Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Chương 40 : Một Núi Hai Hổ

Lâm Viễn kiên nhẫn vểnh tai nghe Tống Hy sắp tiết lộ bí mật kinh thiên động địa nào đó. Tống Hy quan sát Lâm Viễn một hồi, hỏi, “Cậu muốn biết thật chứ?” Ở đầu bên kia, Hạ Vũ Thiên đang nghe lén liền lộ vẻ đăm chiêu. Lâm Viên ngần ngừ đáp, “Tuỳ anh, thích thì nói.” Tống Hy hơi nhướn mày ngạc nhiên. “Lâm Viễn, cậu nghe rồi sẽ bị cuốn vào.” Lâm Viễn bất đắc dĩ thở dài, đặt khuỷu tay lên đầu gối chống cằm nói, “Tôi cũng chẳng ham nhưng có còn cách nào khác đâu, dù sao tôi chạy cũng không được, nếu nói ra có lợi cho anh thì anh cứ nói. Có thể trốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này được người nào hay người ấy, tôi không có thói quen kéo người chết chung với mình.” Tống Hy sững sờ, lắc đầu mỉm cười. “Chà.” phía bên này, Tiêu Thuỵ không khỏi tán thưởng gật gù, bảo Hạ Vũ Thiên, “Nhìn không ra nhóc này quả thật không đơn giản.” Hạ Vũ Thiên mặt không biến sắc, sau một lúc thản nhiên nói, “Tôi luôn cho rằng Lâm Viễn là người có tư chất.” “Hả?” Tiêu Thuỵ hoang mang. “Đến thế cơ à? Chẳng phải chỉ là cậu ốc sên thông minh hơn người thôi sao?” “Nếu cậu ta có một nửa bản lĩnh của cậu, nói không chừng có thể dễ dàng lấy mạng cậu.” Hạ Vũ Thiên khẽ nhếch mép, nhìn Tiêu Thuỵ. “A.” Tiêu Thuỵ cười khẩy. “Anh xem tình nhân trong mắt hoá Tây Thi đó hả?” Hạ Vũ Thiên châm điếu thuốc, lơ đễnh nói, “Đừng quên, cậu ta đã từng thoát khỏi tay tôi.” Tiêu Thuỵ im lặng, bên kia, tiếng cười của Tống Hy vừa dứt, áng chừng anh đang lấy hơi, bắt đầu hé mở bí mật kia cho Lâm Viễn. “Cha nuôi tôi có thân phận không đơn giản.” Tống Hy trầm giọng. “Năm đó, ông ta và ba của Hạ Vũ Thiên, cả ba của tôi nữa, đều là thành viên quan trọng trong một tổ chức ngầm.” Lâm Viễn vuốt cằm, quả nhiên đúng là xã hội đen. Vậy mới bảo thời nay rồng sinh ba ba, phượng sinh rùa, con của con chuột bay đầy trời! Tống Hy không thấy vẻ mặt bỡn cợt của Lâm Viễn, kể tiếp, “Tổ chức đó rất nghiêm mật, phạm vi thế lực ngày một bành trướng, thành phần phức tạp, hầu như tất cả mọi người trong giới chúng tôi bây giờ đều có xuất thân từ nơi đó.” “À…” Lâm Viễn hiểu ra. “Tổ chức kia là tổng hội, còn các anh bây giờ coi như là phân hội?” “Ờ.” Tống Hy gật. “Cũng có thể nói như thế.” “Sau thì sao? Hồi trước một mình một giang sơn không phải quá tốt rồi còn gì? Sao lại tan đàn xẻ nghé? Bị trấn áp hả?” Lâm Viễn cười hỏi. “Nội bộ phân hoá.” Tống Hy thấp giọng. “Ba của tôi và Hạ Vũ Thiên bị đuổi giết thiếu chút nữa cửa nát nhà tan, là do lúc ấy bên trong có nội gián.” “Ồ.” Lâm Viễn gật. “Vậy sao…” “Khi ấy dấy lên rất nhiều lời đồn thổi, thành viên lại chia bè kết phái, tranh quyền sống mái với nhau. Đến phút cuối thành ra phân năm xẻ bảy.” Lâm Viễn gật, nghĩ nghĩ rồi thắc mắc, “Vậy nhóm các anh hiện đang giành giật cái gì?” Tống Hy cười cười. “Lâm Viễn, cậu nhạy quá đó!” Lâm Viễn nhướn nhướn mày. “Mọi việc đều có nguyên do, ân oán chẳng qua chỉ là cái cớ, năm đó Dư Thương Hải khiến Lâm Bình Chi tan nhà nát cửa chung quy không phải vì “Tịch tà kiếm phổ” sao?” “Ha.” Tiêu Thuỵ dựa vào ghế. “Thằng nhỏ đúng là khôn thấy ớn! Hạ Vũ Thiên, anh cứ để yên cho cậu ta sao? Đừng để ngày nào đó bị cậu ta chơi!” Điếu thuốc trên miệng Hạ Vũ Thiên đã cháy gần hết, anh giụi đầu thuốc vào hộp, điềm tĩnh đáp, “Cậu ta muốn làm gì tôi thì còn non lắm. Tôi biết nhược điểm của cậu ta.” “Hả?” Tiêu Thuỵ ghé lại gần, cảm thấy có hứng thú. “Nhược điểm gì chứ? Theo tôi cậu ta có cả đống nhược điểm, một hộp chocolate là dắt mũi ngon!” Hạ Vũ Thiên cúi đầu không nói, tựa như đang suy tính điều gì, một mặt lẳng lặng lắng nghe bên kia. “Thành viên của tổ chức này giờ đã phân tán khắp nơi, những kẻ âm thầm nắm giữ tài sản của tổ chức đều đã hoạt động độc lập.” Tống Hy nói. “Người bên ngoài phần lớn không biết họ từng dựa vào tổ chức để làm giàu, nói cách khác, bọn họ nắm giữ một phần nhưng đã thanh tẩy. Tôi biết tồn tại một danh sách ghi lại thông tin về tất cả thành viên của tổ chức ngày ấy, nếu có được danh sách kia, đồng nghĩa với có khả năng xoay chuyển trời đất.” Lâm Viễn tỏ vẻ hiểu chuyện. “Còn nữa đúng không?” Tống Hy đưa mắt nhìn Lâm Viễn. “Sao cậu biết còn chuyện khác?” Lâm Viễn chớp mắt mấy cái. “Thủ đoạn buộc người ta phải nghe lời mình không nhất định phải là cái danh sách ấy, các anh là xã hội đen, chẳng phải sở trường là bức người à? Bản danh sách chỉ là phương tiện, không phải yếu tố quyết định.” Tống Hy khẽ nheo mày. “Lâm Viễn… nếu cậu sinh ra trong hoàn cảnh của chúng tôi, sẽ là một người cực kỳ đáng sợ.” Lâm Viễn nhún vai. “Bởi anh luôn nghĩ chuyện phi logic như thế này nên mới khó thắng được Hạ Vũ Thiên.” “A?” Tống Hy bật cười. “Vì sao?” Lâm Viễn bĩu môi. “Anh nghĩ xem, Zidane nếu sinh ra ở mảnh đất của trái bóng – Brazil, liệu có đá giỏi hơn so với ở Pháp không?” Tống Hy ngớ người. Lâm Viễn đổi tư thế, nhẹ nhàng xoa bóp cái chân không bị thương đã chống đỡ cả cơ thể, giúp máu lưu thông, nhỏ giọng than vãn, “Mới nhảy một chút mà đã tê cứng rồi.” Tống Hy đưa tay dịu dàng xoa chân cho Lâm Viễn, Lâm Viễn hấp tấp rụt lại. “A… Tự tôi làm được.” Tiêu Thuỵ nhạy bén chú ý tới Hạ Vũ Thiên hơi nhăn mày, ánh mắt vụt lạnh, hộp thuốc trong tay bị bóp méo đi một chút. Tiêu Thuỵ thở dài – Hạ Vũ Thiên ơi là Hạ Vũ Thiên, anh xem như xong rồi. “Tiếp đi chứ.” Lâm Viễn giục Tống Hy, nơi này gió rõ to, thốc vào cổ lạnh cả người, anh mặc mỗi cái áo phông đi ra, biết thế đã mặc nhiều nhiều chút. “Ngoài danh sách kia ra, tổ chức năm đó còn để lại một khoản không nhỏ ở một ngân hàng của Thuỵ Sĩ cùng vài ngân hàng rải khắp thế giới. Đó là của cải tích góp được từ việc buôn bán chế tạo vũ khí.” Tống Hy hạ giọng. Lâm Viễn nghe rồi đầu lại nhưng nhức, anh đưa tay bóp trán, bất lực thốt lên, “Đúng là quả không ngoa khi bảo chết vì tiền.” “Từ xưa đến nay đều vậy.” Tống Hy nói. “Chuyện này khỏi phải bàn.” “Ừ.” Lâm Viễn đồng tình. “Rồi sao?” Tống Hy nhướn mắt nhìn Lâm Viễn. “Cậu cho tôi hôn một cái, tôi nói cho.” “Hở?” Lâm Viễn nháy mắt – gì chứ? “Tôi rất hối hận, ngay cả tay A Linh cũng chưa từng chạm qua.” Tống Hy mỉm cười. “Cô ấy không cho anh chạm vào cũng vì muốn tốt cho anh.” Lâm Viễn nói thẳng. “So với Hạ Vũ Thiên, cô ấy càng dành cho anh nhiều tình cảm hơn.” Ánh mắt Tống Hy càng trở nên mờ mịt. “Thì sao?” “Ừm.” Lâm Viễn thở cái sượt ngao ngán. “Chính là vậy, một số người cảm thấy tình cảm có là đoá hoa ngày hạ, thoáng chốc rực rỡ, thoáng chốc lụi tàn cũng không sao; số khác lại nghĩ tình cảm phải như sông dài đổ về biển khơi, là ngàn năm bất biến.” “Vậy còn cậu?” Tống Hy hỏi. “Cậu cảm thấy là loại nào?” “Làm sông không được thì làm một đoá hoa vừa chớm nở ngoảnh đi ngoảnh lại đã rụng đánh bộp một cái cũng còn tốt chán.” Lâm Viễn thản nhiên nói. “Dầu gì có kỷ niệm vẫn hơn, ai bảo anh năm ấy không dám tiến tới thổ lộ, theo đuổi cô ấy?” Tống Hy ngạc nhiên. “Thử nghĩ coi, tôi đây không có chút tình cảm với anh nên chẳng có gan dùng cách Tiêu Linh đã chọn, thà tổn thương Hạ Vũ Thiên, để Hạ Vũ Thiên chịu thiệt cũng không để anh lãng phí thời gian. Mặt khác, Tiêu Linh cùng Hạ Vũ Thiên vốn chẳng thù oán, anh ta lại còn là người cô ấy nuôi lớn, tại sao cô ấy lại muốn đem anh ta ra làm bình phong? Dựa vào lời nói và việc làm của các anh, có thể thấy Tiêu Linh là người thực tế và hiểu chuyện, cô ấy không phải không rõ mình đang làm gì, do đó nguyên nhân cũng chỉ có một.” Lâm Viễn không khỏi tiếc nuối nói. “Hai người gặp nhau không đúng lúc, đã bỏ lỡ mất cơ hội.” Mắt Tống Hy cay cay, Lâm Viễn cười trừ. “Có vẻ mặt này thì không sao rồi.” Tống Hy nhìn anh. “Nhiều năm trôi qua chưa ngày nào tôi đau lòng như hôm nay, cậu còn nói thế là không sao?” “Ờ.” Lâm Viễn cười. “Cái này na ná chuyện siêu nhân Điện Quang đánh tiểu quái thú.” Tống Hy ngẩn người mờ mịt nhìn Lâm Viễn. “Này nhé, nếu siêu nhân Điện Quang phát hiện có một con tiểu quái thú rồi đuổi đánh nó, nó lại giỏi lủi, kể cả siêu nhân Điện Quang bắt nó nhiều lần nó vẫn thoát được. Sau N lần, siêu nhân Điện Quang đột nhiên biết tin con tiểu quái thú chết.” Lâm Viễn thở dài. “Vậy anh nói xem không phải siêu nhân Điện Quang sẽ đau khổ lắm sao? Anh ta đến chết vẫn băn khoăn con tiểu quái thú kia rốt cuộc lợi hại hay không? Vì sao mình không thể bắt nó?” Tống Hy hơi chần chừ rồi gật đầu. Bên kia, Tiêu Thuỵ ôm bụng ngồi trên ghế cười lăn lộn, Hạ Vũ Thiên hút thuốc, nghĩ, “Thằng nhóc này bắt đầu gây chuyện.” “Đến một ngày, anh ta xem được một đoạn phim.” Lâm Viễn nói. “Đoạn phim ghi lại cảnh tiểu quái thú cùng quái thú khác so chiêu, từ đoạn phim có thể đoán được năng lực của nó, anh nói coi, tiểu quái thú cực kỳ cực kỳ lợi hại hay rất rất vụng về?” Tống Hy lắc đầu. “Đoán sao được?” “Thật là,” Lâm Viễn vẻ mặt cao thâm phán, “Tiểu quái thú lợi hại hay không đối với siêu nhân Điện Quang đã vô nghĩa, anh ta chỉ muốn một cái kết mà thôi.” “Kết?” Tống Hy nhìn Lâm Viễn không dời mắt. “Nếu tiểu quái thú vô cùng lợi hại, lợi hại hơn mình nhiều, như vậy siêu nhân Điện Quang sẽ nhớ kỹ nó là một con thần thú, là mục tiêu kế tiếp cần vượt qua.” Lâm Viễn cười. “Nhưng nếu chỉ là nhãi nhép thì sau một thời gian anh ta sẽ quên nó, đơn giản chỉ coi như một con tiểu quái thú từng tồn tại trong cuộc đời mình, cùng với hàng ngàn hàng vạn con tiểu quái thú khác.” Tống Hy vẫn lắng nghe Lâm Viễn. “Tiêu Linh thực sự có tình cảm với anh không, hơn hết anh chỉ muốn biết kết quả mà thôi.” Lâm Viễn cười cười. “Nếu cô ấy yêu anh, vậy hình ảnh của cô ấy sẽ mãi nằm sâu trong ký ức của anh, là đoạn ký ức đẹp đẽ khi anh về già, là nỗi tiếc nuối khôn nguôi của cuộc đời, nhưng dẫu thế nào, cô ấy cũng đã là quá khứ. Còn nếu cô ấy không yêu anh, vậy thì anh có thể quên cô ấy đi.” Sắc mặt Tống Hy thấp thoáng nét buồn. “Anh nghĩ đi, trên thế giới này người không yêu anh nhiều gấp vạn lần người yêu anh.” Lâm Viễn mỉm cười. “Giả dụ cứ tính mỗi tế bào của anh nhớ được một người thì anh cũng đâu thể nhớ được toàn bộ. Không tin anh cứ thử đi trên đường một vòng, gặp một trăm người, hãy giữ bọn họ lại hỏi xem có yêu anh không. Một trăm người thì chắc cũng tầm chín mươi chín người sẽ nghĩ anh ấm đầu, không để ý đến anh hoặc sẽ nói thẳng vào mặt anh, bọn họ với anh không thân cũng chẳng quen, vì cớ gì phải yêu anh?” Mặt Tống Hy sáng hẳn lên. “Anh nhớ thương Tiêu Linh như thế, vì cô ấy làm anh mơ hồ, anh không biết cô ấy có yêu anh không, anh phân vân giữa việc lưu giữ cô ấy trong tim với việc quên cô ấy, điều này cho thấy anh đã quá mệt mỏi, anh muốn quên người này…” Lâm Viễn nói. “Anh, Hạ Vũ Thiên, và cả Tiêu Thuỵ nữa đều thương nhớ Tiêu Linh, nhưng mỗi người lại có cách riêng của mình. Tiêu Thuỵ chọn cách niêm phong cất vào sâu trong tim, vì đó là người chị không thể thay thế được, anh ta không đau khổ vì nhớ đến lại thấy khổ sở. Hạ Vũ Thiên lựa chọn quên lãng, vì anh ta đã từng yêu người kia mà người kia không thể đáp lại, hơn nữa còn chẳng do dự khiến anh ta bị tổn thương, anh ta không thấy buồn bã vì nhớ đến lại càng thêm bi ai. Còn anh, thì ngập ngừng không biết phải làm sao, nên mỗi lần dính đến Tiêu Linh là lại thành nửa tỉnh nửa mê như thế này.” Lâm Viễn vươn đầu ngón tay cậy chỗ miệng vết thương ngưa ngứa, cười hì hì. “Quên đi Tống Hy, coi như anh chịu thiệt một chút, tự trách mình năm đó không có nổi dũng khí mà lỡ làng một mối nhân duyên tốt đẹp, anh có thể hoặc nhớ mãi không quên người kia, hoặc là ung dung một chút, như Hạ Vũ Thiên, quên đi người chị mình từng thầm mến. Hồi ức thuở ngây dại, ai mà chẳng có, tôi năm đó còn thầm mến cô giáo của mình cơ. Đừng nghĩ Tiêu Linh đã qua đời, coi như cô ấy đã lập gia đình đi, dù sao cô ấy còn sống cũng không dành cho anh. Sau khi mẹ tôi qua đời, tôi đã không còn hao tổn tâm trí vì thứ gọi là tình cảm gì đó nữa rồi.” “Vì sao?” “Ừm, loại tình cảm này khi còn tồn tại thì rất đẹp nhưng khi mất đi lại đau thí mồ.” Lâm Viễn lắc đầu. “So với phút giây huy hoàng ngắn ngủi, làm dòng sông nhỏ bình thản chảy theo tháng năm vẫn tốt hơn nhỉ?” “Ừ.” Tống Hy trầm mặc rất lâu rồi gật gật đầu, thấp giọng, “Số liệu kia cùng tư liệu liên quan về tài khoản ngân hàng nằm trong cây gậy của cha nuôi.” Tiêu Thuỵ vỗ tay đánh bộp một cái, vừa quay sang Hạ Vũ Thiên liền thấy anh đang ngơ ngác nhìn trân trân cái di động. Lúc này đầu dây bên kia truyền đến giọng hét. “Á…” Lâm Viễn kêu lên sợ hãi, nhướn mắt nhìn Tống Hy đột ngột nhào tới. Anh ta mắc chứng gì thế? “Lâm Viễn.” Tống Hy trong mắt đầy phấn khích, nghiêm chỉnh nói, “Tôi thích cậu.” Khi Lâm Viễn đang ngẩn người, chớp mắt mấy cái thì Tống Hy đã lại gần hôn lên khoé môi anh. “Bỏ Hạ Vũ Thiên đi, tôi sẽ bảo vệ cậu! Tôi mạnh hơn cậu ta, tôi sẽ không để cậu chịu khổ.” Lâm Viễn săm soi Tống Hy, cười cười, lắc lắc ngón tay. “Hai người đều không thể.” “Tại sao?” Tống Hy không phục. “Vì, hai người đều là siêu nhân Điện Quang, còn tôi là tiểu quái thú.” Lâm Viễn thản nhiên. “Siêu nhân Điện Quang yêu tiểu quái thú nhưng tiểu quái thú sẽ không yêu siêu nhân Điện Quang.” Tống Hy khẽ nhíu mày. “Lý do?” “Bởi nhất định sẽ thành bi kịch.” Lâm Viễn cau miệng. “Người cũng như động vật – sói yêu thỏ, con sói này dù mạnh đến đâu cũng không dễ dàng được cái con sói khác buông tha, thỏ yêu sói, nó sẽ thành đối tượng truy đuổi của đàn sói. Tình yêu khác giống loài sẽ chẳng bao giờ nên chuyện. Trừ phi…” “Trừ phi?” Tống Hy hỏi. “Trừ phi, hai người đều cùng sinh tồn trên đỉnh một chuỗi thức ăn, nếu không… chắc chắn sẽ chia lìa.” Tống Hy im lặng nghe rồi bất giác nở nụ cười. “Lâm Viễn, cậu đã quên một việc.” “Hả?” Lâm Viễn khó hiểu nhìn Tống Hy. “Nếu thỏ yêu thỏ, ắt sẽ không thành vấn đề!” Lâm Viễn sửng sốt. Tống Hy cười. “Tôi vì yêu, đồng ý chấp nhận vứt bỏ thân phận sói để thành thỏ, tôi tin vào sức mạnh của tình yêu. Nhưng Hạ Vũ Thiên không như vậy, cậu ta yêu thỏ nhưng lại muốn thoát khỏi đàn sói trở thành vua sư tử, cho nên…” Vừa nói Tống Hy vừa nhẹ nắm cằm Lâm Viễn. “Cho nên, chú thỏ tinh ranh, tôi sẽ thay thế cậu ta, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không làm siêu nhân Điện Quang nữa, tôi với cậu cùng nhau làm tiểu quái thú.” Lâm Viễn bất đắc dĩ nhìn Tống Hy. “Anh đúng là vừa ngốc vừa khờ.” Tống Hy nghiêm túc. “Đùa với cậu thôi. Tôi đã từng vuột khỏi tay một lần, bây giờ sao có thể để mất đi lần nữa, nếu không thể cùng nhau làm thỏ thì cùng làm sư tử đi!” … Tiêu Thuỵ thấy sắc mặt Hạ Vũ Thiên hơi xám xịt liền thức thời rời khỏi phòng đóng cửa lại. Cửa vừa đóng trong chớp mắt, bỗng nhiên nghe “ầm” một tiếng – cái bàn ở đầu giường bị Hạ Vũ Thiên đạp một phát rơi xuống đất.