Ác Ma Pháp Tắc

Chương 777 : Phanh phanh! Phanh Phanh

Bên trên bờ sông rộng rãi, do ở phương bắc mưa lớn nhiều ngày liên tục nên mặt nước so với lúc trước cao hơn rất nhiều. Đây là con sông tự nhiên ở phía bắc đại lục. Dòng chảy về hướng đông, từ sau ba năm trước đế quốc bắt đầu kiến tạo phòng tuyến Kaspersky, tiêu phí vài vạn lao động, đầu tư gần trăm vạn kim tệ, đem dòng sông ban đầu mở rộng ra hơn gấp 2 lần. Đặc biệt là ở cửa biển phía đông, càng là được mở rộng ra đủ ba lần. điều này làm cho một đế quốc vốn không quá nổi tiếng về đường sông như Roland có thêm một con sông nhân tạo chỉ đứng sau Lan Thương Đại Vận Hà. Mà hết thảy những điều này, chỉ đơn thuần là cần thiết cho chiến tranh. Một loạt thuyền lớn cấp hải hồn chậm rãi tiến tới phía trước. Bởi vì không có bao nhiêu gió. Cho nên thuyền lớn đi rất chậm chạp, còn kia là những cột buồm màu trắng truyền thống của hải quân đế quốc, mà trên đỉnh cao nhất: lá cờ của Đế Quốc hình hoa Kinh Cức tung bay. Những chiếc thuyền biển này được cải tạo, để có thể vận chuyển được trên những dòng sông trong nội địa, hai bên thân thuyền cùng với dưới đáy thuyền đều được bố trí những con lăn trợ lực cho thuyền. Tại bờ nam của Đại Vận Hà là một trong ba pháo đài trọng yếu của phòng tuyến Kaspersky: pháo đài phía Đông. Ở đây đồn trú ba sư đoàn của Bạo Phong quân đoàn, cùng hơn mười vạn lính đồn trú được triệu tập tại các địa phương ở phương bắc. Phía sau con kênh này, trở thành một hàng rào phòng vệ kiên cố ở phía Bắc Đế Quốc! Pháo đài này, so với phòng tuyến ở giữa Kaspersky do đích thân tướng quân Rostock tự thân trấn thủ thì quy mô có nhỏ hơn một ít. Nhưng chi phí ở đây lại rất nhiều. Vì giá nhân công để biến phòng tuyến phía Đông thành một bộ phận hoàn chỉnh của phòng tuyến Kaspersky, tòa pháo đài này nằm tại bờ nam của con sông, bên cạnh đó con sông này cò thể hoạt động như một con hào. Trong lúc chiến tranh, mặt nước sông rộng rãi ở bờ phía nam sẽ là một rào cản thiên nhiên của quân đội đế quốc! Quân đội tội dân như muốn vượt qua sông, sẽ phải hoàn thành một việc có độ khó cực cao: cố gắng vượt sông bằng thuyền. Nếu như vậy thì hải quân của đế quốc có thể tiến nhập từ cửa biển phía đông trực tiếp đánh bại địch nhân trên sông! Hải quân đế quốc kinh doanh nhiều năm, tại Nam Dương đã trải quá nhiều lần viễn chinh. Trên mặt nước, tuyệt đối là một lực lượng đáng tín nhiệm! Tội nhân có thể rất cường đại, nhưng Đỗ Duy cũng không tin những thú nhân này về kỹ thuật đóng thuyền có thể vượt trên cả nhân loại. Mà nếu như đối phương có thể xây dựng cầu thì càng là một việc không cách nào có thể hoàn thành! Hải quân có thể dùng thuyền lớn dể dàng hủy cầu, thậm chí… trước tiên có thể để cho một bộ phận tội dân vượt qua sông, sau đó thì hủy cầu nối. Như vậy bộ phận tội dân đã qua sông chỉ có một kết cục duy nhất là bị bao vây và tiêu diệt. Tội dân tựa hồ cũng biết là vượt qua phòng tuyến phía đông là rất khó. Nên tại lúc chiến tranh bắt đầu, cũng có thấy một đội tiền tiêu lang kỵ binh của tội dân đến bờ đối diện của phòng tuyến, nhưng rất nhanh lại lui đi. Căn cứ theo quân báo gần nhất, tựa hồ bên bờ đối diện vẫn có những quân đội chủng tộc quái vật kia hoạt động rải rác. Có thể là, đối phương lại án binh, không tiến công. Ngược lại, ở giữa là nơi chủ yếu nhất, đã trải qua nhiều trường chém giết nhau thảm liệt. Những thú nhân kia hiển nhiên đã biết được sự thật, chúng thà đi dùng máu thịt đi va chạm với phòng tuyến kiên cố ở giữa, cũng một mực không thử tới công kích những phòng tuyến trên nước. Lúc này, sau khi liên tục mưa nhiều ngày, nước sông dâng cao. Mặt sông càng được mở rộng, đội hình chiến thuyền cấp hải hồn của Đế quốc có thể dễ như bỡn di chuyển trên sông, thậm chí cá biệt còn có nhiều khu vực khá rộng còn có thể kết thành đội hình chiến đấu hoàn chỉnh! Lúc này trên mặt sông hướng tới pháo đài phía Đông, là chi đội thứ ba của hải quân Đông Hải của Đế quốc. Đội hình hoàn chỉnh hai mươi ba chiếc thuyền lớn cấp hải hồn, trên thuyền chở đấy ắp hàng hòa, chuyên chở toàn bộ vật liệu chiến lược ùn ùn không ngừng từ phương Nam chuyển đến. Do vận chuyển nội địa tiêu hao quá lớn, nên từ sau lúc chiến tranh bắt đầu, Hải quân to lớn của Đế quốc đảm nhiệm trách nhiệm vận chuyển hàng hóa trên biển. Duyên hải phía nam của Đế quốc có vô số cảng khẩu, tập kết tất cả các loại vật tư từ phương nam như: vũ khí, lương thực, quân lương, áo giáp, dược liệu, quần áo mùa đông… Sau đó, hải quân Đế quốc phải vận chuyển các thuyền lớn chật níc, men theo đường biển phía đông một đường hướng Bắc, tiến nhập cửa biển vào đất liền và vận chuyển đến những pháo đài nơi tiền tuyến. Mặc dù những ngày này ở phương Bắc liên tục xuất hiện những đợt mưa lớn kéo dài liên tụ. Nhưng hiện giờ đang là mùa thu, ở phương Nam đế quốc lại vẫn như trước có được những vụ mùa bội thu. Có thể nói, đế quốc Roland với quốc lực hùng mạnh vì vậy con người có được nhiều tiềm năng chiến tranh hơn tội dân. Với sự trợ giúp to lớn được cung cấp từ hậu phương, nhân loại có thể không ngừng bổ sung vật tư chiến tranh đến tiền tuyến. Trên đội thuyền này hiện tại đang vận chuyển một lượng lớn lương thực cho mùa đông. Để có thể tăng thêm khả năng vận chuyển, trên những thuyền lớn này rất ít thủy thủ và phương tiện chiến đấu. Tuyệt đại đa số khoang thuyền đều dùng để chứa các loại hàng hóa. Trên bong tàu, các thủy thủ nghe theo hiệu lệnh cuốn buồm lên. Còn một vài thủy thủ chiến đấu thì căng thẳng nhìn về bờ sông ở bờ Bắc. - Đừng khẩn trương, tân binh. Một lão thủy thủ đi qua vỗ một cái lên người một thủy thủ mà rõ ràng mà một tân binh, cười nói: - Đây là con sông ta đã đến sáu lần, những quân đội quái vật kia không có cách nào để qua sông. Chúng chỉ có thể đi vòng quanh bờ Bắc một hồi, chúng ta đang ở trên mặt nước, là nơi an toàn. Chúng không có cách nào từ dưới sông nhảy lên được! Đang nói, lão thuỷ thủ với quần áo dính đầy nước chỉ vào từng cái nỏ pháo trên bong tàu dùng vải bạt phủ lên. Cười nói: - Nhìn đi! Nhìn thấy những thứ to lớn này chưa? Những thứ này cực kỳ lợi hại! Nếu như những quái vật kia dám tới gần. Bắn một phát... bùm. Hắn mở hai tay, làm ra một động tác bắn nỏ pháo. Chính lúc này, trên đài quan sát có người cúi đầu xuống hét lớn một câu: - Bờ bắc có động tĩnh quân địch! Tiếng nói vừa phát ra lập tức làm kinh động người trên thuyền. Không ít thủy thủ lập tức hướng phía bên phải tàu chạy tới. Rất nhanh, lại có người kêu lớn: - Hắc! Xem kìa! Ở đó kìa! Ở đó kìa! Những con quái vật ở đó kìa! Ha ha.. Hình dạng giống y như trong truyền thuyết a. Phần lớn thủy thủ đều không ó chút bộ dáng sợ hãi nào mà chỉ vào bờ cười mắng. Trên bờ Bắc, phía sau một con dốc. Từng bóng đen từ sau lùm cây đi ra, hiện ra toàn bộ cơ thể là những con sói nâu to lớn đứng trên bờ sông cách những chiếc thuyền của nhân loại mấy chục mét, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ đầy sự thù địch. Mà trên lưng những con sói kia. Những kỵ binh lang tộc thân mặc những thiết giáp cứng rắn, bên dưới những mũ sắt là từng cặp mắt xanh nhơn nhởn. Lạnh lùng nhìn những thủy thủ trên thuyền đang cười mắng. Cách nhau mấy chục mét nước sông, những lang kỵ binh này không có cách nào công kích được thuyền lớn, cho dù những cự lang có năng lực nhảy xa rất mạnh cũng tuyệt đối không có khả năng nhảy lên thuyền với khoảng cách mấy chục mét. Những lang kỵ binh này không có sử dụng cung tên, chúng chỉ xuất hiện một dãy trên bờ sông. Lạnh lùng nhìn về phía những thuyền lớn của nhân loại với anh mắt bình tĩnh. Có tên còn rút trường đao của chính mình, đưa đến bên miệng, thè ra những chiếc lưỡi màu đỏ tươi, nhè nhẹ liếm lấy những vết máu trên lưỡi đao. Trên thuyền có những tân binh chưa từng thấy qua những cảnh như vậy, khi nhìn thấy những con vật này cũng không khỏi biến sắc. Ngược lại là những thủy thủ có kinh nghiệm đã từng thấy qua nhiều cảnh như vậy liền an ủi đồng bạn: - Đừng sợ, chúng ta trên mặt nước thì chúng nó không có biện pháp gì! Đáng tiếc chúng ta số lượng quá ít, mà lần trước chúng ta đã từng gặp qua. Những gia hỏa này chạy rất nhanh, nỏ pháo không có cách nào giết được chúng số lượng lớn. Nếu không thì chúng ở gần thuyền chúng ta như vậy, thuyền trưởng đã sớm ra lệnh khai hỏa pháo. Càng có nhiều thủy thủ không hề kiêng kị, thậm chí còn làm ra những động tác mắng chửi nhục nhã với những tội dân bên bờ đối diện. - Quái vật! Qua đây đi a! Các ngươi có phải hay không sợ nước a! Ha ha ha ha! - Đến đây đi, nhảy xuống tắm rửa một cái!!! - Ân, ta thật thích da lông của các ngươi! Ta thật muốn lấy da các ngươi làm một bộ y phục mới đó! Nghe đám thủy thủ mắng chửi, thuyền trưởng tịnh không có ý lập tức ngăn lại, trường chiến tranh hiện tại, tiền phương có rất nhiều tướng sĩ bỏ mạng. Nhân loại cùng những quái vật này đã lưu lại những ký ức thù hận rất sâu, hành động của những thủy thủ này là rất bình thường. Mặc cho các thuộc hạ phát tiết một hồi, mới có các thủy thủ đầu mục đi qua hung hăng đá vào mông các thủy thủ, cao giọng mắng: - Không được đùa giỡn! Nhanh đi làm việc! Nhanh, nhanh, nhanh! Đều đi về chỗ cho ta! Trên vị trí điều khiển tàu ở đuôi thuyền, là một người trung niên mặc một bộ quân phục của thống lĩnh hải quân đế quốc. Buông kính viễn vọng trong tay xuống, đem nhãn thần từ bờ bắc thu lại. Đây chính là thuyền trưởng của chiếc thuyền này, hắn nhíu nhíu lông mày, đột nhiên nhìn thuyền phó bên cạnh mình, thấp giọng nói: - Ta cảm thấy có gì không bình thường. - Không có gì kì quái cả, chúng cũng chỉ có thể từ trên bờ giương mắt nhìn chúng ta. Thuyền phó làu bàu nói: - Thuyền trưởng, loại trường cảnh này chúng ta cũng đã thấy qua mấy lần rồi. - Nhưng ta thấy lần này bất đồng. Thuyền trưởng nhíu mày, hắn gắt gao nhíu chặt lông mày lại một chỗ: - Còn nhớ không? Tối ngày hôm qua chúng ta thấy trên bờ có kẻ địch. Hiện giờ xem ra, chúng rất giống như là đi theo chúng ta một ngày một đêm. Lúc trước cũng không có xuất hiện qua loại tình huống này… Thuyền phó suy nghĩ một lúc rồi nói: - Rất nhanh sẽ tới được pháo đài, những gia hỏa này cũng bát nháo không ra bộ dáng gì cả. Đại nhân. Thuyền trưởng trầm ngâm một lát: - Cẩn trọng vẫn hơn. Truyền lệnh của ta, cho những thủy thủ chiến đấu toàn bộ đợi lệnh! Nỏ pháo vào vị trí! Thuyền phó lập tức đứng nghiêm, làm một cái quân lễ. Đang muốn lên tiếng, nhưng chính lúc này! - Oanh!!! Một tiếng oanh vang dội: truyền đến từ đầu thuyền! Tiếng oanh vang dội này là tiếng va chạm từ dưới nước! Trên thuyền đám thủy thủ còn chưa kịp kêu lên thì có cảm giác dưới chân một trận lay động mãnh liệt. Thậm chí có người đứng ở mép thuyền đang đứng xem đám tội dân, không kịp phòng bị, bị rơi xuống sông. Thân thuyền lay động kịch liệt, nháy mắt một cảm giác nguy hiểm tràn ngập trong đầu của mọi người! - Đại nhân, chúng ta đâm phải đá ngầm. Như một thói quen, một thủy thủ lập tức chạy đến báo cáo. Thuyền trưởng lập tự giận dữ hét: - Ngu xuẩn! Chúng ta không phải đang trên biển! Đây là sông ở trong lục địa do con người khai mở ra! Làm sao có thể có đá ngầm! Vừa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng: - Oanh!!! Lần này âm thanh so với vừa rồi thì càng lớn hơn, thân thuyền lại kịch liệt lay động, làm cho thuyền trưởng cũng lảo đảo chút nữa té ngã. Hắn gắt gao bám lấy bánh lái, giận dữ hét: - Đã xảy ra chuyện gì? - Chúng ta đụng phải vật gì đó dưới nước, ngay mũi thuyền! Một thủy binh rất nhanh chạy tới hồi báo, nhưng sau đó, phía trước lại truyền đến tiếng kêu gào kinh hoảng. - Mặt nước! Có cái gì đó dưới nước! - Ông trời ơi! Là một vật sống! Một bóng mờ thật lớn! - A! Bên phải cũng có! Âm thanh kêu gào vang lên chưa dứt, thì lúc này… thân thuyền phát ra một âm thanh nứt vỡ đáng sợ! Kèm theo đó là một trận lay động kịch liệt, tiếp theo là các thủy thủ thân người đầy dầu mỡ từ khoang thuyền chạy lên, kinh hoàng kêu lên: - Đại nhân! Khoang thuyền chúng ta vào đầy nước! Các khoang thoát nước hoàn toàn bị thủng! Mặt dưới… - Phái người thoát nước! Hỗn đản!!! Thuyền trưởng mắng nhanh: Thoát nước! Phái người đi thoát nước! Vá các lổ thủng lại! Các khoang bị rỉ nước lập tức phong bế lại! Gặp quỷ! Ngươi lần đầu tiên lên thuyền ư? Chuyện như vậy còn muốn ta dạy ngươi sao? Hắn còn chưa mắng xong, đột nhiên cảm thấy chấn động dưới chân đột nhiên ngưng lại, khoảnh khắc tĩnh mịch ngắn ngủi này, mơ hồ mang theo một tia khí tức nguy hiểm quỷ dị. Nhưng sự yên tĩnh này chỉ duy trì trong một khoảng thời gian mấy cái hô hấp, rất nhanh, trong lúc ở bên trong thuyển trưởng đang mắng mọi người một trận, thì thân thuyền đột nhiên nghiêng về bên phải! - Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Mọi người kinh hoảng kêu lên, nhưng là chiếc thuyền to lớn này lại vẫn như vậy mơ hồ như là bị vật gì đó dưới nước đội lên! Thân thuyền nghiêng lệch nghiêm trọng, cơ hồ khiến cho đáy thuyền phía bên phải hoàn toàn thoát ly khỏi mặt nước. Toàn bộ đáy thuyền bên phải đều cao hơn mặt nước! Mà sàn thuyền nghiêng nghiêm trọng, không ít người do không kịp nắm chặt đồ vật, rất nhanh trượt chân rơi xuống. "Phốc", "Phốc" , thanh âm vang lên không dứt, không ít thủy thủ mang theo những tiếng kinh hô rơi vào trong nước. Thuyền trưởng gắt sao nắm chặt lấy giá đỡ của bánh lái, đúng lúc đang muốn nói gì đó thì lúc này, cuối cùng, mấy cái bóng đen to lớn từ phía phải thân thuyền, chậm rãi nổi lên trên mặt nước! Những bóng mờ kia càng ngày càng cao, cuối cùng đem toàn bộ diện mạo hiện ra trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người trên thuyền! Thuyền trưởng cảm giác mình bị bóng mờ che phủ dưới mặt đất. Hắn giật mình nhìn về phía bên phải, theo tiềm thức thấp giọng kêu một tiếng: - Thần a! Những thứ này là gì đây! Đây là câu nói sau cùng của hắn. - Oanh!!! Cuối cùng, chiếc thuyền to lớn cấp hải hồn bị lật tung qua từ phía bên phải, thân thuyền bị lật, vô số người rơi xuống nước. Chiếc thuyền to lớn bị lật úp lại! Trên mặt sông, mấy cái vật to lớn đạt tới bảy tám thước cao hơn mặt nước, mở những cái miệng to lớn đáng sợ, phát ra những tiếng gầm gào đầy khủng bố! Trên sông, hỗn loạn! *** Đỗ Duy cảm giác chính mình đã ngủ, ngủ một giấc rất sâu. Có thể nói, từ lúc trở thành ma pháp sư đến nay. Hắn tựa hồ đã rất lâu không có ngủ ngon như vậy. Ma pháp sư có thể dùng phương pháp minh tưởng để khôi phục lại tinh thần lực. Điều này có nghĩa rằng phần lớn các ma pháp sư, trong suốt cuộc đời không cần phải ngủ. Suốt một đời, dùng một phần ba thời gian để ngủ trên giường, đối với các ma pháp sư mà nói: Đơn giản đó là một sự lãng phí! Thực lực Đỗ Duy được tăng cường rất nhanh, theo năng lực ngày càng cao, hắn lại càng rất ít khi ngủ. Đa số thời gian, hắn đều dùng minh tưởng để thay thế giấc ngủ, mỗi ngày minh tưởng ba canh giờ. Chẳng những có thể rèn luyện tinh thần lực của mình mà còn có thể đem thời gian để ngủ đi xem xét các sự tình khác. Nhưng lúc này đây, Đỗ Duy lại có một cảm giác mình ngủ rất ngon, cho dù là đang mơ trong một trạng thái vô ý thức, Đỗ Duy vẫn y nguyên một cảm giác thư thái. Hắn vẫn không biết là, thân thể của mình, tại lúc hắn đang trong mơ, từng điểm từng điểm, phát sinh biến hóa. - Ngủ đi. Tiểu tử. Ngủ đi… Chris cười hắc hắc, đứng trước mặt cũ Đỗ Duy. Đỗ Duy an tĩnh thật giống như một đứa trẻ. Ngón tay Chris còn lưu lại vết máu tươi, mà trên lồng ngực Đỗ Duy, trên ngự bên trái, lại có một lổ thật lớn! Chỗ lộ ra trần trụi, một trái tim màu đỏ thẫm. Đang đập từng nhịp chậm rãi… - Phanh phanh! Phanh phanh! Phanh phanh! Phanh phanh... Chris hít vào một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra. Từ trong miệng hắn, phun ra một tia khí thể nhàn nhạt màu trắng sữa, rất nhanh lại lượn lờ trên thanh Đỗ Duy. Đoàn khí thể màu trắng sữa kia rất nhanh hóa thành một bức màn nước, đem thân thể Đỗ Duy chụp lại vào trong đó. Sau đó, Chris vươn tay ra, nhè nhẹ đưa những móng vuốt như khô lâu kia tiến vào lồng ngực Đỗ Duy. Đầu ngón tay của hắn đã ấn vào trên trái tím đập kia rồi! - Phanh phanh! Phanh phanh! Phanh phanh...