Ác Ma Pháp Tắc

Chương 40 : Khó thoát ma đảo

"cái gì? ngươi nói dùng bè gỗ đi khỏi nơi này?" Kiều An Na dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Đỗ Duy: "Chủ ý ngươi nghĩ ra thật tốt a? ngươi định dựa vào một bè gỗ nhỏ đi trên đại hải, mang theo chúng ta trơ lại đại lục? ngươi nhất định là điên rồi!" Đỗ Duy cười cười: hắn chậm rãi nói râ suy đoán của mình: Ta thấy ngươi rất có hi vojng. Ngươi, còn car Vi Vi An, các ngươi hai người đều là đại ma pháp sư thực lực cường đại, các ngươi đều có thể sử dụng công cụ hoặc ngồi hoặc phi hành rất xa! ta nói sai sao? nếu bây giờ ma pháp lực có, đã sớm dùng phong hệ phi tường thuật rời khỏi tiểu đảo quỷ quái này đúng không?" Đương nhiên." kiều an na lạnh lùng nói: "nếu ta có thể bay, ta đã sớm thoát đi rồi." "Vấn đề là ngươi đang ở đây." Đỗ Duy cười nói."các ngươi mất đi ma pháp. chính là căn cứ vào phán đoán của ta, nguyên nhân không không phải tại các ngươi mà là tại vì các ngươi ở trên cái đảo này! ta hoài nghi nưoi này sợ rằng có cái gì đó áp chế ma pháp tồn tại, tỷ như là kết giới cái gì đó, hoặc là loại cấm ma lĩnh vực... hơn phân nửa là có liên quan tới con đại quái thú kinh khủng kia. vậy... ta nghĩ, kết giới của cấm ma lĩnh vực... phạm vi có thể là bao nhiêu? bao trùm hòn đảo này, hay là hơn nữa lại bao trùm cả một bộ phận nhỏ hải vực xung quanh? bất quá ta nghĩ, dám chắc phạm vi hẳn là sẽ không rất lớn." Kiều An Na rốt cục hiểu được, không cần Đỗ Duy tiếp tục giải thích nàng đã nói tiếp: "cho nên, ngươi không phải didnhj dùng một bè gỗ nhỏ mang theo chúng ta ra đại hải trở lại đại lục. Mà là chỉ cần dùng bè gỗ nhỏ này thoát khỏi cấm ma kết giới, ma lực của ta cùng Vi Vi An hồi phục, có thể không cần bè gỗ, cũng có thể bay về đại lục. đúng không?" "Đúng vậy." Đỗ Duy gật gật đầu. "Nếu vạn nhất không được thì sao?" Kiều An Na nhíu mày: "vạn nhất ngươi đoán sai thì sao? ta nói, rất có thể ta và Vi Vi An đều trúng một loại ma pháp, ma lực của chúng ta dù có rời khỏi tiểu đảo này cũng vô pháp khôi phục? hoặc là, phải vài ngày, thậm chí mấy tháng mới có thể khôi phục đựoc thì sao? vậy làm sao bây giờ? chúng ta rời khỏi đây rồi, cũng không có cách nào bay được. chỉ bằng một cái bè nhỏ như vậy, chúng ta dám chắc sẽ chết trong đại hải mênh mông." "Như vậy chẳng qua là chết cách khác mà thôi." Đỗ Duy nhíu mày: "ta có thể nói cho ngươi rõ.. nếu chúng ta không rời khỏi đây, nhiều nhất, hai hoặc ba ngày chúng ta sẽ chết đói. trên hoang đẩo này mặc dù có nhiều cây, nhưng loại rễ cây thực vật có thể ăn thì rất ít. ta trong khi tìm thực thật đã phát hiện điểm ấy, ta không cam đoan ngày mai còn có thể tìm được đồ ăn." "Chúng ta có thể bắt cá." "Haha." Đỗ Duy cười to: "cá ư? ngươi đi xem thử đi! lão thiên a... ngày hôm qua còn quái thú kia dẫn phát thủy hệ ma pháp gây sóng lớn, lại còn giống như động đất... thật sự là chấn động lớn, cho dù hải vực xung quanh đảo có bầy cá nào đi nữa, cũng đã sớm bị dọa chạy mất rồi." Cứ đi như thế có chút mạo hiểm, nhưng Kiều An na sau khi cẩn thận suy tư, cũng thấy Đỗ Duy nói có đạo lý. Lưu lại chỉ có thể chết đối, không bằng ra ngoài liều mạng. Kết tiếp là chế tạo bè gỗ như thế nào. Khiến mọi người khó khăn chính là ... trong tay không có công cụ! Cho dù có thể chặt gỗ.. ngươi cũng không có rìu sao? Cho dù không có rìu, cũng phải miễn cưỡng có đao để sử dụng chứ. Đỗ Duy bọn họ đừng nói là đao, ngay cả chủy thủ đều không có! Kiều An na mặc dù đồng thời là một võ sĩ, đang tiếc nàng sử dụng vũ khí cũng là một cây trường sao! Không có công cụ, muốn chặt cây sao? Bọn người Đỗ Duy sợ rằng không có loại bản lãnh này. cho dù thân là một kiếm sĩ nhưng Kiều An Na cũng không có loại thần công có thể một chưởng cắt đứt một gốc cây đại thụ. Trong khi suy nghĩ, Đỗ Duy bắt đầu chú ý tới khải giáp trên người kiều an na. khải giáp dù sao cũng là kim loại, chỉ cần lấy một khối sắt, ma xát, cũng miễn cưỡng sử dử dụng như đao. Đáng tiếc, Đỗ Duy rất nhanh thất vọng. Kiều An Na thật ra không dùng kim loại mà gia trì ma pháp lên khải giáp, trên khải giáp của nàng là một đoàn hoa văn, ngay cả một khối thiết phiến hòan chỉnh cũng không có. Bất quá suy nghĩ một lúc, Đỗ Duy cuối cùng cũng có biện pháp! Long lân!(vảy rồng) cho dù yêu thương sủng vật của mình như thế nào, Vi Vi An cũng phải đồng ý cho Đỗ Duy lấy vài miếng long lân. long lân phiến phi thường cứng rắn,thời cổ đại thậm chí còn có truyền kỳ những người anh hùng dùng long lân phiến để chế tạo thành cổ thuẫn bài. Vi Vi An dùng chút ma lực của nàn trấn an hỏa diễm long, Đỗ Duy lớn mặt lấy xuống hai phiến long lân. Tìm một ngày thì vừa hay thấy trên bờ biển có một khối nham thạchhia phiến long lân đều miễn cưỡng coi sắc bén như đao. hai nữ một nam mất hai ngày thời gian. Đỗ Duy cùng kiều an na chặt xuống vài cây đại thụ, Vi Vi An phụ trách dùng cây mây buộc những cây đại thụ này vào một chỗ. Đỗ Duy đi ra ngoài tìm về một loại giống như hồ lô, đồ vật ngày còn có thể chứa ít nước uống, còn có thể giúp bè gỗ gia tăng sức nổi. cuối cùng Kiều An na quyên hiến bạch sắc phi phong lai, chế thành một cái buồm. Khi hết thảy mội việc điều đã làm xong khong sai biệt lắm, Vi Vi An đột nhiên nhớ tới 1 vấn đề rất trọng yếu. "rồng của ta làm sao bây giờ?" tiểu Vi Vi An đáng thương đột nhiene nhớ tới một vấn đề vô cùng quan trọng như vậy. bè gỗ có thể mang một con rồng. kì thật vấn đề này Đỗ Duy cùng kiều an na đã sớm nghĩ tới, chỉ là khó mở miện nói với Vi Vi An thôi. sủng vật của Vi Vi An vốn là rồng, nếu ma pháp nàng bình thường thì có thể dùng một loại phong ấn, sau đó khả dĩ triệu hoán xuất nó. đáng tiếc, bây iờ nàng không còn mà pháp, không có cách nào khác để phong ấn con rồng mang đi. Đỗ Duy cùng Kiều an na thoáng nhìn nhau, đối mặt với vấn đề của Vi Vi An đáng thương, chỉ có thể mở miệng nói những điều không hay. Vi Vi An lập tức hiểu được, tiễu nữ này chảy xuống hàng nước mắt: "không! không! ta ta ta không muốn bỏ lại liệt nhật!! liệt nhật của ta!!" nàng khóc lóc chạy nhào vào người con rồng đang ngủ say, ôm chặt náy nó không rời. Đỗ Duy thở dài, nhìn tiểu cơ nương đơn thuần này, Đỗ Duy cũng thấy tron g lòng mình có chút không đánh lòng. nếu không như vậy thì làm sao bây giờ. bọn họ không có cách nào khác mang đi một con rồng lớn như vậy. hà huống, sâu trong nội tâm đõ duy... hắn không giống người ở thế giới này, một con rồng trở thành cái gì cường đại, vinh vật vi đại cao cấp. trong mắt Đỗ Duy luôn luôn là: nhân tài là quan trọng nhất. rồng cũng tốt, xà cũng tốt... đều là thuộc loại phạm trù "động vật". Nhân mạng mới là quan trọng nhất. nếu vì một con "động vật" mà hi sinh nhân mạng, Đỗ Duy xem ra căn bản là không có cách nào giải thích chuyện ngu xuẩn đó cả. mà cao thâm hơn một tầng... hừ, nếu không phải nể mặt Vi Vi An ở đây, hắn thậm chí đã làm thịt con đại "động vật" này, lấy thịt nó làm lương khô. Bất quá không như vậy, sợ rằng vi van sẽ ngồi tại chỗ khóc chết thôi. Vi Vi An cứ sống chêt skhông chịu rời khỏi con rồng bảo bối của nàng, Đỗ Duy và kiều an na-hai người này mạnh nẽ kéo nàng nàng đi. khiến cho Đõ Duy cảm thấy kinh ngạc chính là, nữ nhân hung hãn kia lần này đối vứoi muội muội mình biểu hiện ra sư ôn nhu. "không cần kỳ quái." kiều an na với đõ duy đã có chút quen thuộc, nhìn ánh mắt hắn là biết trong đầu hắn nghĩ vấn đề gì: "ta cũng vừa mât đi con rồng của ta, ta có thể cảm thông với sự thương tâm của tiểu tử kia. Đỗ Duy nhìn ra, trong anh mắt Kiều An na, cũng toát ra một tia đau thương vô hạn. hai cô gái ngôi trên bè gỗ, Đỗ Duy ở phía sau dùng sức đẩy bè xuống biển, sau đó hắn xoay người nhảy ên, kều an na không chế thuyền buồn, Đỗ Duy cầm lấy cây gỗ nỗ lực đẩy thuyền. chỉ có tiểu Vi Vi An đáng thương bị hai nguời cưỡng bách dẫn theo lên trên bè gỗ, yên lặng rơi nước mắt nhìn về tiểu đảo phía sau.. ở chỗ đó, còn có con rồng là sủng vật của nàng. sóng rất nhỏ, điểm ấy rất may mắn. bất quá Đỗ Duy cùng kiều an na hai người vẻ mặt đều rất khẩn trương. bởi vì hai người đều đã ở trên kỳ đảo... chỉ hi vọng, bọn họ đi hết quá trình, thiên vạn lần đừng gặp con quái thu! con quái thú có thể tiềm phục tại hải thủy tập kích một con rồng.. yêu thú như thế đối vói bọn họ mà nói, nó dễ dàng tấn công cái bè gỗ nhỏ này. Đỗ Duy chỉ hi vọng mấy người có thể lặng lẽ rời khỏi tiểu đảo này một đoạn, sau đó hi vọng hai ma pháp sư có thể bay đi. "thân vạn năng a! phù hộ cho chúng con ..." Kiều An na trong miệng thì thào. với Đỗ Duy ra rức đẩy thuyền với Đỗ Duy như vậy, đối với một thiếu niên gầy yếu mà nói, thật sự là vô cùng cố gắng, bất quá vì tham sống sợ chết mà kích phát dục vọng, hắn ra sức kiên trì, dù cánh tay có chút bủn rủn nhưng đõ duy lại cắn răng kiên trì. mắt thấy khoảng cách với vờ biển đã xa tới hơn hai trăm thước. "ngươi cảm thấy thê snào?" ĐỖ Duy lớn tiếng hỏi Kiều An Na. "không được, vẫn là không được." Kiều an na cố gắn gọi ra một phong hệ ma pháp nhằm tăng tác dụng đẩy của gió, đáng tiếc vẫn như cũ không linh. "tiếp tục cố gắng". Đỗ Duy cắn răng nói. bất quá tựa hồ thần chú tại thế giới này nhất định sẽ không phù hộ Đỗ Duy vì hắn là dị giáo đồ. ngay cả tiểu thuyền khi đi được tầm một trăm mét... hốt nhiên, mặt biển nổi sóng lớn! đột nhiên một tiếng rống làm người ta kinh sợ lại xuất hiện. sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của ba người, một con sóng lớn cao bốn năm thước từ ngoài khơi đi đến, hướng bè gỗ nhỏ gầm thét! oanh một tiếng, sóng lớn đã đánh trúng, cây mây buộc bè gỗ lập tức tứ phân ngũ liệt, ba người cơ hồ đồng thời rơi vào trong nước... Đỗ Duy cảm thấy trong nháy mắt toàn thân ngập trong nước biển, nước biển phản phất có một cỗ lực lượng trói buộc chính mình! hắn toàn thân đều không thể nhúc nhích, mới hé mở miệng, lại có nước biển tiến vào. Đỗ Duy tưởng rằng mình sắp chết, trước mắt hắn biến thành màu đen, một dòng nước biển chảy qua chỗ hắn, nhanh chóng măng hắn xuống... Đỗ Duy cảm giác được chính mình vẫn chìm xuống.... chìm xuống.