Ác Ma Pháp Tắc

Chương 744 : Hoan nghênh tiến vào thế giới ác mộng (Đoạn 2)

Nhưng, sau khi dùng mắt cẩn thận đánh giá, hắn thấy trước ngực có 1 dấu hiệu rất nhỏ…. Đó là tại ngực trái có 1 ký hiệu, mang hoa văn cổ xưa. Hợp thành 1 ký hiệu trông có vẻ hung ác, trên đầu có 1 sừng, nhe răng nanh nhọn hoắt. - Đây là cái gì? Đỗ Duy mỉm cười: - Cái này trông giống đầu ác ma. Phải, là dấu hiệu kỵ sĩ đoàn của chúng ta. - Kỵ sĩ đoàn? - Đương nhiên! Đỗ Duy bĩu môi: - Gần đây luôn có danh hiệu kỵ sĩ đoàn. Ngươi xem. Hiệp hội kỵ sĩ có kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland. Mấy bữa trước để cấp cho lễ đăng quang của Charlie điện hạ chút sắc thái thiên mệnh, ta nhớ Roland thánh kỵ sĩ đoàn cũng có 1 lá cờ lớn… Cho nên ta thấy… thân là công tước hoa Tulip, ta cũng muốn có 1 cái kỵ sĩ đoàn. Mà tên là... Tulip kỵ sĩ đoàn? Tục quá tục quá. Hơn nữa có chút ẻo lả. Dùng hoa cho danh tự kỵ sĩ đoàn, quá buồn cười. Cho nên, ngươi nghĩ ra tên chính là… - Ác Ma kỵ sĩ đoàn! Đỗ Duy nhìn ánh mắt Hussein: - Đây là tên ta nghĩ ra! Ác Ma kỵ sĩ đoàn!!! Là thành viên đầu tiên của Ác Ma kỵ sĩ đoàn, Hussein trực tiếp đêm đó đi đầm lầy phương nam cướp đoạt trứng Sư thứu. Việc yêu cầu cao như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có vị... thánh gia cường giả này đảm nhiệm được. Mà Đỗ Duy? Hắn đứng thứ 2. Lập tức tới ngoại thành. Trong lúc vệ thành quân phía nam, dưới mệnh lệnh của bộ thống soái, ra sức sửa sang 1 địa điểm, làm mới "học viện quân sự đế quốc". Mà mấy ngày trước, từ các nơi trên đai lục đến. Có cả quân phòng giữ các địa phương, quân đoàn phía nam, hải quân điều động 160 thanh niên… đã tới bộ thống soái tại đế đô. Qua chọn lựa của Đỗ Duy, hắn theo tiêu chuẩn của mình, vung bút loại 1 nhóm người không hợp cách ra khỏi danh sách. Đỗ Duy cho rớt 1 số người, hoặc là hắn cho là tuổi quá lớn, hoặc là bối cảnh gia đình không phù hợp. Mặc dù vì thế mà phó quân vụ đại thần Camille Ciro cùng Đỗ Duy tiến hành tranh chấp 1 phen. Bởi Camille Ciro cảm giác Đỗ Duy cho rụng nhiều người có chút không đúng. Dù sao, trong ban huấn luyện quân đội, có một vài quý tộc nhà giàu hoặc võ tướng thế gia bị Đỗ Duy đào thải. Có mấy người bối cảnh rất mạnh cùng quân đội có quan hệ thân mật. - Xin lỗi nhé, ta muốn giáo dục sĩ quan thanh niên. Ta cần là người trẻ tuổi! Chỗ này không phải cho mấy tên "mạ vàng" đến! Cũng không phải địa phương để du lịch! Ta muốn kẻ có thể chịu khổ. Hơn nữa còn giúp ta trông nom người trẻ tuổi! Đỗ Duy khinh thường nhìn vào danh sách bị mình đánh rớt: - Người nhìn… nhìn… đây, ông trời ạ, hắn đã 39 tuổi rồi. Đến khi tốt nghiệp, đã là hơn 40 tuổi. Hắn còn làm gì được? Thăng tướng quân chắc? Lão già hơn 40 tuổi này, ta có thể trông đợi hắn ra trận đánh giặc chắc? Hắn còn nhúc nhích được chắc? Ta không hiểu ngươi giao hắn cho ta làm gì? Dưỡng lão à? Nơi này không phải viện dưỡng lão! - Cũng có nhiều người trẻ bị ngươi đánh rớt. Carmille Ciro cố gắng nói lý. - Đúng! Có! Đây như vị … này! Nổi tiếng hoa công tử. Ta nghe nói thời gian hắn ở trên mình nữ nhân còn nhiều hơn thời gian hắn ngủ! Còn gã này… Nghe nói là 1 tên phá gia chi tử. A!!! Gã này nữa… ta biết. 2 năm trước tại 1 lần thao diễn mùa xuân, hắn mang quân của hắn đi lạc đường! Đỗ Duy nổi giận đùng đùng khép danh sách lại: - Carmille Ciro! Ta biết ngươi khó xử! Nhưng ta hy vọng ngươi hiểu, ta cần người trẻ tuổi có năng lực! Không phải mấy tên hỗn đản ăn no chờ chết. Ta không cự tuyệt con của tướng quân, hay cháu của hầu tước, nhưng điều kiện tiên quyết là… …Những người này phải là quân nhân chân chính. Không phải loại phế vật… Ngay cả mặc áo giáp cũng cần 18 người giúp! Nhìn ngươi cho ta mấy tên rác rưởi này, ta nghe nói trong đó có 1 tên vì 1 kỹ nữ mà quyết đấu với kẻ khác! - Nhưng … Đỗ Duy không đợi Carmille Ciro nói hết, lạnh lùng ngắt lời: - Quyết đấu không vấn đề gì! Tuổi trẻ đánh nhau là bình thường, ta cũng không có ý kiến. Vấn đề là tên này… thua. Bị người ta đánh cho lăn lộn trên mặt đất kêu gào xin tha. Hỗn đản như thế, ta cũng không cần! Carmille Ciro thở dài, chỉ có thể phục tùng quyết định của Đỗ Duy. Cuối cùng trúng cử học viện quân sự đế quốc khóa thứ 1, tổng cộng 108 người. (KV chắc muốn nói đến 108 anh hùng lương sơn bạc ) Những người này đại bộ phận đều dưới 35 tuổi, từ mọi nơi trên đại lục tới, mỗi cá nhân đều đã nhập ngũ hơn 5 năm, đều là sĩ quan trung cấp, hoặc là biểu hiện trong quân đội sáng chói. hoặc võ kỹ xuất chúng… hoặc gia đình bối cảnh thâm hậu… Quân hàm bọn họ, thấp nhất là chỉ huy 100 kỵ binh (Bách phu trưởng), cao nhất là phó thống lĩnh. Đương nhiên, có 1 ngoại lệ, là em trai của Đỗ Duy. Người 15 tuổi kém 1 tháng, bá tước gia tộc Rowling tương lai, không có 1 ngày kinh nghiệm quân đội. Tại buổi lễ tựu trường phi thường đơn giản, 108 học viên đều đi tới học viện báo danh. Nơi này ngoài trừ bọn họ, còn 1 đội Ngự Lâm quân Đỗ Duy điều đến. Một buổi sáng rét lạnh, mặt trời chưa mọc, những tên đệ tử này đã nhận lệnh xếp hàng trên thao trường. Đứng chừng nửa giờ mới thấy viện trưởng đại nhân - Đỗ Duy mặc ào choàng dày đi ra. Lệnh chỉ cấp cho mấy học viên này 1 bộ giáp da nhẹ, làm cơ thể họ đông cứng lại từng chút… nhìn Đỗ Duy mặc áo choàng dày, trong lòng đều oán thán không thôi. Nhưng mặt ngoài, mọi người cũng biểu hiện cung kính. Dù sao, đối phương chính là công tước hoa Tulip a! - Ta biết, các ngươi trong lòng đang mắng ta! Đỗ Duy đứng trước mặt họ phát biểu. - Tin ta đi, trong thời gian kế tiếp, ta cam đoan sẽ hành hạ các ngươi nhiều hơn, khiến các ngươi kêu cha gọi mẹ, khiến các ngươi hận không thể giết chết ta. Cho nên, tận tình nguyền rủa ta ở trong lòng đi! Bởi vì đó là chuyện duy nhất các ngươi có thể làm được! Trừ việc đó ra, các ngươi chỉ có thể phục tùng ta. Dựa theo những gì ta nói mà làm! - Trong các ngươi… nhỏ nhát 15 tuổi, nhiều nhất 34 tuổi! Đỗ Duy cười lạnh: - Nhưng không lo, nhiều nhất 3 ngày sau, các ngươi sẽ hối hận sao lại đến cái thế giới này! Đỗ Duy lạnh lùng nhìn 108 học viên… cười tàn khốc: - Hoan nghênh đến địa phương đáng sợ này, các học sinh của ta. Tiếp theo… với các ngươi, chính là ác mộng! Dưới ánh mắt phức tạp của các học viên, Đỗ Duy đảo 1 vòng qua đội ngũ, lạnh lùng tuyên bố: - Để dễ quản lý, ta theo thói quen quân đội, biến các ngươi thành 1 trung đội. Vừa đúng 100 người. Ta cần 1 tên đội trưởng. Để ngày thường ta không có mặt thì quản lý các ngươi.