Ác Ma Pháp Tắc
Chương 233 : “Nhân tài đặc biệt” (P2)
Người thứ hai được Ron Barton chiêu lãm là một gã thuận tay trái. Tên này rất lùn.. hắn đại khái là một tên vô lại từ bé, và hắn so với nhóc Sandy không lệch lắm. Nhưng hắn tiện tay biểu diễn mấy kiếm chiêu đã lọt được vào mắt của Ron Barton
-Hắn là một người thuận tay trái, kiếm pháp hắn sử dụng có phương hướng hoàn toàn ngược lại so với người bình thường, tại chiến đấu sẽ làm cho địch nhân có cảm giác không thích ứng, đúng là một gã tốt.
Ron Barton giải thích.
Người thứ ba được thông qua là một gã thần hình nhìn béo mập không thua gì Ron Barton. Cái tên mập mạp này nhìn qua có một cái kỹ năng mà Đỗ Duy không hề nghĩ tới
-Tôi có thể chịu đòn, hơn nữa không sợ đau.
Tên mập mạp nhếch môi cười cười:
-Tôi trời sinh đã không có cảm giác đau.
Vừa nói, hắn tự cởi quần áo, lộ ra ngực tràn đầy lông màu đen, tiện tay lấy kiếm của mình ra, tự mình rạch hai đường lên người… hắn làm thật sự không nhẹ! Máu tươi đầm đề, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh:
-Thưa ngài, tôi chưa hề có tập võ, tôi được trời cho sức mạnh. Tôi bây giờ chỉ là một võ sĩ cấp một nhưng là tôi dám đánh cuộc tại trận đấu chính thức, ta một người có thể giết ít nhất ba người võ sĩ một bậc ! Bởi vì bọn họ chém tôi vài kiếm, chỉ cần không nguy hiểm tới tính mạng, sức mạnh chiến đầu của ta sẽ không bị ảnh hưởng! Nhưng tôi chém bọn họ một kiếm, bọn họ sẽ chịu không được.
Cho nên, người này cũng được nhận
Kế tiếp, còn có mấy gã cổ quái được tiếp nhận. Hơn nữa có vài người có những kỹ năng làm cho Đỗ Duy rất là kinh ngạc
Gặp quỷ, vậy chẳng lẽ chính là khinh công? Nhìn một tên dường như là chỉ có da bọc xương, không mất nhiều sức lực đã nhảy lên nóc nhà chạy tới chạy lui nhẹ nhàng như một con mèo
Còn có một tên am hiểu bắt chước, hắn bắt chước lại tất cả các loại âm thanh của động vật, thậm chí ngay cả thanh âm của chuột đánh nhau hắn cũng có thể bắt chước
-Tôi sẽ là lính trinh sát tốt! Thưa ngài.
-Còn có tôi!
Một người rẽ đám đông:
-Tôi đã từng là một thợ săn, tôi biết cách bố trí các loại bẫy. Trong núi, tôi chỉ dựa vào mũi và mắt có thể trong điều kiện khó khăn nhất tìm được đường đi và vùng nước gần nhất!
Sau những người này, Ron Barton nhìn bên cạnh cõi lòng vẫn đầy kỳ vọng, tây vậy không có ai lên tiếng, hắn mới lớn tiếng kêu lên:
-Tại sao vậy? các ngươi không muốn thử một chút sao?
-Điều này không công bằng, thưa ngài.
-Trong đám người có người kêu lên:
Bọn họ không phải là võ sĩ chân chính! Căn bản đúng là hạng người thấp kém, chánh thức võ sĩ chỉ sử dụng kiếm! Chúng ta cũng sẽ không học động vật hô gọi , hoặc là bò lên trên nóc tủ của nhà người ta!|
Ron Barton cười lạnh một tiếng, một tay nắm lấy cây côn sắt cắm ở trên mặt đất, sau đó lạnh lùng nói:
- Các ngươi, cái đám phế vật này mà cũng đòi công bằng hả? Tốt ! Như vậy ta cho các ngươi sử dụng kiếm ! Nếu có ai có thể sử dụng kiếm của ngươi chém đứt được côn sắt trong tay ta đây, ta sẽ thu nhận hắn !
Một kiếm chém đứt một cây côn sắt ư?
Mặc dù cây côn sắt không phải quá to, nhưng ít nhất cũng như một cánh tay trẻ con, một kiếm chém đứt ư?
Trừ phi có thể thi triển ra được đấu khí của võ sĩ ! Hoặc là trong tay có được một thanh bảo kiếm !
Nếu không, đúng là không thể làm được
Nếu có thể thi triển ra được đấu khí hoặc là có bảo kiếm thì có ai còn ở lại chỗ này nữa chứ, võ sĩ có thể thi triển ra được đấu khí thì còn lo lắng gì về việc không có cơm ăn.
Chiêu thức này quả thật đã làm cho tất cả mọi người không còn gì để nói
-Ôi…
Ron Barton thở dài một hơi, tựa hồ có chút thất vọng,vất vả như vậy cả nửa ngày, mặc dù chiêu lãm được một số tên có tài đặc thù, nhưng chân chánh bản lĩnh võ sĩ thì vẫn còn không có gặp
Đang lúc này trong đám người có một người đi ra với thanh âm trầm ổn
-Hãy để tôi thử xem?
Lập tức, đám người bị tách ra, một gã quỷ quái nhìn rất cao, trông hơn ba mươi tuổi. Hắn mặc quần áo bằng sợi thô, khi di chuyển mang theo một luồng khí sát phạt trầm ổn
Ron Barton vừa nhìn thấy gã này, hai mắt sáng lên. Căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, cái tên này mặc dù thực lực không biết, nhưng từ khí chất trên người hắn xem ra, hắn tuyệt đối đã có kinh nghiệm sinh ra trong sinh tử chiến đấu, cũng là đã từng giết người và vấy máu.
-Tên của ngươi.
Ron Barton híp mắt
-Xin hãy gọi tôi là Raoen, các bạn tôi đều gọi tôi như vậy.
Tên võ sĩ này dường như do dự một lát, hắn báo tên căn bản là một cái ngoại hiệu, mà khẩu âm của hắn tựa hồ là người địa phương ở đế đô này.
Đỗ Duy đã phát hiện trong ngực cái gã này có một mùi hương của dược thảo, tựa hồ trên người hắn đang có thương tích?
Ron Barton cũng phát hiện cái tên "Raoen" dường như bên dưới áo tại vị trí ngực có một vết thương đang quấn băng.. và vị trí hình như là ở trái tim…
-Ngươi bị thương à?
Ron Barton cau mày
-Đúng vậy, ở chỗ này.
Raoen, chỉ vào trái tim của hắn:
-Tuy nhiên, tôi mạng lớn, trái tim tôi so với người thường vị trí lệch một chút.
Nói xong, hắn giương trường kiếm, hít vào một hơi…
Xoát !
Một đạo kiếm quang rõ ràng hiện lên, một luồng đấu khí nhàn nhạt đã làm cho chúng nhân vây xung quanh ngạc nhiên vô cùng!
Đây là đấu khí của võ sĩ ! vậy thì hẳn nhiên cấp bậc võ sĩ của hắn ít nhất là cấp bốn.
Một người là võ sĩ bốn cấp như thế nào lại có thể có cái bộ dáng như thế này chứ?
Không sai, Raoen, chính là người tại chính biến ngày đó, vốn ban đầu được gọi là "ngự lâm quân."
Cái tên trước khi chết vẫn còn nghĩ tới danh hiệu "Hiệp sĩ"
Choeng!
Cây côn sắt bị chém thành hai đoạn, Raoen tựa hồ có chút thở dốc, dường như là động tác vừa rồi đã động vào vết thương của hắn. Hắn thầm hít một hơi thật sâu nhìn Ron Barton, tuy nhiên ánh mắt lướt qua Ron Barton dừng lại trên người của Đỗ Duy
Dù sao cũng là xuất thân từ ngự lâm quân, liếc mắt một cái xem ra rốt cuộc người nào mới thật sự là ông chủ
-Tôi có phải là đã thông qua phải không?
-Đúng vậy.
Chính Đỗ Duy mở miệng:
-Xin mời ngài nói cho ta biết yêu cầu đãi ngộ của ngài, thưa ngài kỵ sĩ .
-….
Raoen trầm mặc hồi lâu, trong ánh mắt hắn lộ ra một tia mệt mỏi, chậm rãi nói:
- Rời đi đế đô, nếu như các ngài đúng là chiêu lãm nhân thủ để chuẩn bị rời khỏi đế đô, tôi nguyện ý đi theo các ngài. Tôi muốn rời khỏi nơi này.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
9 chương
22 chương
83 chương
59 chương
4 chương