Sau một năm rưỡi, lại một lần nữa trở về nơi này, tâm trạng Lâm Viễn có chút xốn xang. Trước tiên, anh đi biển một chuyến. Tới nơi, anh hướng về mặt biển mênh mông hét vang, “Liêu Liêu…” Đến tiếng gọi thứ ba, xa xa mặt biển đột nhiên bị xáo động bởi những mảng bọt nước, chú cá heo xinh đẹp tung mình rơi xuống, ngửa mặt mừng rỡ kêu lớn. Lâm Viễn mỉm cười, vẫy tay với Liêu Liêu rồi ngồi trên bãi cát chơi với nó. Được một lúc lâu, Lâm Viễn đứng dậy vác túi lên, phất tay chào Liêu Liêu, Liêu Liêu nhảy lên rồi lại rơi ùm xuống nước, quẫy đuôi bơi mất. Lâm Viễn nhìn theo bóng Liêu Liêu dần khuất, xoay người chậm rãi bước đi. Trời tháng tám oi bức, mặc áo phông cùng quần bò, đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, tay áo xắn lên đến vai lộ ra hai cánh tay bóng loáng, chân xỏ đôi dép lê, tay trái một cái túi, tay phải một quả bóng rổ, vừa đập bóng vừa bước bước, trông Lâm Viễn y hệt một sinh viên cá biệt, không thì cũng có phong thái của kẻ phớt đời. Lâm Viễn thủng thẳng đi đến quán kem của Tiểu Dịch và người yêu cậu ta. Tiểu Dịch đang bưng bê đồ ăn, Lâm Viễn cười khì đi thẳng vào bếp. Người yêu của Tiểu Dịch tên là Hách Văn Dương, đầu bếp làm bánh đẳng cấp quốc tế. Nghe nói cùng Tiểu Dịch gặp tiếng sét ái tình, anh ta liền mở quán kem ngay cạnh trường Tiểu Dịch, sống luôn ở đây, chờ Tiểu Dịch học xong, sau đó hai người chuẩn bị kết hôn rồi cùng nhau du lịch khắp thế giới. Lâm Viễn nhảy vào bếp. “Anh Dương!” Hách Văn Dương đã một năm không thấy mặt Lâm Viễn, kinh ngạc hai mắt mở to. “Lâm Viễn.” “Hê hê.” Lâm Viễn tháo kính xuống, cười híp mắt, vẻ ngoài vẫn vậy, tóc dài hơn một chút, quả nhiên vẫn là con ốc trong vỏ, từ đầu đến chân trắng bóc, vốn Lâm Viễn không dễ bắt nắng. “Đây.” Hách Văn Dương đưa ly kem cho anh. “Phân.” “Há há.” Lâm Viễn nhận ly kem hình đống phân ăn ngon lành. “Lâm Viễn!” Tiểu Dịch đặt khay xuống, thấy anh liền ngạc nhiên kêu lên, nhào đến ôm. “Anh đã về!” Lâm Viễn soi Tiểu Dịch từ trên xuống dưới, tấm tắc – càng ngày càng ngon ha, hơi mũm mĩm như búp bê, cổ có vài vết màu hồng nhạt, Hách Văn Dương kia chắc ngày nào cũng được chén no nê. “Anh gan thiệt.” Tiểu Dịch nói. “Đã về rồi cũng nên cẩn thận chút.” cậu đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường. “Hạ Vũ Thiên chiều nào cũng tới.” Lâm Viễn giật thót mình… đã lâu rồi anh không nghe tới cái tên Hạ Vũ Thiên, không ngờ lại nghe từ miệng Tiểu Dịch nói ra, anh gãi đầu hỏi, “Anh ta đến làm gì?” “Mua kem.” Tiểu Dịch chỉ chỉ cốc kem phân của Lâm Viễn. Lâm Viễn cười hì hì. “Sao thế được, anh ta không ăn đồ của trẻ con đâu.” “Không tin lát nữa nhìn coi. Ngày nào anh ấy cũng đến, còn dẫn theo cả một con kim mao.” “Kim Mao?” Lâm Viễn lập tức kích động. “Nó khoẻ chứ? Có béo lên chút nào không, lông có sạch không? Có vui vẻ không?” Tiểu Dịch bất đắc dĩ trừng mắt. “Nó là kim mao mà, em có tài giỏi đến mấy cũng làm sao biết chó có vui hay không?” Lâm Viễn sờ sờ mũi… Chẳng biết Mao Mao có sống thế nào, có bị Hạ Vũ Thiên dạy hư không. “Chó nhà anh thế nào em biết đâu được.” Tiểu Dịch nói. “Nhưng mà lại thấy rất rõ Hạ Vũ Thiên.” Lâm Viễn nhướn mày. “Anh ta sao rồi?” “Anh ấy không vui. Giờ chẳng khác nào con ốc già.” Lâm Viễn hơi giật mình, cúi mặt ăn kem. “A.” Tiểu Dịch nói. “Hạ Vũ Thiên giờ là doanh nhân rồi, anh không định trở về với anh ấy ư?” Lâm Viễn lắc đầu. “Không.” “Tuyệt tình thế sao?” Tiểu Dịch hỏi. “Đâu phải.” Lâm Viễn nhún vai. “Nhưng anh thích tự do hơn, dù sao cũng đã đi rồi, còn về làm gì.” “Anh vẫn giận anh ấy?” Tiểu Dịch cười khì. “Lần đầu tiên em thấy anh ấy như thế, nửa năm trước còn thấy thích, nửa năm sau lại thấy anh ấy thật đáng thương.” Lâm Viễn gọi Hách Văn Dương ngay đằng sau Tiểu Dịch, “Ê, khiêng cậu ta về đi, tình cũ không rủ cũng tới nè!” “Biến!” Tiểu Dịch đạp Lâm Viễn, hai người ầm ĩ một trận. Bỗng có tiếng chuông cửa báo khách tới mua hàng, Tiểu Dịch vội bưng khay đi ra. “Đáng ghét.” Tiểu Dịch bĩu môi lầm bầm, ngước mắt nhìn, cậu giật nảy mình – Hạ Vũ Thiên! Tiểu Dịch lo lắng lắp ba lắp bắp, “Muốn… muốn… gì?” Hạ Vũ Thiên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu ta, nói, “Vẫn như trước.” “A… a, được!” Tiểu Dịch xoay người bỏ chạy. Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày, Tiểu Dịch ngay cả thực đơn cũng chưa đưa cho anh, cậu ta bị sao vậy? Đúng lúc ấy, Mao Mao đột nhiên kêu hai tiếng, hưng phấn lao về phía phòng bếp. Vì Mao Mao bình thường rất ngoan nên Hạ Vũ Thiên đều nắm dây không quá chặt. Sau khi Lâm Viễn đi, Mao Mao chưa bao giờ bao giờ tỏ ra vui mừng, ngày ngày đều ngồi trên thảm chờ anh, hơn một năm trôi qua, ngày nào cũng như vậy. Hạ Vũ Thiên cũng không biết phải làm sao, đành ngồi trên sô pha dùng máy tính hoặc ngồi hẳn xuống dưới tựa lưng vào ghế chơi điện tử cùng chờ với nó. Mao Mao chỉ hơi dùng lực đã khiến dây tuột ra, nhanh như chớp nhảy vào phòng bếp. Tiểu Dịch vừa vọt vào bếp đã tóm cổ áo Lâm Viễn chạy ra sau. “Sao thế?” Lâm Viễn ngu ngơ. “Đến đó! Đến đó!” Tiểu Dịch nhặng xị. “Cái gì đến?” Lâm Viễn bị nhét ra phía sau bếp, Tiểu Dịch lườm anh. “Hạ Vũ Thiên!” Lâm Viễn hoảng hốt. Tiểu Dịch vội đóng cửa lại. Lâm Viễn ghé vào khe cửa nhìn. Một con kim mao chạy vào, anh kinh ngạc, suýt chút nữa đã mở cửa xông đến ôm, nhưng Tiểu Dịch đã chắn ở cửa, chặn Mao Mao lại hỏi, “A? Chó sao lại chạy vào đây được?” Hạ Vũ Thiên đuổi kịp, hai hàng mày khẽ nhăn lại, thấy Mao Mao quay vòng vòng như muốn kiếm cái gì, bèn gọi, “Mao Mao.” Mao Mao giương mắt ngó Hạ Vũ Thiên hầm hừ mấy tiếng, đuôi quẫy quẫy, Hạ Vũ Thiên ra lệnh, “Lại đây.” Mao Mao sốt ruột đi tới đi lui, Tiểu Dịch thấy tội nghiệp con chó, cậu cúi đầu cầm sợi dây kéo nó trả lại cho Hạ Vũ Thiên. Hạ Vũ Thiên đón lấy, muốn kéo ra ngoài nhưng Mao Mao không chịu đi, vần vần quả bóng rổ trên đất. Hạ Vũ Thiên chững lại cúi đầu nhìn, trên mặt đất bắt gặp một cái túi da bò và một quả bóng rổ liền thoáng khựng lại. Tiểu Dịch dù sao quen biết Hạ Vũ Thiên cũng không phải một sớm một chiều nên thừa biết người này chẳng dễ gạt, cậu lấp liếm, “A, thảo nào. Quả bóng này Lâm Viễn từng chơi, ảnh để ở chỗ em lâu rồi, mấy ngày nay nhà đang dọn dẹp nên em để tạm ở đây.” Hạ Vũ Thiên nghe thấy hai chữ “Lâm Viễn”, đuôi lông mày rung nhẹ, Tiểu Dịch thấy trong mắt Hạ Vũ Thiên loé lên tia mịt mờ. Cậu thầm thở dài, những lời trước đây trù ẻo Hạ Vũ Thiên hình như đều đã trở thành sự thật… kể cũng vui phết. Hạ Vũ Thiên cầm quả bóng lên, nhìn Tiểu Dịch. “Tôi mang đi được không?” “Được được.” Tiểu Dịch gật lia lịa, tốt nhất giờ anh phát khùng chạy vù ra đằng sau vác luôn Lâm Viễn theo đi. Hách Văn Dương đóng hộp kem lại, đưa qua. Hạ Vũ Thiên đón lấy, cầm quả bóng rổ, dắt theo Mao Mao, nó đi được ba bước còn quay đầu lại. Cả hai rời khỏi quán kem, lên chiếc xe màu đen ven đường. “Hô…” Tiểu Dịch ngồi phịch xuống dưới đất ca cẩm. “Trời ạ… hù chết người.” vừa phục hồi tinh thần liền hét với vào sau bếp, “Này, ra đi, đi rồi!” Kêu một tiếng, không thấy Lâm Viễn phản ứng. Tiểu Dịch bước qua, đẩy cửa, Lâm Viễn ngồi sau cửa nước mắt nước mũi tùm lum, mếu máo, “Mao Mao, ba nhớ con lắm. Đã lớn đến chừng này rồi!” Khoé miệng Tiểu Dịch giật giật, cậu đóng cửa lại. Đợi Lâm Viễn trấn tĩnh, Tiểu Dịch và Hách Văn Dương cùng hỏi, “Sao bỗng dưng lại quay về?” Lâm Viễn thở dài. “A… Đừng nhắc đến nữa.” Đoạn anh đem chuyện Tiêu Thuỵ bám dính, căn cứ trú ẩn hiện tại đã trở thành vô dụng kể một thôi một hồi. “Thật à?” Tiểu Dịch ngạc nhiên nhảy lên. “Hạ Vũ Thiên có biết không?” Lâm Viễn nhún nhún vai. “Tiêu Thuỵ chắc cũng chưa xác định có phải đó là anh không. Anh ta có lẽ không lắm chuyện như vậy chứ? Hơn nữa anh ta thầm mến Hạ Vũ Thiên nhiều năm, hẳn cũng không muốn anh trở về, anh chỉ sợ anh ta sẽ nghĩ cách xử mình.” Tiểu Dịch cùng Hách Văn Dương hai mặt nhìn nhau. “Thế mà anh còn dám về?” Lâm Viễn híp mắt đáp, “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!” Tiểu Dịch nghĩ rồi hỏi, “Cũng đúng… mà anh định ở đâu?” Lâm Viễn nhìn hai người, Tiểu Dịch lập tức lộ vẻ thẹn thùng, Lâm Viễn vô thức nhếch mép – biết tối hai người bận ân ái, nhưng còn tới mức này sao?! “Tôi có một căn hộ trong thành phố, nội thất khá được lại chưa từng ở.” Hách Văn Dương nói. “Cậu cứ đến đó ở trước đi, ở đấy đồ dùng đủ cả, mua thêm vài thứ vật dụng cá nhân là được.” Lâm Viễn cảm động đến rớt nước mắt. “Anh Dương, anh hào phóng hết sảy, cám ơn anh.” Hách Văn Dương tìm chìa khoá cho Lâm Viễn. Tiểu Dịch hỏi anh, “Anh đủ tiền chứ?” Lâm Viễn cười. “Yên tâm yên tâm, một năm qua anh kiếm chác đủ sống, đủ ăn chơi một trận đã đời, coi như đi nghỉ mát, chờ mọi việc êm xuôi, anh còn muốn về chỗ của anh cầm đồ để vùng vẫy, hai năm sau thì cưới một cô vợ.” Tiểu Dịch trợn trắng mắt. Hách Văn Dương cầm chìa khoá đưa Lâm Viễn. Tiểu Dịch lại nói, “A, để em đưa anh đi, giúp anh mua các thứ luôn, anh đừng lộ diện.” “Được!” Lâm Viễn vác cái túi bước ra khỏi cửa. “Tiện mua thêm một quả bóng nữa nhé!” Thấy hai người rời đi, Hách Văn Dương lắc đầu bất đắc dĩ… Trước kia anh không thích Hạ Vũ Thiên vì Tiểu Dịch có gút mắc với anh ta, anh không hứng thú với một người hoàn toàn vô cảm như vậy. Nhưng một năm nay, Hạ Vũ Thiên đã gây ấn tượng sâu sắc với anh. Lâm Viễn tuy cứ nói cười vui vẻ nhưng anh có thể nhìn ra, Lâm Viễn thực sự không như vậy. Dù sao hai người cũng đã từng cùng sống chung bấy lâu, sao có thể nói quên là quên được. Tiểu Dịch đưa Lâm Viễn đến nơi, Lâm Viễn ngửa mặt quan sát. “Hố, Tiểu Dịch, Hách Văn Dương khá nha, có phòng tốt vậy hả?” Tiểu Dịch cười tít mắt. “Ưm, Dương Dương thừa sức.” Lâm Viễn nhìn vẻ mặt hạnh phúc kia – “Dương Dương” sao… Tiểu Dịch đuổi Lâm Viễn lên trước, đi mua những thứ anh cần xong rồi giao chìa khoá bảo, “Nhớ giữ mình, em đi rồi, cứ hai ngày sẽ mang đồ ăn đến thăm anh.” “Ừ.” Lâm Viễn gật đầu, cười ha ha tiễn Tiểu Dịch. Đợi Tiểu Dịch đi, Lâm Viễn đóng cửa lại, nụ cười trên mặt tắt ngúm. Nghiêng nghiêng đầu, anh đến sô pha ngồi xuống, bật TV lên. Hạ Vũ Thiên mang Mao Mao về, đặt kem lên bàn, đổ đồ ăn vào đĩa cho Mao Mao. Anh ngồi xuống, cầm quả bóng rổ, thấy chỗ bơm hơi của quả bóng có đề ba chữ viết bằng bút bi mực xanh – Hạ XX. Hạ Vũ Thiên ngẩn ngơ, tức thì mỉm cười, quả bóng này ngày trước anh đã từng cùng chơi với Lâm Viễn, sau giao cho Tiểu Dịch… tới giờ mới lấy lại. Trên bản tin một nửa đều là hoạt động làm ăn của tập đoàn Hạ thị, khi Lâm Viễn ở nơi hẻo lánh kia cũng hay xem qua, nhưng chỉ có thể biết tin về tập đoàn Hạ thị, chứ không phải Hạ Vũ Thiên… Hạ Vũ Thiên càng ngày càng ít xuất hiện hơn trước. Lâm Viễn lười đổi kênh, anh dựa vào sô pha, mở túi ra xem Tiểu Dịch mua cái gì cho mình, chỉ thấy có một quyển “One piece” mới nhất. Lâm Viễn ngây ra, cười. “Ai da, Oda còn vẽ sao? Sau khi Ace chết không đọc nữa, tưởng hết rồi chứ.” vừa nghĩ vừa mở ra đọc, hồn nhiên thắc mắc, “Luffy, sao ngốc vậy chứ? Chẳng khôn lên tý nào.” Hạ Vũ Thiên nhàm chán dựa vào sô pha, để quả bóng sang một bên, Mao Mao đang đùa nghịch, hình như hôm nay nó vui hơn hẳn. Hạ Vũ Thiên ngửa mặt đọc “One piece” tập mới nhất, hơn một năm theo dõi anh chẳng thấy có gì hay, thằng nhóc kêu Luffy gầy tong teo, ăn gì đó liền biến thành quả bóng… Không hiểu sao Lâm Viễn lại thích mấy thứ này. Lâm Viễn đứng dậy, vào phòng tắm, tắm xong sảng khoái nằm trên giường đánh một giấc. Hạ Vũ Thiên bỏ quyển truyện xuống, tháo cà vạt ra đi tắm, điện thoại chợt vang. Hạ Vũ Thiên hơi nhíu mày, với lấy điện thoại, Tiêu Thuỵ gọi tới… Anh cùng Tiêu Thuỵ một năm không liên hệ, ngần ngừ, cuối cùng vẫn bắt máy. “A lô?” Đầu dây bên kia Tiêu Thuỵ ngớ người không biết đáp lại sao, giọng nói thân thuộc của Hạ Vũ Thiên sao mà xa xôi đến vậy… “A lô?” Hạ Vũ Thiên cau mày. “Có chuyện gì thế?” Tiêu Thuỵ chẳng mấy hào hứng. “Này, anh có ảnh Lâm Viễn không?” Hạ Vũ Thiên ngạc nhiên. “Để làm gì?” “…Tôi vừa thấy một người giống cậu ta mua phở, tôi gọi một tiếng, cậu ta chạy bán sống bán chết.” Tiêu Thuỵ nói. “Tôi còn tưởng mình nhìn lầm, anh có ảnh Lâm Viễn thì chuyển qua di động, tôi hỏi người bán phở…” “Cậu đang ở đâu?” giọng Hạ Vũ Thiên chợt biến đổi. “Nam Thành - Phủ Châu, quán phở cạnh viện y tế…” Tiểu Thuỵ chưa dứt lời, Hạ Vũ Thiên đã cúp máy. Lâm Viễn nằm ngủ, tự nhiên thấy lành lạnh sống lưng, vội đá văng cái chăn ra. Hạ Vũ Thiên ngồi thừ trên sô pha, ánh mắt xao động. Anh lấy di động. “A Thường, giúp tôi kiểm tra một số chuyện…” Hạ Vũ Thiên dắt Mao Mao đi xuống dưới tầng, lái xe tới Phủ Châu tìm Tiêu Thuỵ.