Ác Ma Pháp Tắc

Chương 719 : Bí mật của Deron (Đoạn 2)

- Nhưng Đỗ Duy xuất hiện. Lời nói của lão Dofe rõ ràng mang theo thâm ý: - Ta biết mặc dù miệng lưỡi ngươi cứng rắn nhưng ngươi đã thực sự động tâm. Ta có thể nhìn ra được… Ha ha! Tiểu tử, đừng quên ta đã coi ngươi từ lúc ngươi còn cởi truồng đấy! Ta có thể thấy lòng ngươi đang dao động. Miệng thì lúc nào cũng nói không muốn quản, cái gì cũng kêu không muốn tham gia… Nhưng ta vẫn cảm giác được, ngươi gần đây luôn lặng lẽ quan sát vị công tước hoa Tulip đại nhân đó. Deron im lặng. Tên gia hỏa luôn cợt nhả này giờ sắc mặt lại đầy vẻ nghiêm túc. - Nói thật… Mới đầu ta cũng không thích tên công tước Hoa Tulip đó, ta cho rằng tên tiểu tử đó mới chừng ấy tuổi, hơn nữa lại thành danh khi đang trai trẻ phân nửa là chẳng có bản lãnh gì, tới phần chấn hưng Hiệp Hội kỵ sĩ ta cũng cho là hắn bốc phét thôi. Hơn nữa… Chúng ta cũng biết hắn làm chuyện này là có mục đích khác. Lão Dofe vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu gối Deron: - Nhưng rốt cuộc chúng ta đều không thể không thừa nhận hắn làm rất không tồi! Thậm chí biểu hiện của ngươi cũng khiến ta cảm giác được ngươi đã không còn tuyệt vọng như trước nữa, tiểu tử đó đã đem tới hy vọng cho ngươi! - Vậy còn ngươi? Deron đột nhiên chăm chú nhìn lão bộc của mình: - Dofe! Ngươi cả đời không kết hôn, không sinh con! Ta cũng hiểu là ngươi, ngươi cố ý! Ngươi muốn cho huyết mạch của mình dừng ở đời này! Không hy vọng sứ mạng trầm trọng đó vĩnh viễn áp chế trên đôi vai dòng họ! Ta cũng như ngươi thôi! Ta cũng hiểu… chúng ta đã chịu đựng quá lâu rồi! Đây quả thực là một truyện cười! Ngươi xem bên ngoài, trên đường không ai còn nhớ tới những thứ đó nhưng chúng ta lại đời đời tuân thủ lời thề. Vì trung thành, vì sứ mạng! Cút mẹ nó đi! Biến mẹ nó đi! Những thứ đó đã sớm thối nát rồi, đã hoàn toàn thối nát rồi! Đã kết thúc rồi! - Cho nên ngươi cũng không kết hôn, mặc dù ngươi từng có nhiều nữ nhân như vậy nhưng lại không có một hậu đại nào thừa kế huyết thống của ngươi. Lão Dofe chớp mắt, mỉm cười nhìn Deron: - Ngươi cũng hy vọng huyết mạch của mình ngừng ở đây phải không. Deron cúi đầu, hắn ngơ nhác nhìn tro bụi bám trên bậc cầu thang, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: - Có lúc ta thực sự hy vọng năm đó lão đầu tử trước khi chết không nói cho ta bí mật đó. - Ta hiểu. Deron vẫn cúi đầu, thanh âm của hắn như đang trong mộng: - Giờ nhớ lại, ta thực hận người. Tại sao người phải chết lại còn trước khi chết nói cho ta hay, ta thật ra là một đứa con tư sinh của người. Hừ, ta gọi người là sư phụ mười mấy năm, tôn kính người mười mấy năm để rồi người nói cho ta hay ta thật ra là con của người… Nếu người đã dấu ta nhiều năm vậy sao không đem bí mật đó vào trong mộ đi, sao lại muốn nói ra trước khi chết! Nếu người không nói ta cũng sẽ như những đệ tử khác, không phải gánh những chuyện nhàm chán này trên vai, không cần vì một chuyện vốn không có hy vọng thành công mà đau khổ chờ đợi cả đời! - Bởi vì… Lão Dofe siết chặt những ngón tay đang đặt trên đầu gối của Deron, siết rất chặt: - Những sư huynh đệ kia của ngươi có thể bỏ đi vì chúng chỉ là đệ tử của lão già đó thôi, còn ngươi, ngươi là con hắn! Trên người ngươi dòng máu của hắn đang chảy, dòng máu của gia tộc! Tin ta đi, ta hiểu cảm thụ của ngươi, ngươi xem, cuộc đời ta không phải cũng như vậy sao. - Ngươi chọn kết thúc huyết mạch của mình, lựa chọn của ta cũng như ngươi. Deron thản nhiên nói. - Nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi khác với ta. Lão Dofe cười cười nói: - Đừng tưởng ngươi ngụy trang tốt, ta vẫn cảm thấy ngươi thật ra không tuyệt vọng. - Đùa cái gì thế! Deron đột nhiên cười ha hả, chỉ tay vào lão Dofe nói: - Ta không ngu! Công thành thân thoái, ẩn mình vào thế gian, yên lặng thủ hộ thế giới này, một khi nguy hiểm tới, tiếng kèn vang lên lại mang theo vinh quang vô tận, dùng huyết mạch được truyền thừa nhiều thế hệ để bảo vệ lời thề, bảo vệ thế giới này. Lão Dofe thân ái của ta ơi, lời thề này thúc thanh niên ngươi từng thề qua, giờ chúng ta đều biết mà! Thế giới này không cần chúng ta bảo vệ! Không cần chúng ta đứng trong bóng tối đợi lời "triệu hồi" kia! Tiên sư nó! Cút mẹ nó đi! Ai sẽ tới triệu hồi chúng ta? Ta thậm chí nghi ngờ mười hai huyết mạch ban đầu kia giờ có lẽ đã sớm tuyệt chủng! Không chừng chỉ còn lại hai chi cuối cùng là ta và ngươi! Triệu hồi sao? Ai sẽ tới triệu hồi chúng ta? Chẳng lẽ là Aragon bệ hạ chui từ trong mộ ra gọi chúng ta? Hay chẳng lẽ Messi trong truyền thuyết kia một ngày nọ đột nhiên theo tia chớp từ trên trời giáng xuống đứng trước mặt chúng ta nói: "Hô, tới đây đi, chúng ta đi bảo vệ hòa bình thế giới!" - Ồ, chắc là thế! Nói xong những chữ cuối cùng, thanh âm Deron mang theo vẻ phẫn nộ và trào phúng rõ ràng! - Chú ý cách ăn nói của ngươi, Deron thân ái. Lão Dofe đột nhien lộ vẻ tức giận: - Cho dù trong lòng ngươi buông tha, không tin tưởng lời thề đó nữa ta cũng không trách ngươi vì ta cũng sớm không tin rồi… Nhưng ngôn ngữ của ngươi không thể bất kính với Aragon bệ hạ và Messi! Mỗi hậu duệ của thành viên trong kỵ sĩ đoàn thánh Roland đều phải có tôn trọng tối thiểu như vậy! - Kỵ sĩ đoàn thánh Roland! Deron cười như đang khóc: - Đúng vậy, kỵ sĩ đoàn thánh Roland vĩ đại theo hoàng đế bệ hạ khai quốc, chiến công hiển hách tiếng tăm lừng lẫy, kỵ sĩ đoàn mạnh mẽ nhất thần bí nhất trong sử sách! Nhưng giờ đây tổ chức vĩ đại đó chỉ sợ cũng chỉ còn hai người chúng ta thôi. Ngươi thì làm gì? Dofe? Ngươi ngày ngày quét rác trong sân rồi lại sang phòng bếp nấu cơm? Còn ta thì sao, ta trà trộn trong ổ yêu tinh kinh tởm nhất ôm những kỹ nữ đáng khinh đó sống mơ mơ màng màng… Chúng ta có thể làm gì? Bảo vệ hòa bình thế giới sao? Đúng là trò cười! Lão Dofe thở dài, ánh mắt càng hiền từ. - Ngươi… đang tức giận. Lão Dofe thở dài. - Tất nhiên… Ta đang tức giận. Deron rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, thở dài: - Thật ra ta đã qua giai đoạn phẫn nộ rồi, Những năm trước ta đều rất khó chịu… Đều nhờ tên Đỗ Duy đó, hắn đột nhiên chạy tới, đột nhiên cho chúng ta một tia hy vọng… Song, một tia hy vọng đó lại khiến những kẻ chết lặng vì tuyệt vọng như chúng ta không biết phải theo hướng nào. Nói xong, Deron đột nhiên làm mặt quỷ với lão Dofe: - Ngươi cũng đừng nói ta, lão Dofe! Đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi cũng bắt đầu rục rịch! Ta từng thấy, mỗi ngày, lúc nửa đêm ngươi lén lút lau thanh kiếm đã rỉ sét mấy chục năm của mình! Lão Dofe cũng im lặng suy nghĩ một lát, nét mặt già nua của hắn hiện vẻ bất đắc dĩ: - Không sai, đều do tên tiểu tử Đỗ Duy kia, hắn mang tới cho chúng ta cảm giác không biết theo ai. - Có lẽ vậy. Deron đứng dậy, vẻ tươi cười có hắn mang theo chút hoang đường: - Cũng có lẽ… có lẽ đúng như lời ta nói, có lẽ sẽ có một ngày đế quốc gần như bị hủy diệt sau đó Aragon bệ hạ đột nhiên từ trên trời giáng xuống xuất hiện trước mặt chúng ta, ngoắc ngoắc ngón ta với chúng ta, uy nghiêm nói với chúng ta: "Tới đây đi, kỵ sĩ thánh Roland trung thành của ta." Cùng ta chiến đấu, cùng ta đi bảo vệ hòa bình thế giới!" Ha ha ha ha ha ha ha ha... - Có lẽ đó không phải một chuyện cười…. Có lẽ nó sẽ xảy ra thật. Lão da Phu trợn mắt nhìn: - Xem ra hai người chúng ta cũng điên rồi… Được rồi, chúng ta hẳn nên ngừng uống rượu thôi. Có lẽ… Đó thực sự không phải một chuyện cười… Nhưng, chỉ có tương lai mới có thể có đáp án. *** - Muốn chinh phục Sư thứu đầu tiên phải hiểu rõ chúng. Trong phòng Đỗ Duy vẫn còn nghe Kakalot kể chuyện - Đáng tiếc là công tước đại nhân của chúng ta lại không biết mình bỏ lỡ đoạn đối thoại của hai tên hỗn đản một lớn một nhỏ trên bậc cầu thang, cũng bỏ lỡ một chuyện thú vị. Kakalot vẫn còn tiếp tục nói về Sư thứu: - Sư phụ ta sau nhiều năm cố gắng, người tham gia một dong binh đoàn, trong một lần tiến vào đầm lầy phía nam, trong quá trình mạo hiểm, người khác với những dong binh khác, họ thì đều cố gắng săn bắt nhưng ma thú cấp thấp còn sư phụ lại chẳng mấy hứng thú với chúng. Người dành phần lớn tinh lực vào việc tìm kiếm Sư thứu. Kết quả… Những dong binh khác đều thắng lợi trở về còn sư phụ của ta lại thu hoạc rất ít, việc này khiến nhiều năm sau khi người hồi hương cũng chỉ có rất ít tài sản trong tay. Dẫu vậy cả đời người đều trầm mê trong chuyện này, cho tới một năm nọ… Đợt mạo hiểm cuối cùng của Hồng Tuyết dong binh đoàn! Đỗ Duy hít một hơi thật sâu: - Sư phụ ngươi phát hiện điều gì? - Người phát hiện… Sư thứu có thể được thuần dưỡng! Câu nói của Kakalot khiến Đỗ Dung đứng bật dậy. - Trong bút ký của sư phụ, từ khi khai quốc từng có hành động bắt giữ Sư thứu quy mô lớn. Aragon đại đế vĩ đại mang theo kỵ sĩ đoàn thánh Roland vô địch tiến vào đầm lầy phía nam, với thực lực cường đại của bọn họ bắt giữ một đám Sư thứu rồi trở về muốn tiến hành thuần hóa, song lại chỉ thu được thất bại… Kakalot chậm rãi nói: - Sư phụ từng nghiên cứu kỹ chuyện đó. Đỗ Duy giật mình, xem ra không chỉ có mình đọc qua những lời đồn đại. - Nhưng cuối cùng khai quốc hoàng đế bệ hạ thất bại vì người không biết tập quán sinh hoạt của Sư thứu, hay nên nói người không biết làm sao để nuôi Sư thứu con! Chúng ta cũng biết muốn thuần hóa dã thú tốt nhất nên bắt đầu từ khi còn nhỏ! Vì những dã thú trưởng thành đã có tính cách rất khó bị thuần hóa còn những con thú con chỉ là một tờ giấy trắng! Kakalot nói tới đây bèn mỉm cười: - Nhưng khai quốc hoàng đế bệ hạ bắt những Sư thứu trưởng thành về đều không cách nào thuần phục, ngay cả những thú con cũng nhanh chóng chết mất. Nghe nói là do những Sư thứu này tuyệt thực mà chết! Bọn chúng không ăn gì, bất cứ thứ thịt gì người nuôi cố gắng chu cấp cũng đều không ăn. Đám Sư thứu con toàn bộ đều chết đói. - Từ đó, mọi người đều cho rằng Sư thứu không cách nào thuần hóa được, cho dù ngươi có bắt được chúng cũng cũng sẽ tuyệt thực mà chết, chúng cũng có trí tuệ nhất định. Nhưng sư phụ năm đó lại có một nghi vấn, cho dù là Sư thứu trưởng thành có trí tuệ cố ý tuyệt thực mà chết nhưng sao thú con cũng tuyệt thực? Cho dù Sư thứu là sinh vật trí tuệ nhưng thú con có hiểu gì đâu sao lại "đồng loạt" tuyệt thực được? - Cho nên phương hướng nghiên cứu của sư phụ ta đặt ở thú con! Ý nghĩ của người giống với đa số tuần thú sư trên thế giới, muốn thuần phục dã thú phải bắt đầu từ thú con! Mà người đưa ra một phỏng đoán của mình: năm đó những ấu thú mà Aragon bệ hạ bắt về hoàn toàn không phải cố ý tuyệt thực mà chết mà là do Aragon bệ hạ không hiểu làm thế nào để nuôi dưỡng Sư thứu con! Bọn họ dùng sai cách nên Sư thứu còn nhỏ mới không chịu ăn gì, toàn bộ chết đói! Đỗ Duy dần dần kích động: - Sư phụ ngươi đã tìm ra cách? - Tạp Kakalot sắc mặt lộ vẻ sầu thảm nhưng rốt cuộc vẫn nói ra đáp án mà Đỗ Duy mong muốn: - Đúng vậy, người tìm được! Nhưng… cũng chính nó đem tới cho người vận mệnh bi thảm.