Hạ Vũ Thiên thấy Tiêu Thuỵ sửa QQ thành trạng thái ẩn rồi ngửa mặt nhìn mình. “Nghệt ra làm gì đó? Đi thôi!” Hạ Vũ Thiên nhíu mày. “Cậu vừa nói với cậu ấy chuyện gì? Lắm mấy con ngo ngoe như vậy?” Tiêu Thuỵ bật cười. “Anh ngốc lắm, Lâm Viễn chính là con rùa rụt cổ tiêu chuẩn, cung cách xã hội đen của anh chẳng hợp với cậu ta tí nào. Giữa hai người luôn tồn tại một khoảng cách nhất định, cậu ta sao không cảnh giác với anh cho được?” Hạ Vũ Thiên liếc Tiêu Thuỵ. “Nghe không hợp lý lắm.” “Tuỳ anh thôi.” Tiêu Thuỵ nói. “Còn không mau đi, Tống Hy hằng ngày có thói quen uống chút rượu, anh có thể tận dụng khoảng thời gian này đến đó mà tạo không gian lãng mạn, ở đây để tôi lo.” Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ mặc thêm quần áo, từ cửa sau đi ra, lên xe hướng về phía khách sạn. … Tiếng chuông cửa làm Lâm Viễn băn khoăn, Hạ Vũ Thiên dù bay tới cũng không thể nhanh thế. Tống Hy… có khi là anh ta, dù thẻ anh ta bỏ lại trong phòng, cơ mà hình như có hai cái lận. Nghĩ nghĩ, Lâm Viễn chạy tới bên cửa, sàn được phủ thảm nhưng anh vẫn theo bản năng nhón chân, rón ra rón rén đứng kề vào cửa, từ mắt thần nhìn ra ngoài. Đứng trước cửa là một người thanh niên đội mũ trắng mặc đồ phục vụ của khách sạn đang nhấn chuông. Lâm Viễn thoáng cau mày, anh có gọi đồ ăn đâu? Không phải Tống Hy kêu cho anh đấy chứ? Cũng có khả năng… Đang muốn hỏi, bất giác anh nhìn đến nơi góc tường có một cái ống màu đen bằng kim loại, dù chỉ thò ra một đoạn ngắn. Lâm Viễn nhăn trán, tuy anh chưa tận mắt coi hàng thật nhưng loại ống này xuất hiện nhan nhản trên TV, chính là ống giảm thanh của súng lục. Lại thấy trên mặt đất, trừ bóng của người phục vụ kia ra còn xuất hiện một cái bóng khác từ sau tường. Anh lùi vài bước – không thể nào… Lập tức lấy ra di động, Lâm Viễn nghiêng nghiêng ngả ngả chạy núp vào trong phòng, tìm được tờ giấy Tống Hy vừa mới đưa cho, toan gọi thì… đầu dây vang lên tiếng rè rè, tín hiệu bị gián đoạn. Thứ có thể làm nhiễu sóng di dộng anh cũng đã từng thấy ở kênh mua sắm trên truyền hình, loại thiết bị này trong phạm vi mấy mét có thể biến di động thành cục sắt! Vụ việc xảy ra vào sáng nọ đã giúp Lâm Viễn thông suốt, thực sự có người muốn bắt anh. Không hiểu sao lần này anh thấy sờ sợ. Làm thế nào bây giờ? Di động chết queo rồi. Suy đi tính lại, cái khó ló cái khôn, anh chạy tới cầm điện thoại của khách sạn gọi tới số của Tống Hy. Hiềm nỗi ngoài cửa lại có tiếng chuông đổ. “Nguy!” Lâm Viễn vội cúp máy, chạy tới khoá cửa phòng lại. Quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng “coong!” như tiếng khay bị rơi, Lâm Viễn đoán chừng bọn họ đẩy phục vụ kia ra chuẩn bị phá cửa, điện thoại trong phòng khẳng định đã bị bọn họ mó vào, bây giờ chắc biết anh đã phát hiện ra nên mới định “chó cùng rứt giậu”. Lâm Viễn kinh hãi. Xong rồi, cái này gọi là “kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay”! Anh cuống cuồng chạy đến bên giường, thấy trên màn hình vẫn hiện đoạn chat QQ tầm bậy cùng Hạ Vũ Thiên ban nãy, nghĩ, Lâm Viễn gõ nhanh lên bàn phím hai chữ – “Cứu mạng!” Đồng thời, từ cửa vang lên tiếng nổ “rầm” rồi bị đá ra. Lâm Viễn vọt vào trong, thầm chửi – má nó chứ, đây là đâu, là khách sạn năm sao mà ngay cả khẩu súng hay bảo vệ cũng không có! Anh kéo cái tủ ngay gần đó ra chặn cửa, xong núp đằng sau dồn hết sức chống đỡ. Trời ạ, Hạ Vũ Thiên, anh có bản lĩnh thì đến mau đi, tôi giữ chẳng được bao lâu đâu! Ở phía bên này, Tiêu Thuỵ nhìn thấy trên màn hình cái avatar QQ của Lâm Viễn nhảy ra. Bật lên, Tiêu Thuỵ suy nghĩ, lấy di động gọi. “Vũ Thiên! Lâm Viễn gửi đến hai chữ.” “Chữ gì?” Hạ Vũ Thiên đang lái xe. “Cứu mạng.” … Di động của Hạ Vũ Thiên ngắt ngay tức thì, Tiêu Thuỵ nhún vai bỏ máy xuống, khoác thêm áo. Ra đến cửa, anh dặn dò A Thường canh chừng cẩn mật, một người cũng không cho vào. A Thường ý thức đã có chuyện xảy ra nhưng anh phải đóng chốt ở đây không thể đi được, đành gật đầu. Lâm Viễn gắng gượng chặn cửa, bên ngoài tiếng chân đạp không ngừng vang lên rầm rầm, may mà cái tủ nặng, Lâm Viễn đem hết mọi thứ có thể kéo được dịch về phía cửa nhưng vẫn có cảm giác từng đợt chấn động đằng sau. Tống Hy đang ngồi buồn bã bên quầy bar dưới lầu uống rượu, anh cầm trên tay một cái bật lửa cũ kĩ, vô thức xoay xoay, trên bàn là tấm ảnh vẫn thường yên vị trong ví. Đúng lúc ấy di động rung. Tống Hy cầm lên, thấy người gọi tới là Hạ Vũ Thiên. Anh nhấn nút nghe, giọng Hạ Vũ Thiên có vẻ hơi gấp gáp, “Di động của Lâm Viễn bị mất tín hiệu.” Tống Hy cúp máy chạy vù ra khỏi quán bar. Lâm Viễn tựa lưng vào tủ, bỗng nhiên thanh âm đạp cửa đằng sau ngừng lại, đang thắc mắc thì phát hiện bên ngoài cửa sổ sát sàn có một người mặc áo đen treo mình lơ lửng, thế là anh chết đứng. Người nọ cầm trên tay một khẩu súng giảm thanh, nã một phát vào cửa sổ bằng thuỷ tinh, cánh cửa vỡ vụn, đoạn nhảy qua lăn vào phòng. Lâm Viễn hết đường trốn, vốn định đứng lên thì bị người nọ tới gần đạp một phát vào chân. “A…” sẵn vết thương trên đùi, lần này anh đau đến chảy nước mắt. Ngoài cửa truyền đến tiếng va đập, tủ bị phá, có người lách vào, người áo đen kia thu súng, tóm cổ áo Lâm Viễn lên. Bọn họ nhìn nhau, không nhiều lời một mạch lôi thẳng Lâm Viễn ra bên ngoài. Tha cái chân đau nhức, Lâm Viễn giả bộ bất động, người nào đấy lấy một miếng băng dính đen dính lên miệng anh, sau đó khiêng anh ra khỏi phòng. Lâm Viễn vùng vẫy nhưng vô ích, miệng chỉ có thể phát ra tiếng ư ư, mặc cho người ta khiêng đi. Mấy người này vào thẳng thang máy, Lâm Viễn lia mắt sang cái chìa khoá cắm bên ngoài thang máy. Xem chừng thang máy đã bị khoá, họ hẳn muốn dẫn anh xuống bãi đỗ xe dưới tầng ngầm. Quả nhiên, những người đó ấn nút -1, thang máy rất nhanh đi xuống dưới. Lâm Viễn lòng thầm cầu nguyện – Hạ Vũ Thiên, mau xé gió tới đây, chạy 220 dặm/giờ đi! Trái với mong muốn của anh, thang máy cuối cùng vẫn dừng ở tầng hầm. Cửa mở, anh bị khiêng ra, bọn họ tiến về phía trước, Lâm Viễn quay lại phía sau. Ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy nơi góc khuất sau lưng mấy kẻ này, Tống Hy đang đứng ở cửa thang máy trên tay cầm một con dao, dựng ngón trỏ lên ý bảo anh đừng lên tiếng. Lâm Viễn gật gật, ngậm chặt miệng. Bất thình lình, Tống Hy vọt lên mấy bước hạ một dao với kẻ đang khiêng anh. Người nọ rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Song song, những kẻ còn lại đang tính rút súng thì Tống Hy nhổ dao ra, phi vào cổ một người. Lâm Viễn đứng dậy, bắt gặp đối phương muốn nổ súng bắn Tống Hy liền xô mạnh kẻ đó. Tống Hy nhanh như chớp tặng gã một dao, đoạn xoay người ôm Lâm Viễn né sang một bên, đồng thời, tiếng súng “phụt phụt” vang lên. Tống Hy với tay lấy di động và một con dao từ trong túi áo ra, vạch mẩu băng dính trên miệng Lâm Viễn. “Chốc nữa, cậu chạy về bên kia bãi đỗ xe, đừng quay đầu lại, tôi sẽ giải quyết những kẻ khác.” “Ừ.” Lâm Viễn gật. Tống Hy ấn di động, căn giờ với Lâm Viễn – một, hai, ba… tức thì hô to, “Chạy!” rồi ném di động sang bên cạnh. Di động đột nhiên phát ra âm thanh chói tai, theo sau là tiếng súng, chiếc di động bị bắn nát. Lâm Viễn nhanh chân chạy, Tống Hy khi đó đứng lên, tay phi dao, lăn qua thùng xe. Rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Viễn luống cuống chạy tới sau tường, định bụng ngoảnh lại xem, chợt có cảm giác sau lưng có một bàn tay bịt lấy miệng mình. Lâm Viễn chưa kịp kêu tiếng nào đã bị đối phương kéo vào trong xe, anh toan giãy giụa thì tiếng cười quen thuộc lọt vào tai, nhướn mắt – Hạ Vũ Thiên! Hạ Vũ Thiên nhếch mép mỉm cười, Lâm Viễn nhìn thấy một chiếc xe khác đi về phía mình. Xe dừng, Tiêu Thuỵ bước xuống, tay cầm một khẩu súng trường, động tác tháo chốt ra hết sức oai phong. Lâm Viễn không khỏi hâm mộ – oa, nhóc con, xem còn hay hơn phim của Ngô Vũ Sâm! Hạ Vũ Thiên khởi động xe, Lâm Viễn sốt ruột. “Nè, bỏ mặc anh em của anh sao?” “Hừ, vài người này há có thể làm khó bọn họ?” Hạ Vũ Thiên lạnh lùng. “Hai người kia thừa sức đối phó với đám ô hợp đó.” nói rồi lái xe chạy thẳng ra đường quốc lộ. Tống Hy thấy Tiêu Thuỵ đến liền nép vào đằng sau cây cột. Tiêu Thuỵ xả hai phát súng bắn chết hai người, định bắn tiếp thì Tống Hy vội ngăn lại. “Bắt sống!” Tiêu Thuỵ mới không bắn chết tên cuối cùng mà chỉ bắn vào chân rồi ném kẻ này vào trong xe. Tống Hy cũng lên xe. “Lâm Viễn đâu?” “Được người của Hạ Vũ Thiên đưa đi rồi.” Tiêu Thuỵ đáp. “Anh ấy nói không muốn để anh phân tâm.” “Hô…” Tống Hy tỏ ra uể oải nhấc chân tựa vào ghế thở dài. “A,” Tiêu Thuỵ tức cười. “Sao, còn hối hận vì đã thành thế này?” “Sớm biết đã không đi, chẳng rõ cậu ấy có bị thương không.” Tống Hy xoa trán, lầm bầm. “Bớt si tình đi, cậu ta giống Tiêu Linh, trong mắt chỉ có Hạ Vũ Thiên, anh cứ bi luỵ chỉ tổ hại thân.” Tống Hy trừng mắt. “Có cần phải phũ như vậy không?” Tiêu Thuỵ bĩu môi. “Chẳng lẽ không đúng?” Tống Hy làm ngơ, dựa lưng vào ghế ngẩn người. “Đi đâu?” Tiêu Thuỵ chỉ cái chân đầy máu của kẻ mặc đồ đen đằng sau. “Tìm một chỗ xử lý gã này, thuận tiện moi xem ai muốn động đến anh và người của Hạ Vũ Thiên.” Tống Hy quay xuống, cơ thể người kia bỗng nhiên rúm ró – hiển nhiên đã không còn sống. “Xem chừng muốn lần theo manh mối thì không thể khinh địch được.” Tống Hy bình tĩnh. “Giờ muốn hỏi cũng bó tay.” “Bố khỉ!” Tiêu Thuỵ kêu. “Xơi chất độc thần kinh sao? Đúng giờ thật.” “Kẻ thuê chúng quá kín kẽ.” Tống Hy sờ động mạch trên cổ xác chết. “Quá thời gian lập tức phát tác, cả quá trình chưa đến hai mươi phút, khó trách đám người kia điên cuồng chạy đua với thời gian như thế.” “Rốt cuộc kẻ nào muốn cướp Lâm Viễn?” Tiêu Thuỵ chau mày. “Cậu ta thì ích gì?” “Có cậu ấy trong tay, Hạ Vũ Thiên tôi không biết chứ tôi thì chắc chắc sẽ bán mạng vì cậu ấy.” Tống Hy cười. “Kém tắm!” Tiêu Thuỵ lườm. “Nên Tiêu Linh mới không chọn anh!” Tống Hy bịt tai, nằm xuống. “Không nghe thấy gì hết!” Cửa bệnh viện. Hạ Vũ Thiên dừng xe, muốn đưa Lâm Viễn ra, lại thấy anh xoa chân mình. “Động đến xương rồi.” Hạ Vũ Thiên hoảng hốt, cúi đầu kéo ống quần Lâm Viễn lên, nhăn mày. “Thằng khốn nào dám đánh cậu?” “Không phải đánh, mà là quẹt chân qua.” Lâm Viễn nhấn mạnh. “Cái đồ đánh lén! Chứ giáp lá cà chưa chắc tôi đã kém miếng nào!” Hạ Vũ Thiên cười trừ. “Tay chân cứng ngắc thế này rồi còn nói không sợ! Vờ vĩnh làm gì?” Lâm Viễn dẩu môi. Hạ Vũ Thiên rời khỏi xe cẩn thận bế Lâm Viễn vào, dựng Lý Cố từ trên giường dậy đi băng bó cho Lâm Viễn. Lý Cố nhảy bình bịch mắng, “Không cho yên được một tháng à?! Cứ bị như thế lần nữa xem, tàn phế là cái chắc!” Lâm Viễn nhăn nhó, liếc xéo Hạ Vũ Thiên một cái. Hạ Vũ Thiên cười cười. “Lâm Viễn, đi nghỉ không?” “Hả?” Lâm Viễn giật mình. “Tôi có đảo tư nhân loại nhỏ, chúng ta đến nơi đó nghỉ ngơi, không có những người khác, cùng nhau tận hưởng một tháng yên bình, sau đó trở về?” Hạ Vũ Thiên cười hỏi. “Khỏi cần.” Lâm Viễn lắc đầu ngoày ngoạy. “Khỏi cần!” Hạ Vũ Thiên vẫn giữ nụ cười trên môi. “Tốt, cứ quyết định như vậy đi!”