Bốn ngày sau, cổng kinh đô Thủy Quốc – Thanh Thủy thành, đã hiện ra trước mắt hai người Lãnh Vũ Dạ và Bạch Nguyệt Yên. Truy Tung xuất ra lệnh bài Dạ Vương phủ, lính gác cổng cung kính cúi đầu, để xe ngựa qua. Xe dừng trước cửa Dạ Vương phủ, hắn đưa tay đỡ nàng xuống. Quản gia trong phủ chạy ra đón chủ tử, ngạc nhiên khi thấy hắn đưa về một nữ nhân, lòng thầm nghĩ: Chủ tử nhà hắn xưa nay không gần nữ sắc, giờ lại đưa người về, còn ôn như cẩn thận thế kia... Chẳng lẽ đây là Vương phi tương lai? Lãnh Vũ Dạ phân phó quản gia dọn dẹp một tiểu viện yên tĩnh trong phủ cho nàng ở, cũng cấp cho nàng một vạn lượng bạc để tiêu dùng những thứ cần thiết. Hắn bảo nàng: “Tiền lương hàng tháng là ba ngàn lượng bạc, mười lăm đến chỗ ta lĩnh. Còn nếu muốn kiếm chác buôn bán thêm, ta cũng không quản.” Nàng cười cười: “Ta có chút kiến thức, có thể mở y quán, cũng có thể làm kinh doanh. Còn nữa, việc ta cần một thanh vũ khí đã từng nói qua với ngươi, không biết ngươi có tìm thấy hay chưa?” Nàng am hiểu cận chiến, nhưng chủy thủ quá ngắn, súng lại quá ồn. Đao kiếm cấp thấp thì nàng lười để vào mắt, vì căn bản chúng không chịu nổi sát khí của nàng mà nứt vỡ. Bạch Nguyệt Yên trước kia từng để cả tổ chức phải phí tâm nửa năm mới tìm được một thanh Diệt Thiên Đao, là cổ đao tuyệt thế, sắp đạt đến ngưỡng có Kiếm Linh rồi. Nhưng khi tới đây thì nàng lại không mang theo, đó là một trong những tiếc nuối lớn. Lãnh Vũ Dạ nhớ lại lời Vô Ảnh bẩm báo, nói: “Một tháng nữa ở sàn đấu giá Hiên Viên có một buổi đấu giá lớn, trong số vật phẩm có mấy thanh đao kiếm, ta sẽ dẫn ngươi đi xem, biết đâu có đồ tốt.” Bạch Nguyệt Yên cũng không từ chối, chỉ nói muốn ra ngoài mua chút y phục và đồ dùng cá nhân. Hắn liền kêu Kim và Ngân - hai trong mười ám vệ Xích Kim Thanh Lục Hạt Hắc Ngân Bạch Chanh Tử - đi cùng nàng, làm sai vặt. (Theo thứ tự: Đỏ, vàng, xanh lam, xanh lục, nâu, đen, bạc, trắng, cam, tím) Nàng đi dạo trên phố, thỉnh thoảng hỏi ám vệ về những thứ không biết. Kim và Ngân hơi xấu hổ - Hai ám vệ, còn là hai đại nam nhân – lại theo một tiểu cô nương đi mua y phục. Bạch Nguyệt Yên liếc mắt nhìn hai nam nhân đang lúng túng theo sau, hai bộ hắc y khí thế hừng hực, chỉ có thể phân biệt bằng màu đường viền trên ngực trái, lại có biểu cảm tráng sĩ cắt mạch máu tay, không khỏi mỉm cười gian trá, tiếp tục làm như không biết gì mua thêm thật nhiều y phục và đồ vặt vãnh, làm cho họ tay xách nách mang, cuối cùng đến khi mặt trời chuẩn bị xuống núi, Kim không chịu nổi, phải van xin: “Tiểu tổ tông của ta ơi, ngài có thể về phủ được chưa? Nếu còn mua nữa thì chúng ta sẽ phải thuê xe ngựa để chở mất.” Nàng ra vẻ mất hứng, do dự mãi mới chịu trở về. Đến cửa phủ thì ba người đụng phải Lãnh Vũ Dạ vừa từ Hoàng cung ra, vẻ mặt đăm chiêu. “Dạ Vương.” Nàng gật đầu chào. Hắn ngẩn người một lúc, mới hiểu ra là nàng đang chào hỏi mình, nhíu mày: “Cứ gọi ta là Vũ Dạ, hoặc Dạ cũng được. Đừng gọi Dạ Vương, ta không quen.” Nàng không phản bác, nhẹ giọng nói: “Vậy thì kêu Dạ đi.” Hắn vừa lòng gật đầu, đang định quay lưng đi thì nàng gọi lại: “Khoan đã.” Sau khi hắn dừng bước, nàng hỏi: “Về chuyện lương bổng...” “Có vấn đề gì sao?” Hắn thầm nghĩ – Đã cho nàng ba nghìn lượng là tốt lắm rồi. Hắn mỗi tháng nhận phần của một vương gia cũng chỉ có một vạn, phải cộng thêm sản nghiệp bên ngoài mới đủ chi dùng cho các hoạt động của Vương phủ. Nàng chần chừ không biết có nên nói hay không, hắn thấy vậy lại mềm lòng: “Có gì cứ nói, nếu có thể ta sẽ giúp.” “Lương bổng không bao gồm chi phí thử nghiệm vũ khí chứ?” Nàng từ hôm qua đã rối rắm vấn đề này, vì chi phí cho vũ khí không phải là ít, một lần chế tạo ra nỏ cũng đã tốn đến hơn chục lượng bạc, dù cho sau này chế tạo nhanh gọn và rẻ hơn nhưng thử nghiệm thay đổi cải tiến tốn rất nhiều nguyên vật liệu. Thứ lỗi cho nàng, nhưng nàng rất keo kiệt. Hắn hơi sửng sốt, đáy mắt lại lóe lên tia sáng: “Đừng lo, chi phí do Vương phủ trả.” Hắn đưa cho nàng một tấm lệnh bài: “Cái này là tín vật của tiền trang Thủy Tâm và tửu lâu Mãn Phúc, là sản nghiệp của ta, trong thành trấn nào của Ngũ Quốc cũng có, giống như cái ngươi nhìn thấy ở Trần Gia Trấn, ngươi tìm đến đó lấy bạc, cũng có thể dùng để truyền tin tức.” Nàng phức tạp nhìn hắn, miệng đã sớm ngũ vị tạp trần: “Ngươi tin tưởng ta như vậy?” Lãnh Vũ Dạ mỉm cười, dáng vẻ xuân phong đắc ý: “Ta đã nói muốn lấy lòng ngươi, thì sẽ theo đuổi đến cùng. Rồi một ngày nào đó ngươi sẽ vừa lòng chấp nhận gả cho ta.” Nàng bất đắc dĩ nhún vai: “Chuyện tương lai, không thể nào nói trước được. Vậy thôi, ta đi về phòng.” Bạch Nguyệt Yên trở về Bạch Mai viện – tiểu viện của nàng, trước tiên sắp xếp một chút phòng ngủ lại theo ý muốn, tiếp đó nhìn tới bốn nha hoàn được phân tới hầu hạ. “Giới thiệu một chút xuất thân của các ngươi đi.” Nàng ngồi trên ghế Quý phi, nhấp một ngụm trà Bích Loa Xuân thượng hạng, mắt khép hờ nhìn bốn tiểu cô nương đang đứng cúi đầu. “Nô tỳ tên Tiểu Như, trước kia làm ở trù phòng, sau này sẽ phụ trách việc dùng bữa của tiểu thư.” Nha hoàn áo vàng nhún mình, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn lúng liếng. “Nô tỳ tên Thải Vân, trước phục vụ việc thu dọn phòng ở của Vương phủ, từ nay phụ trách ở Bạch Mai viện.” Nô tỳ áo xám bình thản nói, khuôn mặt không được tính là xinh đẹp, trái lại có chút anh khí. Không biết nàng có nhìn lầm hay không, trong mắt nàng ta còn có chút bất mãn. “Nô tỳ là Tiểu Ngọc, từng chịu trách nhiệm phục vụ cạnh Vương gia, hiện tại phụ trách việc cá nhân của tiểu thư.” Nô tỳ áo hồng phấn nhanh nhẹn tiếp nối. “... Tư Linh, thiếp thân.” Tiểu cô nương cuối cùng nhìn như đầu gỗ, nửa ngày mới phun ra hai chữ cứng nhắc. Khóe môi nàng giật giật, trong lòng gào thét – Đó, nhìn xem, ai nói trước kia nàng đầu gỗ, đây mới chân chính là đầu gỗ này! “Được rồi, các ngươi từ giờ phục vụ ta, nên nhớ một điều – Ta không quan trọng trước kia các ngươi là người của ai, đã vào đây thì ta đối đãi như người thân, đổi lại phải toàn tâm toàn ý trung thành với ta, người nào không làm được, mời rời khỏi, không tiễn. Chỉ cần biết kẻ nào phản bội, sẽ giống như chén trà này.” Dứt lời, không biết nàng làm như thế nào, chén trà vốn đang an ổn trên tay nàng liền tan thành bụi phấn. Ánh mắt nàng rét lạnh, phương châm của nàng là dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, vậy nên yêu cầu của nàng với thủ hạ rất cao. Bốn cô nương kinh ngạc, nhưng không người nào có ý tứ rời khỏi. Thải Vân làm người dẫn đầu, quỳ xuống nói to: “Tiểu thư, nô tỳ vốn không cam lòng phục vụ ngài, vì nô tỳ nghĩ ngài không có gì nổi bật, không xứng làm Vương phi của chúng ta. Nô tỳ sai lầm rồi, mong ngài cho nô tỳ một cơ hội sửa, nô tỳ nhất định quyết trung thành với ngài đến chết.” Theo chân Thải Vân, ba người Tiểu Như, Tiểu Ngọc và Tư Linh cũng quỳ xuống, ý tứ không cần nói cũng hiểu. Nàng xoa xoa trán, phất tay: “Thôi, nên làm gì thì đi làm đi. Ta muốn nghỉ ngơi. Tiểu Như, mang bữa tối lên.” “Vâng.” Họ lui đi, nàng xoay người ôm cái gối dựa, bĩu bĩu môi: Xem ra sắp tới còn có rất nhiều việc phải làm, nàng lại bận rộn rồi. Thật phiền chết đi được!