa lành kia phát ra, tạo thành 1 cái lồng chụp lên thân thể Đỗ Duy. Nhưng bên trong thân thể Đỗ Duy ẩn hiện 1 cỗ lực lượng bài xích, ma pháp phục hồi kia không cách nào dùng được trên cơ thể hắn. Quay bên mình Đỗ Duy vài vòng rồi tiêu tan.
- Hả?
Chris hô nhẹ 1 tiếng, tròng mắt lóe lên quang mang kỳ dị. Dưới quang mang này, cặp mắt đễ dàng xuyên qua thân thể Đỗ Duy, nhìn qua thân thể hắn 1 lần.
- Thần a!
Chris thu hồi ánh mắt, ngây ngốc 1 lúc mới chống cằm lẩm bẩm:
- Gặp quỷ! Cơ thể tiểu tử này sao tự nhiên mạnh mẽ thế?
Đôi mắt lão Chris xoay chuyển, không ngừng làu bàu:
- Hoàn mỹ! Quả thật là thân thể hoàn mỹ! 1 thân thể như vậy, chỉ sợ thần cấp cường giả cũng không tu luyện nổi đến trình độ này!
Đột nhiên nghĩ tới, ánh mắt Chris lóe lên chút tà ác, hắc hắc cười 2 tiếng, thấp giọng nói:
- Tiểu tử, đằng nào ngươi cũng đã chết. Thân thể tốt thế, không bằng cho ta đi …
Hắn vừa nói, lại lắc đầu tự nói:
- Không tốt!!! không tốt!!! Chris à. Tiểu tử này dù sao cũng là minh hữu của ngươi. Nếu không có hắn giúp đỡ, ngươi cũng không cách nào đánh gục được lão rồng ấy. Hiện tại sự tình thế này, ngươi chiếm cơ thể của hắn, cũng bằng giết hắn. Loại việc này … tựa hồ có chút không thỏa đáng.
Nhưng vừa đổi giọng, ngữ khí của hắn lại tà ác đi:
- Quản cái gì! Ta là người hầu của ác ma. Đã là người hầu của ác ma, sẽ không nói đạo đức. Tiểu tử này tuy là giúp ta, nhưng hắn cũng phá hỏng 1 kế hoạch của ta. Ta lấy cơ thể hắn, cũng không tính là gì…
Nói đến đây, tà khí trên mặt Chris đại thịnh.
Nguyên bản hắn là sinh linh do ma thần sáng tạo ra. Do đó hắn sẽ không quản cái quy tắc hành sự. Nhìn sắc mặt hắn, tựa hồ đã thuyết phục chính mình, đang do dự vươn ngón tay lên với Đỗ Duy…
Đỗ Duy hôn mê, hồn nhiên không biết, lão Chris tự nhiên lại tính toán làm ra chuyện tình như vậy, có ý muốn cướp thân thể mình, muốn ra tay với mình. Hắn an tĩnh ngủ say, không biết mình vừa thoát khỏi miệng hồ ly giờ đã đứng cạnh quỷ môn quan.
Ánh mắt Chris có chút do dự. Chỉ cần ngón tay nhẹ điểm 1 cái, tức khắc tính mạng Đỗ Duy sẽ chấm dứt. Sau đó chiếm được 1 cơ thể hoàn mỹ…
Chính lúc này…
Đột nhiên 1 thanh âm lãnh đạm truyền tới từ bên ngoài!
Thanh âm lãnh đạm kia, phảng phất lại mang theo 1 lực lượng xa xăm.
Thanh âm tựa hồ từ mặt ngoài truyền tới, lại giống như đồng thời từ bốn phương tám hướng vang lên. Dù lão Chris ở bên trong thân thể Long thần, vẫn nghe rõ từng chữ!
Bạch Hà Sầu trên không lạnh lùng nhìn quái vật này, tính tình của hắn là lạnh lùng. Dù nhìn thấy quái vật to lớn vậy, cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Lúc này, Bạch Hà Sầu ngồi trên 1 con rồng toàn thân màu đỏ. Chính là Liệt Nhật khi trước bị Đỗ Duy cường hành đuổi đi!
Cũng không biết là xui hay may, phương hướng nó bỏ chạy lại đúng đến trước mặt Bạch Hà Sầu. Bạch Hà Sầu cảm giác dưới biển có 1 luồng long khí mãnh liệt, lại thấy 1 con rồng bay tới, Vu vương sao còn khách khí?
Chỉ thấy trong tay Bạch Hà Sầu tùy ý nắm 1 sợi dây thừng. Sợi dây thừng này bọc trên cổ Liệt Nhật. Tuy nó là rồng, nhưng sao là đối thủ của Bạch Hà Sầu được, dễ dàng bị chế phục. Bạch Hà Sầu cứ thế mà cưỡi Liệt Nhật hướng tới phía có long khí mà đi.
Kết quả, chính mình thấy trên mặt biển 1 quái vật ngủ say. Thân thể quái vật có trăm ngàn vết thương khổng lồ, khiến Bạch Hà Sầu có chút ngạc nhiên.
Chỉ là lấy tính tình của hắn, cũng sẽ không để ý quá điểm này …
Đây chắc là gã mà Tinh Linh thần nhờ mình đi tìm.
Bạch Hà Sầu nhíu mày, nhàn nhạt nói:
- Phía dưới nghe cho rõ đây. Ta nhận quỷ thác của 1 tinh linh chuyển cho ngươi 1 câu. Người phó thác ta nói với ngươi "Sự việc năm đó, Artemis rất hối hận, Solomon có hối hận hay không?"
Bạch Hà Sầu nói xong, dùng lực lượng của mình đem thanh âm tràn xuống, càn quét phía dưới.
Làm xong việc này, hắn cũng lười kiểm tra xem con rồng ở dưới là ngủ say hay chết rồi. Việc Tinh Linh thần phó thác đã xong, hắn cũng chả nợ tinh linh đó cái gì.
Lập tức, hắn quay đầu muốn rời đi.
Mà lúc này, quái vật kia phảng phất tỉnh lại.
Cái miệng khổng lồ mở ra, nhìn Bạch Hà Sầu trên không:
- Ngươi là ai?
Vu vương nhíu mày. Hắn không kiên nhẫn lắm, nhưng vẫn lạnh lùng trả lời.
- Ta gọi là Bạch Hà Sầu.
Phía dưới trầm mặc.
Bên trong cơ thể Long thần, Chris dùng cặp mắt thần nhìn gã nhân loại cưỡi rồng.
Bạch Hà Sầu?
Bạch Hà Sầu?
Cái tên này… không phải Đỗ Duy đã nói, chính là thiên tài tu luyện của nhân loại sao?
Hắn chính là Bạch Hà Sầu?
Truyện khác cùng thể loại
908 chương
73 chương
4 chương
8 chương
330 chương