Rõ ràng không phải là cô trêu chọc hắn nha...... "Con đang ở đây chờ ta về?" Nâng cằm Thiên Dạ lên, hắn nhìn chăm chú tròng mắt sáng ngời như ánh sao làm cho hắn mê luyến. "Nào có?"Cô ấp úng phủ nhận,xoay người muốn thoát khỏi ngực của hắn. "Con nói láo!" Nắm eo thon nhỏ,ảnh ngược trong con ngươi đen Bách Lý Tuấn hiện lên dung nhan cô."Con đang đợi ta về nhà sao?" Mím chặt môi mỏng,cô trợn đôi mắt to long lanh, "Con...... chỉ là vừa rời giường thôi......" "Vậy à? Thật là vừa lúc!" Ôm lấy eo của cô, đôi môi Bách Lý Tuấn thăm hỏi gương mặt non mềm,tràn đầy thích thú lướt qua trêu chọc. Nha đầu này thật đúng là thơm! Hắn tỉ mỉ ngửi thấy hương thơm phái nữ trên người Thiên Dạ. Thần kinh căng thẳng từ từ dịu đi. Hắn nhìn thẳng cô bé từ nhỏ đã thề muốn đem tất cả cho hắn,tưởng cô nói đùa,hắn nuôi cô lớn,nuôi một phụ nữ hoàn toàn thuộc về hắn. Vốn tưởng rằng kiếp này...... ngoại trừ Uyển Nhi, không còn có bất kỳ phụ nữ nào làm hắn có dục vọng muốn nắm giữ thật chặc,nhưng Thiên Dạ để cho hắn có suy nghĩ không giống như vậy. Hắn không chỉ muốn nắm giữ cô,càng muốn đoạt lấy cô! Hơn nữa nhìn thấy nụ cười máy móc không thay đổi lại có thay đổi trước mặt đàn ông khác, hắn căn bản khống chế không được lửa giận trong lòng. Tất cả của cô đều thuộc về hắn! Dĩ nhiên bao gồm nụ cười thật lòng. Tại sao cô có thể cười xinh đẹp như vậy trước mặt người đàn ông khác,mà ở trước mặt hắn vĩnh viễn cũng là nụ cười kiểu nghề nghiệp? Hắn đối xử cô không tốt sao? Cho cô ăn, cho cô mặc, cho cô có cuộc sống giáo dục, làm cho cô không giống người thường...... Cô không phải nói đem hết tất cả báo ân? Tại sao phát ra nụ cười chân thành nhất từ nội tâm nhưng cho một người đàn ông không biết? Lửa giận lấp đầy lồng ngực Bách Lý Tuấn. Không có cách nào khống chế tức giận của mình, cho dù đã nhận được thân thể thuần khiết của cô,Bách Lý Tuấn cũng không xác định sau này sẽ không nếm sự phản bội đau thấu tim nữa...... Nên làm như thế nào đây?