Ác Ma Pháp Tắc

Chương 718 : Bí mật của Deron (Đoạn 1)

Sư thứu rốt cuộc là cái loại gì? Nếu ngươi hỏi bất cứ người nào trên Roland đại lục vấn đề này, như vậy đáp án ngươi nhận được đại khái đều là: một loại ma thú hung mãnh tàn bạo, còn có uy lực cường đại, đồng thời thích quần cư. Đáp án này đơn giản mà dễ hiểu. Nhưng… như một vĩ nhân đã từng nói, nếu ngươi muốn chinh phục một người, ngươi phải hiểu rõ về người đó! Kakalot, một võ giả thanh niên mới hai mươi ba tuổi, hắn rất cương trực, có phần đơn thuần. Nhiệt huyết thanh niên, tính cách quật cường chấp nhất, ân oán phân minh - Theo tiêu chuẩn của Đỗ Duy, hắn khá thích loại người như vậy. Còn tội danh ám sát một thống lĩnh phòng thủ của một thành thị địa phương… Tội danh như vậy trong mắt Đỗ Duy cũng không tính là gì, dù sao hắn cũng vì báo thù. Điều này rất dễ hiểu: sư phụ của Kakalot có công ơn nuôi dưỡng hắn như cha mẹ, thù giết cha không đội trời chung, vì thù hận mà liều mạng… ám sát một viên quan quân như thổ hoàng đế ở một địa phương của đế quốc, vậy cũng cần phải có dũng khí không nhỏ. Hoàn toàn ngược lại, nếu Kakalot không làm như vậy, để mặc cho sư phụ có ơn dưỡng dục với mình bị người ta mưu sát mà hắn lại coi như không, cái gì cũng không làm… Nếu hắn là người tính tính bạc bẽo như vậy, Đỗ Duy sẽ không chút do dự một cước đá hắn đi. Bây giờ thì sao… Đỗ Duy rất vừa lòng, ít nhất nhân tuyển này khiến Đỗ Duy cảm thấy tương lai đủ để đảm nhiệm thủ lĩnh của kỵ sĩ đoàn thanh kiến Roland. Cho nên Đỗ Duy mới có thể bỏ nhiều công sức ra tìm hiểu lai lịch của hắn như vậy, lại thêm tiết mục vừa đấm vừa xoa hôm nay… Hắn muốn thử chinh phục thanh niên này, có được lòng trung thành của hắn. Muốn chinh phục một người trước tiên ngươi phải hiểu rõ về người đó. Phương diện này Đỗ Duy làm rất tốt. Mà chuyện vui ngoài ý muốn thì… chính là Sư thứu! Khác với người ở thế giới này, thế giới này mặc dù có nhiều mặt rất thần kỳ - tỷ như văn hóa ma pháp, nhưng ở nhiều mặc trong mắt Đỗ Duy vẫn còn rất lạc hậu, thậm chí là ngu muội. Nhất là đối với một số nhận thức của con người đối với tự nhiên lại bị tô lên một màu sắc huyền bí, đặc biệt là đối với những ma thú cường đại, chúng bị truyền tụng thành một câu truyện truyền kỳ. Mà suy nghĩ trong lòng Đỗ Duy lại đơn giản hơn nhiều, mọi sinh vật cho dù là đáng sợ và cường đại như Sư thứu thật ra đều không thần bí. Nếu ngươi muốn chinh phục chúng đầu tiên ngươi phải hiểu rõ về chúng đã! Sư thứu chưa từng bị thuần phục, trong mắt Đỗ Duy đó là vì thế giới này loài người chưa bao giờ thực sự hiểu rõ về sinh vật này. Mặc dù trong thế giới này đám người duy nhất có thể khống chế ma thú là ma pháp sư… Nhưng ma pháp sư có được ma pháp lực mạnh mẽ, khi đối mặt với ma thú bọn họ không cần đi "thuần phục" chỉ cần đánh gục chúng sau đó dùng ma pháp ký kết linh hồn khế ước là có thể khiến ma thú biến thành ma sủng của mình. Có ma pháp rồi, ai lại đi làm việc của thuần thú sư (người nuôi thú) chứ? Thật giống như trước mặt ngươi rõ ràng có một chiếc thang máy có thể đi lên tới tầng đỉnh, ngươi sẽ đi cầu thang bộ sao? Việc này tạo thành một tình huống rất thú vị: người có bản lãnh thuần phục như vậy có thể dùng ma pháp trực tiếp hoàn thành công việc này, còn những người khác muốn thuần phục chúng song lại không có năng lực làm được như vậy. - Sư phụ của ta cũng từng mê muội đối với Sư thứu như vậy. Lời nói của Kakalot mang theo vài phần đau thương: - Người từng nói cho ta những chuyện người từng trải qua. Người thích những sinh vật hung mãnh và cường đại như vậy, muốn hiểu rõ về chúng, muốn đến gần chúng… Trong mắt những người khác đây có thể coi là một loại bệnh tâm thần hay một hành vi tự sát. Vì nếu ngươi dám đến gần chúng, tám chín phần mười là sẽ bị chúng giết chết. - Ta có thể hiểu được suy nghĩ của hắn. Thanh âm của Đỗ Duy đầy vẻ chân thành: - Người khác sẽ cho sư phụ của ngươi là người điên nhưng ta thì không. Những lời này của hắn khiến trong lòng Kakalot nảy sinh hảo cảm… vì khi sư phụ hắn nói những điều này khuôn mặt rất bất đắc dĩ, hiển nhiên sư phụ đã phải chịu đựng vô số những lời trêu chọc, những ánh mắt khinh thường. Trong mắt người khác, hắn là một người điên. Nhưng Đỗ Duy lại có thể hiểu. Người thế giới này không hiểu, nhưng kiếp trước Đỗ Duy lại ở thế giới khác. Đỗ Duy hiểu trên thế giới có rất nhiều người với những nghề nghiệp khiến họ luôn luôn hứng thú đối với các loài sinh vật, muốn hiểu rõ về chúng. Kiếp trước Đỗ Duy rất thích xem chương trình: "Tạp chí địa lý quốc gia". Trong mắt của hắn, vị sư phụ của Kakalot hiển nhiên là người như vậy, mặc dù người như vậy sẽ bị người trong thế giới Roland đại lục này xa lánh, nhưng đam mê thiên nhiên, muốn hiểu rõ thêm về những sinh vật trong thiên nhiên cũng không phải bệnh tâm thần. - Sư thứu là sinh vật quần cư nên muốn bắt chúng rất khó… vì chúng gần như không bao giờ hoạt động muột mình. Mà nếu ngươi muốn quan sát cẩn thận chúng, ngươi chỉ có thể mạo hiểm sinh mạng của mình, tiến vào đầm lầy phía nam sau đó tới gần đám Sư thứu, hơn nữa lúc nào cũng phải cẩn thận, không để bị phát hiện nếu không kết thúc của ngươi sẽ là bị xé thành từng mảnh nhỏ! Khi Kakalot nói những lời này hắn thật chăm chú. Điều khiến Đỗ Duy có một cảm giác cổ quái là những lời của tiểu tử này dường như… dường như không phải lão sư của hắn trải qua mà chính hắn cũng đã tự mình thể nghiệm qua. - Khi sư phụ còn trẻ từng làm một ma pháp học đồ trong một thời gian ngắn. Mặc dù không lâu sau người cũng nhanh chóng phát hiện mình không có thiên phú ma pháp, cho nên người bỏ ma pháp chuyển qua học võ kỹ. Nhưng thời gian làm ma pháp học đồ cũng đem tới cho người rất nhiều trợ giúp, khiến cho người khi tiến vào đầm lầy phía nam có thể nhận rõ rất nhiều thực vật nguy hiểm có độc… Kỹ năng này giúp người rất nhiều, hơn nữa khi người ở trong dong binh đoàn cũng vô cùng hữu dụng! Người cũng đọc qua rất nhiều ma pháp điển tịch chỉ có ma pháp sư mới đọc… Những cuốn sách này người bình thường không đọc được, tỷ như… "Hình ảnh của ma thú trên đại lục." Kakalot nhỏ giọng nói: - Sư phụ nói cho ta, khi người đọc qua quyển sách này người vẫn còn trẻ, còn đang là ma pháp học đồ, cho nên khi người trở thành dong binh người hiểu rõ về ma thú hơn hẳn so với những dong binh khác vì những người khác chỉ dựa vào kinh nghiệm còn người lại có nhiều chỗ dựa hơn. - Tiếp tục nói đi. Đỗ Duy gật đầu. Mà lúc này, Deron lại đột nhiên đứng lên, thong thả bước vài bước trong phòng rồi lại đột nhiên mở miệng cười nói: - Được rồi, các ngươi cứ từ từ nói chuyện nhé, ta không thấy hứng thú gì với chuyện này. Nói xong hắn bước về phía cửa. - Deron các hạ. Đỗ Duy nhíu mày, kỳ quái liếc mắt nhìn Deron: - Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hứng thú gì sao? - Công tước đại nhân của ta ơi. Deron mỉm cười: - Ta chỉ là một hội trưởng của Hiệp Hội kỵ sĩ mà thôi. Giờ khiến ta hứng thú chỉ có… kiếm tiền. Các ngươi nói dong binh cũng được, Sư thứu cũng thế hay là thứ gì khác cũng tốt, hứng thú của ta đều không lớn… Hơn nữa, ta không muốn vướng vào phiền toái, ta nghĩ ngươi hẳn hiểu ý của ta. Ta biết dụng ý của ta khi ngươi để ta ở cạnh tiên tiểu tử này. Được rồi, ta với quyền của hội trưởng Hiệp Hội kỵ sĩ sẽ ban cho hắn một thân phận kỵ sĩ, để cho hắn tiến vào kỵ sĩ đoàn Thanh kiếm Roland. Chỉ cần ngươi cảm thấy ổn vậy ta cũng tán thành. Nếu hắn có thể thắng lợi trong trận chung kết kể cả ngươi đề nghị hắn làm đoàn trưởng ta cũng không ý kiến… Ta nghĩ ngươi muốn ta làm hẳn là việc này. Đỗ Duy càng thêm nghi hoặc. Tên Deron này không hứng thú gì với Sư thứu sao? - Ta chỉ không muốn gặp phiền toái thôi. Deron thản nhiên nói: - Ta thích cuộc sống thanh thản, rượu ngon, kim tệ, nữ nhân, sau đó sống yên ổn vài chục năm. Những chuyện khác ta không muốn đụng vào, đơn giản vậy thôi. Vừa nói, hắn vừa như chạy trốn, không ngờ lại không đợt Đỗ Duy nói gì đã chạy mất. Phản ứng của hắn khiến Đỗ Duy trong lòng rất nghi hoặc, bất quá giờ hắn còn muốn nghe xong câu chuyện của Kakalot nên tạm thời chỉ có thể bỏ nghi hoặc về Deron sang một bên. Deron đi ra cửa phòng còn rất cẩn thận đóng cửa lại. Sau đó vị hội trưởng Hiệp Hội kỵ sĩ này đi xuống cầu thang, nhìn lão Dofe đang quét rác trên đó. - Sao ngươi lại đi ra? - Phiền phức. Deron lắc đầu thở dài sau đó đặt mông ngồi trên bậc cầu thang: - Lão Dofe thân ái, ta rất lười, vô cùng lười… Ngươi hiểu rõ tính ấy của ta mà, ngươi thấy đấy, ngay cả mũi thương Ronkinus ta cũng tùy tiện đưa tên Đỗ Duy kia, còn chuyện gì có thể khiến ta hứng thú? Ta không muốn quản những chuyện khác… Chỉ cần bảo hộ tốt cho Hiệp Hội kỵ sĩ, không để nó đóng cửa, coi như không làm sư phụ ta thất vọng là được, những chuyện dư thừa ta không muốn động đến. Lão Dofe chăm chú nhìn Deron, khác với trước dây, lần này lão không quay ra mắng Deron cũng không dùng những lời nói cay độc khích hắn - vì hắn thấy chút xa cách trong mắt Deron. Nhẹ nhàng buông cây chổi xuống, lão Dofe đi tới bên người Deron, chậm rãi ngồi xuống. Bàn tay khô gầy khẽ vỗ vỗ lên đầu gối hắn, một lát sau lão mới chậm rãi nói một câu: - Ta già rồi. - … Deron liếc mắt nhìn lão Dofe than: - Ta biết ngươi đã già. Nếp nhăn trên mặt ngươi quả thực như da bánh mì để qua đêm. Lão Dofe lại chẳng hề quan tâm tới câu châm chọc đó, giọng nói ôn hòa dị thường, quay sang nhẹ nhàng nói với Deron một câu: - Nhưng ngươi vẫn chưa già. Lời nói của lão ẩn chứa rất nhiều ý tứ, song Deron vẫn có thể nghe ra. Deron suy nghĩ một lát rồi đột nhiên thở dài gật đầu: - Ta hiểu ý của ngươi. Dofe… Nhưng trên thế giới này sớm đã không còn "kỵ sĩ" nữa rồi! Những thứ như vậy sớm đã chết sạch, đã tuyệt chủng rồi! Nhưng ta lại phải tuân thủ lời thề nghiêm ngặt của mình, trước lúc chết khiến cái chỗ này không đóng cửa, coi như không khiến sư phụ thất vọng. Ngoại trừ nó ra những chuyện khác ta không muốn nghĩ tới, vì thế giới này đã không phải thời đại của kỵ sĩ nữa rồi!