Ác Ma Pháp Tắc
Chương 47 : Kiệt Khắc Tư Phái Lạc Thuyền trưởng ( Thuyền trưởng Jack Sparrow )
Đỗ Duy độc chiếm phòng thuyền trưởng.. mà hai nữ ma pháp sư càng làm ra một việc, trong con mắt đám hải tặc, là một sự việc đáng phải nguyền rủa...
Tắm rửa!
Đi thuyền trên biển, trên thuyền có thể có bao nhiêu nước ngọt? Chỉ có thể đủ cho mọi người ăn uống, lấy đâu dư nước để làm việc khác? Trên thuyền đâu chỉ có một người, kể cả thuyền trưởng chăng nữa, tất cả đều bẩn thỉu? Mười ngày nửa tháng không tắm rửa đều là chuyện thường!
Hai nữ nhân này lại làm cho mọi người phải thở dài, đã lãng phí cả 4 thùng nước ngọt!
Đỗ Duy không có phản đối, lý do của hắn rất đơn giản: "Dù sao nước ngọt trên thuyền dựa theo đầu người mà phân phối.. hiện trên thuyền đã thiếu đi hơn hai mươi người, cứ cho là lãng phí một chút nước cũng không cần lo lắng sau này không đủ nước dùng."
Hắn cũng hiểu được, khát vọng tắm rửa trong nội tâm nữ hài tử có thể nói là không thể ngăn cản được!
Ngay cả chính Đỗ Duy, nhiều ngày không tắm rửa đã cảm giác toàn thân ngứa ngáy khó chịu, không những thế lại còn nhiều lần ở dưới biển... nước biển có chứa muối, từng ngâm qua nước biển thì thân thể sẽ có cảm giác vừa khô vừa ngứa!
Trong lúc hai nữ ma pháp sư tắm, hắn cũng có việc của mình.
Gã Kiệt Khắc Tư Phái Lạc thuyền trưởng đang đứng trước mặt Đỗ Duy... gã đáng thương này chẳng những tên đã bị Đỗ Duy thay đổi, mà bây giờ một thân trang phục cũng bị Đỗ Duy làm ra thành một bộ dạng kỳ quái!
Trên đầu buộc một cái khăn trùm đầu màu đỏ, râu đã bị Đỗ Duy cạo sạch, còn vẽ cho hắn hai cái mắt kính đen sì ( Dùng nhọ nồi trên thuyền để bôi ) Còn cả y phục, áo sơ mi, áo mai ô, giày. Cũng may trên thế giới này không có súng kíp ( súng hỏa mai ) nên Đỗ Duy chỉ có thể bỏ qua.
Sau đó Đỗ Duy bắt tên kia đi lại làm dáng một chút.
Không thế không nói, nhân vật chính trong phim "cướp biển vùng carribe" kỳ thật có một đặc điểm chính là... nương nương khang ( ái )! một vị thuyền trưởng mang một giọng nói quái dị, lại mị lực mười phần!
Đỗ Duy bắt hắn làm ra vài điệu bộ "nương nương khang" một chút cho tới khi hắn hài lòng.
Trong khi Đỗ Duy đang chơi trò COSPLAY thì hai vị nữ ma pháp sư lại đang ở trong một căn phòng khác tận tình hưởng thụ niềm vui tắm rửa.
Còn đám hải tặc đang lâm vào một hoàn cảnh thật lúng túng.
Bởi vì, đám tù binh của vị tiểu quý tộc kia đang bị bắt... quay đầu thuyền đi về phía bến cảng gần nhất!
Thuyền trưởng, thuyền phó, đội trưởng, đội phó, còn cả thủy thủ trưởng trong chiến đấu đều đã bị nữ nhân đáng sự kia ném xuống biển cả rồi...
Bây giờ, trên thuyền chỉ còn lại đám hải tặc nhãi nhép, thân phận cao nhất ở đây là ... bếp trưởng, cũng chính là gã đầu bếp duy nhất trên thuyền.
Nhưng, gã đầu bếp này cũng chính là lão cha của tên bị Đỗ Duy chọn làm Kiệt Khắc tư phái lạc thuyền trưởng.
Lúc này đám hải tặc đang lo lắng về tương lai của chính mình... mặc dù gã tiểu quý tộc kia nói rất xuôi tai nhưng có trời mới biết vừa bước chân lên bờ có bị bắt lại treo cổ không?
"Nếu không, liều mạng với bọn chúng?" Một gã răng vàng nói: "Bọn chúng chỉ có ba người! Chúng ta khóa cửa, cho bọn chúng một mồi lửa..."
Những kẻ khác ngơ ngác nhìn nhau.. đều dùng ánh mắt nhìn ngu ngốc để nhìn gã vừa đề nghị.
Nữ nhân kia quả thực chính là một con ma thú cái! Một cước của cô ta có thể khiến người gãy xương, một cước nữa có thể đá bay một tráng hán đi xa mười bước! Đồ quỷ! Ngươi tưởng rằng một mồi lửa có thể thiêu chết được ả sao?
Khóa cửa? Chẳng lẽ cô ta không biết phá vách mà ra hả? các phòng trên thuyền này kỳ thật chỉ dùng mấy tấm gỗ mỏng manh để ngăn cách với nhau!
Trong khi bọn chúng đang phân vân, cửa phòng bị đẩy ra.
Diện mạo sáng bừng bừng, Kiệt Khắc tư phái lạc thuyền trưởng Jack Sparrow bước nhanh vào... vẻ mặt hắn có chút xấu hổ. Phần đông đám hải tặc vừa nhìn tân thuyền trưởng một cái, lập tức có tên cười hô hố: "A, Nhìn kìa, thuyền trưởng của chúng ta!"
"Ha Ha ha.... Kiệt Khắc thuyền trưởng... ngươi quả là xinh đẹp quá a!"
"Đúng vậy! Giống như một con gà trống phát tình! Ha ha, so với đám kỹ nữ trên bến cảng còn sặc sỡ hơn, ha ha ha ha...."
Thuyền trưởng Kiệt Khắc của chúng ta sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng hắn nhanh chóng ho khan vài tiếng... mình bây giờ đã là thuyền trưởng a! Hắn ưỡn lưng đi tới cạnh bàn, đem theo vài phần giận dữ nói: "Câm miệng lại, bọn làm thuê kia! Nếu ai còn nói một câu nữa, tao sẽ nhét vào mồm cái mũ của hắn! Ta thề, ta nhất định sẽ làm như thế!"
"A, nhìn kìa, thuyền trưởng của chúng ta tức giận rồi!"
"ha ha ha ha..."
Xem ra Kiệt Khắc thuyền trưởng không đủ tài năng để lấy được quyền uy từ đám hải tặc này... dù sao hắn cũng vừa mới bị tiểu Đỗ Duy "đề bạt nóng" lên.
"Đủ rồi! Tất cả im lặng!" Một thanh âm khàn khàn lên tiếng.
Chính là bếp trưởng trên thuyền. Sau khi đám đội trưởng, đội phó, thủy thủ trưởng đều chết sạch ( A, thần linh phù hộ, mặc dù chúng chỉ bị ném xuống biển nhưng không có thức ăn, nước uống. Chỉ còn hai cái thuyền nhỏ rách nát, ai sẽ tin tưởng bọn chúng có thể sống sót trên biển? ) Bây giờ gã bếp trưởng là người có vị trí cao nhất.
Đầu bếp xem ra rất nguyện ý bảo hộ nhi tử của mình: "Đều câm miệng! Bây giờ giễu cợt con trai ta đối với các ngươi có gì tốt nào? Đủ rồi, con trai đến đây, ta biết ngươi cũng không có cách nào. Bây giờ vận mệnh mọi người đều trông cả vào ngươi! Ngươi bây giờ là thuyền trưởng!"
Thuyền trưởng Kiệt Khắc nhìn lão nhân của mình, gật gật đầu... hắn còn trẻ, còn chưa dày dặn kinh nghiệm như lão cha của mình.
Mặc dù là hải tặc, nhưng hắn với
Hắn lấy từ hông ra một cuộn giấy dày tuyên bố: "Đây là... hắn vừa mới vẽ ra."
"Hắn? Ai? Gã tiểu quý tộc? Đứa con nít kia?" Một hải tặc cười nói.
Sắc mặt Kiệt Khắc hơi trầm xuống một chút, nhìn hải tặc kia, trầm giọng nói: " Bỉ nhĩ, ngươi nghe rỗ đây! Nếu ngươi muốn đi tìm chết thì cứ tiếp tục xưng hô như vậy với hắn! Lúc hắn ném ngươi xuống biển ta tuyệt đối không xin xỏ một câu nào cho người!"
"Chúng ta đều là hải tặc! Ta cũng vậy! Cha ta cũng thế! Nhưng chẳng lẽ cả đời sẽ làm hải tặc hay sao?" Người trẻ tuổi này ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
"Chúng ta đều biết, một ngày nào đó sẽ chết trên mặt biển rộng đáng chết này! Một ngày nào đó khẳng định sẽ tới! Không phải chết trong gió bão thì chính là bị hải quân đế quốc đánh chìm. Hoặc là bị chúng bắt được, sau đó treo cổ chúng ta trên đường! Thi thể chúng ta sẽ bị hải âu, quạ đen rỉa thịt, sẽ bị mặt trời thiêu khô! biến thành một khối thịt bị sấy khô treo lủng lẳng trên cây mấy tháng! Đó, chính là vận mệnh cuối cùng của một hải tặc! Các huynh đệ của ta!"
"Ta thích biển, cũng chính là cuộc sống mạo hiểm trên biển này.. nhưng mà ta không cho rằng cả đời làm hải tặc là lựa chọn tốt nhất... nếu chúng ta còn có lựa chọn khác ,à nói! Nghe chưa, các huynh đệ của ta, bây giờ, tiểu quý tộc tiên sinh này, hắn là một người có thân phận tôn quý, điểm ấy ta có thể nhìn ra! nghe chưa, đây chính là cơ hội của chúng ta! Chúng ta có thể thoát li khỏi thân phận hăir tặc, đường hoàng trở thành một thành viên thuyền đội của hắn! CHúng ta có thể tiếp tục đi trên mặt biển này... sau đó, đổi mộ tthaan phận... tư nhân thuyền viên của quý tộc! Sẽ không còn hải quân đế quốc sau lưng đuổi tới đuổi lui! Không ai có thể treo cổ chúng ta trên cây! Chúng ta có thể thay đổi một bộ quần áo, một bộ quần áo rất sạch sẽ, xinh đẹp. Sau đó chúng ta thậm chí có thể cùng với đám hải quân đế quốc chung lưng, thậm chí còn có thể uống rượu, thậm chí còn có thể yêu cầu bọn họ đối với chúng ta bảo vệ... nhìn xem, như vậy sẽ tuyệt vời biết bao?"
Cũng có người đề xuất nghi vấn: "Việc này... nhưng mà, không làm hải tặc, chúng ta ăn gì, uống gì? Tiền ở đâu?"
Thuyền trưởng Kiệt Khắc không trực tiếp trả lời- thật sự hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng hắn nhìn thấy một thứ khác: "Nhìn thấy hai cô gái kia không? Vừa rồi, các ngươi đoán ta nhìn thấy gì?"
"Nhìn thấy các nàng ta tắm rửa? Ha ha ha, nhãn phúc của ngươi quả thực không tệ.. " Vẫn là cái gã răng vàng ăn nói không kiêng kị.
Phanh!
Lần này không chờ hắn nói xong, thuyền trưởng Kiệt Khắc đã nhảy tới, một quyền đấm trúng mũi hất gã kia ngã văng!
Tên hải tăng đáng thương rống lên một tiếng, sau đó ôm mũi tru lên, một tay đã rút cây dao bên hông, định cùng Kiệt Khắc liều mạng!
"Ngươi là đồ ngu! Ta nói rồi, nếu ngươi dám nói ra lời đó nữa ta sẽ giết ngươi! Ngươi là đồ hỗn đản!Nếu lời nói như vậy rơi vào tay nữ nhân kia, ngươi sẽ liên lụy tới mọi người!" Trên mặt Kiệt Khắc hiện lên một tia sát khí!
Đám hải tặc nhìn tên kia đang ôm mũi... không ai đồng tình hắn, cũng không ai nguyện ý giúp hắn.
Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu được Kiệt Khắc nói không sai, gã mồm thối kia vạn nhất đắc tội với nữ nhân đáng sợ thì chỉ có thể liên lụy mọi người!
Hoặc là... đêm nay ném hắn xuống biển cũng là một lựa chọn không tệ...
Kiệt Khắc thuyền trưởng xông lên, một đá, trúng vào mặt hắn, gã kia lập tức bị đánh ngất. Sau đó người trẻ tuổi này xoay người lại: "Tốt rồi! bây giờ chúng ta quay lại vấn đề vừa rồi! các ngươi đoán là ta nhìn thấy gì?"
Không có ai nói.
"Ma pháp!" Kiệt Khắc thuyền trưởng trầm giọng nói: "Là ma pháp! Hai cô gái kia, đều là ma pháp sư! Gặp quỷ! Chúng ta đối mặt chính là ma pháp sư... lại còn hai người!"
Mọi người đều phát ra tiếng kêu sợ hãi!
Từ trước tới nay, trong lòng mọi người đều kính sợ ma pháp sư. Bây giờ, không ai còn dám nói năng lỗ mãng nữa!
"Ta chính mắt nhìn thấy, hai cô gái kia dùng ma pháp gọi lửa, ở trong phòng hơ khô quần áo... có lẽ các nàng chê tay chân chúng ta chạm vào quần áo họ sẽ bẩn, nên mới tự mình động thủ." Thuyền trưởng Kiệt Khắc trầm giọng nói: "Tiểu quý tộc lão gia của chúng ta cố ý cho ta nhìn thấy. Đây là một sự uy hiếp, các ngươi nên hiểu rõ. Ma pháp sư không giống người thường! Các nàng có thể tùy ý giết sạch chúng ta! Đặc biệt là nữ nhân đáng sợ kia, nàng ta không những là ma pháp sư, mà còn là một võ sĩ lợi hại nữa!"
"Quay lại vấn đề cũ... thuyền trưởng, hiệu trung với tiểu quý tộc này chúng ta có gì tốt chứ? Chúng ta ăn gì, uống gì bây giờ? Hắn sẽ nuôi chúng ta sao? Ta không rõ, ngoại trừ làm hải tặc chúng ta còn có thể làm gì khác?"
Mặc dù vấn đề này rất sắc bén, nhưng hiển nhiên, ngữ khí của hắn cũng cung kính hơn, thậm chí đã bắt đầu xưng hô "thuyền trưởng" với Kiệt Khắc.
"Ta không biết" thuyền trưởng Kiệt Khắc trả lời: "Nhưng có thể khẳng định được. Đệ nhất, đừng quên, chúng ta từng cứu hắn một mạng! Là chúng ta đã đem hắn từ dưới biển lên, đây là một phần nhân tình, chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn nghe lời, hắn nhất định không khó xử chúng ta, thậm chí có thể nguyện ý cho chúng ta một ít lợi ích. Đệ nhị... hai ma pháp sư kia! Huynh đệ, các ngươi nghe qua ma pháp sư thiếu tiền bao giờ chưa?"
Mọi người yên tâm rồi!
Đặc biệt là điểm thứ hai!
Ma pháp sư mà thiếu tiền sao?
Từ xưa tới nay, trong mắt người thường, ma pháp sư đều có nhiều hình tượng! Bọn họ đi đến đâu đều là người được ưu đãi tốt nhất, đều có một đám quyền quý nguyện ý dùng tài lộc để lấy lòng hoặc là lôi kéo bọn họ.
Ma pháp sư mà thiếu tiền? Chuyện đùa!
Như vậy, Kiệt Khắc thuyền trường đánh tan ý niệm phản kháng cuối cùng trong đầu đám hải tặc. Sau đó hắn ta mở cuộn giấy vừa rồi ra: "Đây là vị tiểu quý tộc vừa vẽ ra... cờ mới của chúng ta."
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
9 chương
22 chương
83 chương
59 chương
4 chương