Ác Ma Chi Danh Hình Bóng Ác Ma

Chương 33 : Suy Tính Thiệt Hơn

Lâm Viễn cảm giác có người giúi mình vào trong xe, chỉ kịp biết đã xảy ra chuyện chẳng lành. Không phải chứ? Bắt cóc!? Nhờ phước của Hạ Vũ Thiên, dân đen chân đất mắt toét như anh cũng có ngày được nếm trải mùi vị bị bắt cóc. Đồng thời, vài người mặc đồ đen bước ra từ một chiếc xe tối màu, gấp gáp chạy về hướng này. Trong hai người đang giữ Lâm Viễn, một nhét Lâm Viễn vào xe, một chạy tới ngăn cản mấy người mặc đồ đen. Những người kia Lâm Viễn biết, là Men in Black của Hạ Vũ Thiên! Bọn họ trông có vẻ cực kỳ nôn nóng! Nói như vậy… Lâm Viễn thất kinh, đây không phải trò hề Hạ Vũ Thiên bày ra rồi, nghĩ chuyện này vốn chẳng can hệ tới anh ta, không hiểu vì sao Lâm Viễn thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Kẻ bắt cóc Lâm Viễn dường như định tiến vào trong xe, Lâm Viễn nhanh như cắt giơ chân đạp thẳng vào mặt kẻ kia. Người nọ nhe răng mà Lâm Viễn cũng nhe răng, anh dùng chân không bị thương đạp, giờ hay rồi, vì góc đá mà từ vết thương truyền đến cơn đau nhói. Cắn răng nhịn đau, thấy đá trúng người thì chừa ra khoảng không, anh toan chạy nhưng tiếc thay, kẻ kia động tác gọn lẹ nhỏm phắt từ dưới mặt đất lên ngay lập tức túm anh lại. Vừa lúc ấy vang tới tiếng thắng xe gấp, giọng nói quen thuộc âm vang, “Lâm Viễn!” Lâm Viễn nghe gọi liền quay lại, trên chiếc xe màu trắng đang lao tới, một người thò đầu ra, chính là Tôn Lâm. Vừa thấy Tôn Lâm bất ngờ xuất hiện, theo phản xạ có điều kiện anh bèn hoài nghi – xuất hiện đúng lúc quá vậy! “Lâm Viễn!” Hạ Vũ Kiệt cũng vừa mới đi từ trong quán kem ra, gặp Lâm Viễn bị bắt đi cũng không kém phần kinh hãi. Anh tự khắc hiểu, chính mình đưa Lâm Viễn ra ngoài, nếu đánh mất người, Hạ Vũ Thiên khi về sẽ giần chết mình. “Này!” Hạ Vũ Kiệt vọt đến, người đằng sau Lâm Viễn ủn anh vào trong rồi đóng sập cửa xe lại, đoạn đi ngăn cản Hạ Vũ Kiệt. Thừa dịp nơi phố xá nhộn nhịp phát sinh sự vụ bắt cóc ẩu đả kéo theo đám đông nháo nhác, người lái xe mang đồng hồ vàng chói nhấn ga chạy vù đi. Lâm Viễn bị ngã ngửa ra sau, vết thương ở chân ban nãy trong lúc giằng co lại bị hở miệng, đau đến nghiến răng nghiến lợi – vì sao bao nhiêu xui xẻo cứ trút hết lên đầu anh thế này! Thấy cảnh tán loạn xung quanh, Lâm Viễn chân thành nhắc nhở, “Ai, anh hai ơi, chú ý an toàn giao thông nha!” Người kia phớt lờ, điên cuồng lái về phía trước. Lâm Viễn thở dài, đành quay mặt quan sát phía sau, xe Tôn Lâm đang đuổi sít sao. Anh sốt ruột – chuyện gì đây? Đang yên đang lành bắt anh làm gì, còn Tôn Lâm kia sao tự nhiên lại ló mặt? “Anh là ai?” Lâm Viễn hỏi anh đồng hồ vàng, từ kính chiếu hậu quan sát, thoáng thấy tướng mạo người kia liền cau mày, đối phương đã luống tuổi, mặt đúng kiểu dân anh chị, dữ tợn, sẹo siếc đủ cả. Đùa, vậy mà cũng dám giả làm lái xe, thiếu đạo đức nghề nghiệp quá nhá! Tốt xấu gì cũng phải hoá trang vào, xem Hạ Vũ Thiên đó, diễn người chết y như thật! Nghĩ đến Hạ Vũ Thiên, lòng Lâm Viễn dao động, anh móc di động ra, hiện tại chỉ có mình anh ở sau xe, người kia chăm chú lái xe căn bản không thể chú ý, nên gọi cho Hạ Vũ Thiên. Nhưng rồi lại nghĩ bụng, không được, nếu gọi cho Hạ Vũ Thiên, chẳng phải sẽ cho người khác biết anh ta đang vờ bị thương sao? Lâm Viễn nhăn nhó, khẽ cắn môi – phiền muốn chết! Cuối cùng anh đành cất di động đi, trong óc loé lên ý nghĩ, với tính cách đa nghi của Hạ Vũ Thiên, nhất định đã biết anh bị bắt, chắc chắn giờ anh ta tắt quách máy rồi! Cứ chờ xem mọi việc thế nào đã rồi nói sau, một chọi một, anh lái xe đồng hồ vàng kia, coi ai sợ ai?! Mắt quét bốn phía, anh ngó quanh kiếm xem có gạch đá côn kiếc gì đó có thể dùng được không. Lái xe ngước lên, nhìn qua kính chiếu hậu thấy Lâm Viễn cựa tới cựa lui liền nheo mắt cảnh cáo, “Ngồi yên!” Lâm Viễn nghĩ – cũng chịu mở miệng nói chuyện cơ đấy, còn tưởng anh bị câm chứ. Anh hỏi, “Sao anh bắt tôi? Tôi với anh không thù không oán, nhà tôi nghèo rớt mồng tơi, ba mẹ đều đã qua đời, anh muốn tiền chuộc cũng chẳng ai đưa! Với lại, tôi có quyên tiền giúp học sinh, sinh viên nghèo khó, anh phải hiểu anh hại tôi là liên đới tới nhiều người khác.” “Câm!” người nọ lộ vẻ cáu bẳn, bản thân phải chuyên chú lái xe mà Lâm Viễn cứ luôn mồm liến thoắng. Xe đằng sau đuổi sát rạt, lái xe những tưởng hai người ban nãy chí ít sẽ có một người lên được xe, đặng còn khống chế thằng oắt này, không ngờ Hạ Vũ Thiên sắp xếp nhiều vệ sĩ cho cậu ta như vậy, quả nhiên coi cậu ta như báu vật. Mà cho dù bị ngăn cản họ cũng đủ khả năng chống đỡ, nhưng Tôn Lâm lại cố tình đến làm rối. Kỳ lạ, Tôn Lâm tự dưng xuất hiện, có thật sự là trùng hợp không? Không chỉ có xe Tôn Lâm đuổi đằng sau, còn có vệ sĩ cùng Hạ Vũ Kiệt góp vui. Lâm Viễn quay lại dòm – phóng như bay! Y như ở Speed([16])! Trong nước còn có cảnh này há? Chớp mắt, xe chạy ra ngoại thành đến vùng nông thôn vắng người, đường cũng bắt đầu xấu, xóc nảy kinh người. Lâm Viễn ngắm hai bên đều là đồng ruộng, tròng mắt đảo liên hồi, anh với lên ghế trước, ôm bụng. “Ui da, anh dừng xe lại cái, em phải đi giải quyết.” Lâm Viễn thấy rõ khoé miệng đối phương giật giật – Lâm Viễn thực sự coi anh ta như anh trai. Người kia chẳng thèm quan tâm, Lâm Viễn bèn nói tiếp, “Người có tam cấp mà! Anh không dừng thật à? Em sẽ ở trong xe tới luôn đó! Đến lúc ấy anh đừng hối hận, trưa em lỡ ăn nhiều quá…” Anh ta vẫn làm ngơ. Mí mắt Lâm Viễn rung rinh – tốt thôi, là do anh tự chuốc lấy đấy. Anh giả bộ cởi quần ngồi xổm xuống, mới vừa ngồi, Lâm Viễn cảm nhận được xe chấn động, y như rằng lái xe đã bị doạ. Lâm Viễn nhịn cười – hết hồn chưa? Phần hay còn ở phía sau cơ. Lâm Viễn lùi ra sau, lặng lẽ mở hộp kem, bánh mặt Rukawa phải bảo quản thật cẩn thận! Đoạn chậm rãi lấy ra phần kem hình đống phân kia. “Hự~~” Lâm Viễn cố tình kéo dài giọng, giả bộ hóp bụng dùng sức rặn, người lái xe đằng trước bất giác nhíu mày, hạ cửa kính xuống. “Hô…” Lâm Viễn thở phào một cái, giương mắt hỏi lái xe. “Anh ơi, có giấy không?” Người kia lơ đẹp Lâm Viễn, bụng đầy thắc mắc – Hạ Vũ Thiên sao lại coi trọng cái thằng lấc cấc này? Nghe nói còn say như điếu đổ. Lâm Viễn thấy mình bị coi như không khí liền ê a, “Ư… không lấy giấy cho em là muốn em lấy tay chùi hả?!” Lái xe cau mặt tiếp tục lái. Tôn Lâm ở đằng sau đã đuổi gần sát. “Được rồi, anh không để ý thì em chùi vào người anh nha!” nói dứt lời, Lâm Viễn đưa tay mò vào cái cốc kem kia, lòng thầm tiếc đứt ruột, nếu cho Hạ Vũ Thiên xem, mặt anh ta nhất định sẽ xám đen! Nghĩ tới nghĩ lui, anh bèn bứt con ruồi bằng chocolate xuống, dùng giấy bạc cẩn mẩn bọc lại rồi nhét vào túi – thứ đáng yêu thế này không được lãng phí. Anh đem nhánh cây bằng chocolate nhét vào miệng, xong đứng lên, cầm cục kem phân trên tay, xát xát vào người lái xe. “Anh đồng hồ vàng! Muốn ăn không?!” … Bất chợt mấy chiếc xe đuổi theo đằng sau nhìn thấy xe của Lâm Viễn đột nhiên truyền đến tiếng phanh gấp, mất đà bắt đầu uốn éo hình chữ S. “Lâm Viễn đã làm gì thế?” Hạ Vũ Kiệt hỏi mấy vệ sĩ bên cạnh. “Hình như bôi gì đó lên mặt lái xe!” một người mắt tinh nói. “Nhìn không rõ lắm!” Hạ Vũ Kiệt nhíu mày tăng tốc. Nơi bọn họ đi qua là một con đường quê gồ ghề chật hẹp, rốt cuộc cái xe kia chệch khỏi đường, đâm ùm xuống ruộng lúa bên cạnh. Thế rồi cửa xe mở ra, Lâm Viễn nhanh chân bỏ chạy, cầm trong tay một cái hộp, hình như chân vẫn còn đau nên mới nhảy lên nhảy xuống. “Lâm Viễn!” Tôn Lâm mở cửa xe chạy tới đỡ anh, lại nhìn vào trong chiếc taxi dưới ruộng kia, có vẻ đang muốn lên nhưng bánh xe bị kẹt cứng trong đống bùn bầy nhầy, không nhích được phân nào. Lúc này, xe Hạ Vũ Kiệt cũng đã đuổi kịp, Hạ Vũ Kiệt xuống xe, mang theo mấy vệ sĩ đi đến chỗ Lâm Viễn. “Anh không sao chứ?” Tôn Lâm hỏi Lâm Viễn. “Không.” Lâm Viễn xua tay, xoa xoa chân mình. Hình như vết thương bị toác ra rồi, sớm biết có ngày này, sáng đã không tháo băng. “Để tôi đưa anh đến bệnh viện.” Tôn Lâm dìu Lâm Viễn. “Không cần, không cần.” Lâm Viễn nắm lấy Hạ Vũ Kiệt, nhảy đến cạnh anh ta. “Tôi được bọn họ đưa đi thì thuận đường để họ đưa về luôn.” Tôn Lâm chần chừ hồi lâu, rồi buông tay, Hạ Vũ Kiệt đón lấy Lâm Viễn để vệ sĩ đỡ anh về. “A… đau.” Lâm Viễn nhảy về phía trước vài cái, cảm giác như vừa chạm vào vết thương. Nguy, bị thương sợ nhất là tái phát, vài ngày tới xem ra không thể đi lại. Vệ sĩ đỡ anh, Lâm Viễn nhảy tưng tưng. “Đau lắm, khiêng đi khiêng đi! Không đi nổi!” Mấy vệ sĩ kia không còn cách nào khác cầm hộp kem trong tay anh rồi hai người một trái một phải nâng cánh tay Lâm Viễn lên. Lâm Viễn mới thở hắt ra. Khi đó, hai vệ sĩ khác đem lái xe taxi áp giải tới trước mặt Hạ Vũ Kiệt. Hạ Vũ Kiệt thoáng nhìn liền cười lạnh, “Tiền lão Lục, anh bố khỉ ăn gan hùm rồi sao?” Mặt Tiền lão Lục dài ra, trên dính dớp thứ gì đó vàng vàng, thoạt trông, hệt như một mặt toàn phân. “Khậc.” Lâm Viễn cười hì hì nhìn cái tay đang đặt lên vai vệ sĩ, trong lòng bàn tay vàng vàng. Người vệ sĩ kia cũng nhìn qua, khoé môi vô thức run run, Lâm Viễn cười xấu xa rút tay về liếm. “Hương vị cũng được.” Tiền lão Lục mặt nhăn như khỉ, đợi cho thứ “phân” kia được chùi mới phát hiện điểm vô lý, phân lẽ ra phải âm ấm, nhưng thứ này lạnh buốt, còn có mùi chocolate. Thằng nhóc này thật sự ranh ma, bị cái mặt ngố rừng của nó lừa ột mẻ, sớm biết đã cho nó một phát ngay đơ. “Dẫn đi.” Hạ Vũ Kiệt ra lệnh cho người đưa Tiền lão Lục đi, Lâm Viễn liền hỏi hai vệ sĩ trái phải. “Này, sao lại dẫn đi? Báo cảnh sát là được mà?” Mấy người vệ sĩ không nói gì, thận trọng khiêng Lâm Viễn trở về xe của Hạ Vũ Kiệt. Hạ Vũ Kiệt quay đầu lại nhìn Tôn Lâm mỉm cười. “Tôn thiếu gia, trùng hợp ghê ha?” Tôn Lâm gật gật. “Vừa lúc đi ngang qua.” “Đúng là quá khéo.” Hạ Vũ Kiệt cùng gật gù. “Để tôi về nói cho anh hai, mấy bữa nữa phải gặp mặt cảm ơn cậu mới được.” “Hạ Vũ Thiên sao rồi?” Tôn Lâm hỏi. Hạ Vũ Kiệt cười cười đáp, “Sức khoẻ á? Tốt lắm! Lâm Viễn muốn ăn kem, anh hai không rảnh nên bảo tôi đưa đi. Không ngờ lại gặp chuyện này. Hôm nay may có Tôn thiếu gia hỗ trợ, bằng không tôi chết chắc.” đoạn chào Tôn Lâm rồi đi khỏi đó. Lâm Viễn thấy Hạ Vũ Kiệt đang tiến tới mép nhếch lên ra chiều thích thú, liền hỏi, “Này, Hạ gia các người đều ghét Tôn gia à?” Hạ Vũ Kiệt quay sang. “Coi như cậu nói chính xác.” Xe chuyển bánh. “Có thể về trong nửa giờ không?” Lâm Viễn hỏi lái xe. “Cậu vội lắm hả?” Hạ Vũ Kiệt khó hiểu. “Hộp cách nhiệt này chỉ được hai giờ thôi, sắp chảy rồi!” Lâm Viễn nói. “Kem mà chảy thì mất ngon!” Hạ Vũ Kiệt đăm chiêu nhìn Lâm Viễn, lắc đầu ngao ngán, bắt đầu nghi ngờ Hạ Vũ Thiên vốn chẳng thích cậu ta mà giống như chỉ là quan hệ qua đường, vì anh thật sự không tưởng tượng nổi sao Hạ Vũ Thiên có thể thích người với tính cách thế này. Nghĩ nghĩ, anh ra lệnh cho lái xe lập tức hướng thẳng về bệnh viện. Xe nhanh chóng dừng trước cửa bệnh viện, được mấy vệ sĩ khiêng xuống, đứng trước phòng bệnh Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn vung tay bảo với mấy người kia. “Các anh khỏi cần đưa vào, chuyện này đợi Hạ Vũ Thiên khá hơn hẵng nói.” “Biết rồi.” Hạ Vũ Kiệt tán thành. Lâm Viễn sắp đẩy cửa vào thì bị Hạ Vũ Kiệt giữ chặt tay, mặt lộ vẻ hứng thú. “Tôi muốn hỏi cậu một chuyện.” “Cứ nói.” Lâm Viễn ngó. “Vì sao… lúc nãy cậu không cùng đi với Tôn Lâm mà theo tôi về?” “Vì anh là em trai Hạ Vũ Thiên.” Lâm Viễn bày ra nét mặt “tôi tin anh” đáp. Hạ Vũ Kiệt mở to mắt, thở đánh sượt một cái, Lâm Viễn cười tít mắt xua tay, mở cửa nhảy vào rồi đóng lại. A Thường cho người canh cửa, Hạ Vũ Kiệt hỏi anh, “Anh hai đã khoẻ lên nhiều chưa?” “Bác sĩ Lý nói tất cả đều bình thường.” A Thường gật. Hạ Vũ Kiệt cười khẩy, dáng diệu như muốn nói lại như không. Hết cách, anh em bọn họ từ nhỏ mọi chuyện đều do Hạ Vũ Thiên định đoạt, anh đành phải mang người rời đi. Lâm Viễn nghe trên cửa A Thường gõ nhẹ ba tiếng, biết mọi chuyện đã êm xuôi thì nhảy vào mở cửa phòng Hạ Vũ Thiên, bê hộp đến. Hạ Vũ Thiên mới rồi ở trên giường giả chết, thấy Lâm Viễn đã trở lại lập tức tung chăn ngồi dậy. “Sao thế? Xảy ra chuyện?” Lâm Viễn chắc chắn những người Hạ Vũ Thiên bí mật phái đi đã báo tin cho anh ta nên cũng không giấu nữa. “Ừm, gặp một người đeo đồng hồ vàng giả làm lái xe taxi bắt cóc, đuổi qua đuổi lại, nghe nói người bắt tôi gọi là Tiền lão Lục.” Mở hộp, ngắm nghía cái bánh hình Rukawa, anh cười. “May mà chưa chảy, đồ tốt thật!” Anh rút tấm card từ túi ra. “Kem nhà đó là số một. Lần sau phải đặt ở đây!” Nhìn Lâm Viễn cầm cái thìa nhỏ múc quả bóng rổ trong tay Rukawa ra ăn, Hạ Vũ Thiên bỗng hỏi, “Cậu chỉ mua mỗi phần mình, không có phần tôi?” “Ài… nói ra thì dài lắm.” Lâm Viễn lắc đầu. “Cũng có đó, mua hẳn cho anh một phần, cực kỳ cực kỳ giống anh, cực kỳ cực kỳ hợp với anh, tiếc là tôi đã dùng nó đối phó với tên bắt cóc, thành thử hy sinh rồi.” Lâm Viễn vừa ăn kem vừa giải thích, đột nhiên vỗ đầu. “A, phải rồi, còn phần cho anh một thứ.” Anh lấy một bọc nhỏ từ trong túi, mở mở, cầm con ruồi lên, nhảy đến bên Hạ Vũ Thiên. “Xoè tay ra nào.” Hạ Vũ Thiên chìa tay, Lâm Viễn cười gian manh để con ruồi lên tay anh ta. Mặt Hạ Vũ Thiên lập tức biến sắc. “Í! Vừa kịp nha! Anh xem cái cánh kia, dùng đường kéo sợi trong suốt, có cả vân! Màu đỏ trên đầu cũng là đường kéo, thế mà vẫn trong suốt, trông như thật nhỉ?!” Lâm Viễn kéo chân con ruồi nhét vào miệng. “Nghe bảo kem phân kia là món đinh của cửa hàng bọn họ! Tiếc là anh không có phúc hưởng, vừa nãy tôi có thử một miếng, vị chocolate… A!” đang nói lưng chừng Lâm Viễn bị Hạ Vũ Thiên ôm chầm áp xuống giường. “Anh làm gì đó!” Lâm Viễn giận dữ trừng mắt. “Vết thương lại rách miệng đó!” Hạ Vũ Thiên nhíu mày nhìn chân Lâm Viễn, cuộn ống quần lên, thấy trên miệng vết thương đã đóng vảy bị tróc ra một mảng thì nhăn mặt, đưa tay với lấy điện thoại bên giường, gọi Lý Cố đến xử lý. Lâm Viễn phát hiện ra điện thoại của Hạ Vũ Thiên không hề tắt máy, khoé miệng vô thức giương lên. … Đợi Lâm Viễn được Lý Cố đưa đi, Hạ Vũ Thiên lấy từ trong túi ra một cái di động khác, khởi động, đánh một cuộc điện thoại. “A lô? Tiền lão Lục sao lại bắt cóc Lâm Viễn?” “Lão Lục chết nhát, có cho vàng anh ta cũng không dám, nhất định có kẻ giật dây!” “Lẽ nào là người trong nhà?” “Dạ, có thể nói như vậy.” “Anh bắn tin cho Tôn Lâm?” “Vâng, cậu ta vừa nghe nói có người bắt cóc Lâm Viễn liền vội chạy đến, xem ra thằng nhóc này có ý với Lâm Viễn.” “…Sau này bớt tự tiện hành động đi.” “Vâng, xin lỗi đại ca.” “Mau giải quyết nhanh gọn.” “Dạ, đại ca yên tâm.” Hạ Vũ Thiên cúp máy, khe khẽ thở dài, lại liếc thấy con ruồi kẹo thiếu chân ban nãy Lâm Viễn nghịch bị rơi xuống gối. Anh cầm con ruồi như thật kia, ma xui quỷ khiến thế nào mà bỏ vào miệng. Quả nhiên là ngọt. Vị ngọt của sữa, vị chua của hoa quả đượm vị đắng của chocolate. Hạ Vũ Thiên bật cười, hoá ra nuốt ruồi cũng không phải chuyện quá đáng sợ. Đưa mắt bắt gặp phần kem còn hơn phân nửa Lâm Viễn quên mang theo, anh đi qua nhấc lên, nhìn nhìn, thật đáng yêu… Anh dùng thìa xúc một miếng. Một lát sau, Lâm Viễn cuống cuồng nhảy về kêu lên thất thanh, “Chết rồi! Chảy kem, quên mất tiêu!” Tới cạnh bàn thì kem đã chẳng còn. “Hơ? Kem…” Lâm Viễn quay người đụng phải Hạ Vũ Thiên đang ngậm thìa ngó mình. “Anh ăn kem của tôi?!” Lâm Viễn tiến lên vừa nhìn đã biết Hạ Vũ Thiên chén sạch bách. Thấy Lâm Viễn mặt nghệt ra, Hạ Vũ Thiên thản nhiên giải thích, “Tiếc cái gì, dù sao có để lại cũng chảy hết mà.” Lâm Viễn nheo mắt, nhào đến bóp bóp Hạ Vũ Thiên. “Tôi liều mạng với anh!” Hạ Vũ Thiên cười, hai tay vòng qua eo Lâm Viễn, nghiêng người đặt anh dưới thân rồi hôn lên môi anh. “Chỉ là kem thôi mà, nếu cậu thích, tôi cho cậu cả phòng kem!” tiếp tục hôn. Lâm Viễn cảm nhận được hương vanilla của kem trên môi Hạ Vũ Thiên, tiếc thật, thì ra mặt trên của bánh là kem vanilla. Anh thích nhất là hương này, biết vậy đã mua thêm mấy phần nữa. Trời nhá nhem tối, Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Thiên đang ăn cơm chiều, A Thường bước vào, thì thầm với Hạ Vũ Thiên mấy câu. Hạ Vũ Thiên cười gian, anh bảo Lâm Viễn, “Ăn mau đi, ăn xong còn phải diễn một tuồng!” “Lần này ai sắp đến?” Lâm Viễn hoang mang. “VIP!” Hạ Vũ Thiên bí hiểm.