Ác Ma Ca Ca
Chương 207
Tạ Thư Dật suy nghĩ, nếu cô ta đã biết Viễn Chi là Hải Nhạc, nhưng lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì, đoán chừng cô ta không dám động thủ khinh địch, hoặc là cô ta nằm mơ cũng không nghĩ rằng Tạ Thư Dật hắn đã biết Viễn Chi chính là Hải Nhạc, Tiểu Bảo Tiểu Bối là con ruột của hắn! Bất kể trong lòng cô ta bây giờ đang nghĩ như thế nào, cô ta cũng đừng mơ tưởng muốn làm hại Nhạc Nhạc lần nữa! Không, trừ vú La, hắn sẽ phái người theo dõi toàn bộ hành động của Trì Hải Hoan, có như thế thì mọi lời nói, hành động của cô ta mới đừng hòng qua được mắt của hắn!
Trì Hải Hoan, cô lại dám nói dối rằng mình mất trí nhớ mà làm loạn! Cô đáng bị trừng phạt! Cô dám nói mình mất trí nhớ thì đã đành, nhưng bản tính xấu xa đánh chết cũng không đổi, lại dám ở sau lưng tôi động tay động chân! Cô đến số rồi! Tôi muốn nhìn xem cô còn có thể giở trò gì? Trong mắt Tạ Thư Dật là một tia rét lạnh.
Tạ Thư Dật lại nhấc máy gọi cho Nhạc Nhạc, nhưng không ngờ cô lại trực tiếp ngắt máy! Tạ Thư Dật không khỏi thở dài một cái, Nhạc Nhạc, rốt cuộc là làm sao rồi? Tại sao không để ý tới hắn? Tại sao không để ý tới hắn chứ?
Vú La mới đi không được bao lâu, thì cái kẻ mà Tạ Thư Dật hận thấu xương lại nhơn nhơn đi tới trước mặt hắn.
“Thư Dật, khá hơn chút nào không?" Trì Hải Hoan giống như rất quen thuộc nơi này, thành thục đem bó hoa cầm trên tay cắm vào bình hoa: “ Có hoa, trong phòng có sức sống hơn rất nhiều.”
Tạ Thư Dật vừa nghĩ tới cô ta làm ra tất cả mọi chuyện, hắn cố gắng kiềm chế kích động muốn nhảy xuống giường mà đánh cô ta một trận, không, chỉ đánh thôi thì quá tiện nghi cho cô ta rồi! Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta, hắn nhất định sẽ làm cho cô ta muốn sống không được, muốn chết không xong! Như vậy mới có thể bù đắp lại những đau khổ mà Hải Nhạc đã phải trải qua! Cũng mới có thể bù đắp lại nỗi đau chia lìa của hắn và Hải Nhạc suốt nhiều năm qua! Nghĩ đến đây, Tạ Thư Dật đè nén lửa giận của cùng chán ghét tận đáy lòng, lạnh lùng hỏi: “Đến đây làm gì?”
Trì Hải Hoan hướng về phía hắn dịu dàng mỉm cười: " Tới thăm anh a, anh cho rằng em tới đây làm cái gì?”
Tạ Thư Dật hừ lạnh một tiếng: "Nơi này không hoan nghênh cô, mời đi cho!”
Trì Hải Hoan không có nói gì, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, lột một quả nho, đưa đến khóe miệng Tạ Thư Dật.
Tạ Thư Dật không chậm trễ chút thô bạo hất tay Trì Hải Hoan ra, quả nho kia nhanh chóng lăn tròn trên mặt đất.
“Thư Dật! Em là có lòng tốt tới đây thăm anh! Sợ anh cô đơn nên tới đây nói chuyện với anh!” Trì Hải Hoan điềm đạm đáng yêu mà nói, nước mắt không nhịn được cũng lơ lửng ở trong hốc mắt.
Đáng tiếc, đối với Tạ Thư Dật, trừ nước mắt của Tạ Hải Nhạc thì nước mắt của bất kỳ nữ nhân nào đối với hắn cũng không có tác dụng. Nước mắt của Trì Hải Hoan, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là nước mắt cá sấu thôi, càng khiến cho hắn thêm chán ghét.
“Thu lại nước mắt của cô, thật ghê tởm.” Tạ Thư Dật ngay cả tên của cô ta cũng không muốn gọi.
Trì Hải Hoan nghe hắn nói như vậy, ánh mắt trợn thật to, cô thật sự có chút tan nát cõi lòng, người đàn ông này, rốt cuộc có trái tim hay không? Tại sao hắn lúc nào cũng như con nhím xù lông với cô như vậy? Rốt cuộc phải làm thế nào thì hắn mới chấp nhận cô?
“Tạ Thư Dật, anh thật quá đáng!” Trì Hải Hoan không khỏi che mặt khóc.
Thật sự không hiểu tại sao mình lại yêu hắn, thật sự không hiểu! Nhiều năm qua, cô vẫn không cam lòng, vẫn muốn lấy được tim của hắn, chẳng lẽ là bởi vì hắn yêu Hải Nhạc, nên cô mới không cam lòng sao?
Để có được trái tim của hắn, làm sao lại khó như vậy? Tại sao hắn cứ cố chấp như vậy? Hải Nhạc có chỗ nào tốt? Hải Nhạc căn bản thua kém cô tất cả! Tại sao mọi người lại thích nó? Tại sao Tạ Thư Dật lại đối với nó đánh chết cũng không buông?
“Tạ Thư Dật, nói cho em biết, nói cho em biết, em làm sao lại không thể hơn Hải Nhạc? Anh tại sao lại không thể chọn em? Ngoại hình em và nó giống nhau như đúc, tại sao lại không thể chọn em?” Trì Hải Hoan mất khống chế, gào to trước mặt Tạ Thư Dật, chịu đủ rồi, cô chịu đủ rồi! Tại sao lại không thể chọn cô? Tại sao?
Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn cô một cái, nói: " Đừng gầm lớn như vậy mà nói chuyện với tôi, dáng dấp cô giống Nhạc Nhạc chính là điều tôi hận nhất, bởi vì cô đã làm ô nhục dáng vẻ của cô ấy, cô không xứng cùng cô ấy lớn lên giống nhau! Cô không xứng!”
Phải không? Dáng dấp cô giống Hải Nhạc, là làm ô nhục vẻ ngoài của Hải Nhạc? Hắn không biết sao? Hải Nhạc hoàn mỹ trong lòng hắn bây giờ đã biến thành một người đàn bà xấu xí rồi!
Thật nực cười, dám nói cô làm ô nhục vẻ ngoài của Hải Nhạc, cô còn cảm thấy chính nó mới làm ô nhục cô, không phải sao? Nếu không ông trời tại sao lại khiến cho nó trở nên xấu xí như ma quỷ như vậy? Trì Hải Hoan không khỏi khanh khách cười.
Tạ Thư Dật có chút tức giận, hỏi: "Cô cười cái gì?”
"Dù anh có yêu nó thế nào, nó cũng không ở đây, không có ở đây? Một người chết mà thôi! Em lại phải đi tranh giành với một người chết!”
Lửa giận Tạ Thư Dật của rốt cuộc bộc phát, thật ghê tởm! Lại dám nói Nhạc Nhạc là một người chết? Lại dám nói cô ta tranh giành với một người chết! Nhạc Nhạc không chết! Nhưng bây giờ Nhạc Nhạc của hắn sống không bằng chết! Còn cô ta, đã biết Viễn Chi chính là Nhạc Nhạc, nhưng cô ta vẫn coi hắn là kẻ ngu, lớn tiếng ở trước mặt hắn nói Nhạc Nhạc là một người chết!
Tạ Thư Dật cũng không khống chế mình được nữa rồi, hắn đột nhiên lao xuống giường, vọt tới trước mặt của Trì Hải Hoan, hai tay nhanh chóng nắm lấy cổ của cô ta. Trì Hải Hoan không nghĩ rằng Tạ Thư Dật lại chạy tới bóp cổ mình, cô bị hắn hung ác đẩy tới sát vách tường, cái ót chạm vào tường phát ra bính một tiếng, Trì Hải Hoan đau đến mức đầu óc choáng váng, nhưng càng khổ sở hơn, là tay Tạ Thư Dật đang siết chặt cổ của cô, khiến cho cô không cách nào hô hấp được, đầu óc cùng phổi của cô tưởng chừng muốn nổ tung vì thiếu không khí rồi.
“Cô, nghe cho rõ! Cô vĩnh viễn đều thua kém Nhạc Nhạc! Ngay cả một đầu ngón chân cũng thua kém! Tôi yêu cô ấy! Tôi cả đời này chỉ yêu mình cô ấy, vĩnh viễn không tới lượt cô! Cho dù không có cô ấy, cũng không bao giờ tới lượt cô! Không bao giờ! Cô tốt nhất hãy thức thời một chút, đừng chọc điên tôi! Đừng cho là tôi không biết cô đang làm trò gì? Cô đang làm, trời đang nhìn! Trì Hải Hoan, tôi sẽ khiến cô phải trả giá thật đắt! Cô có tin là tôi sẽ giết cô tại đây không?”
Tạ Thư Dật vừa nghĩ tới là cô ta giở trò quỷ, khiến cho Nhạc Nhạc biến thành bộ dáng bây giờ, để cho hắn cùng cô chia ly năm năm trời, đôi mắt của hắn như đỏ ngầu, hai tay càng ngày càng dùng sức, hắn thật hận không thể bóp chết cô ta! Hận không thể giết chết cô ta ngay trước mặt hắn!
Trì Hải Hoan hoảng sợ nhìn Tạ Thư Dật, hắn thật sự muốn giết cô! Hắn vẫn có suy nghĩ muốn giết cô!
Hơi thở của Trì Hải Hoan ngày càng mỏng manh, cuối cùng ngay cả trái tim cũng như muốn vỡ ra rồi, ánh mắt của Trì Hải Hoan cũng dần dần không có tiêu cự.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cũng vang lên giọng nói ôn nhu: “Thư Dật, là em Nhã Nghiên, em tới thăm anh.”
Tạ Thư Dật trong cơn tức giận liền thanh tỉnh lại, buông lỏng Trì Hải Hoan ra, Trì Hải Hoan nhất thời tê liệt ngã xuống trên mặt đất, không khí đột nhiên tràn vào phổi, cô ta kịch liệt ho khan.
Hứa Nhã Nghiên mở cửa, vừa hay nhìn thấy một màn này, kinh ngạc đứng ở nơi đó, nhìn sang Tạ Thư Dật, lại nhìn vào Tạ Hải Nhạc ngồi trên sàn nhà, do dự không biết có nên bước vào hay không.
“Nhã Nghiên, mời vào." Thư Dật đưa ta mời Nhã Nghiên vào phòng.
Nhã Nghiên thận trọng đi vào, nhìn "Tạ Hải Nhạc" ngồi dưới đất, không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng cô vẫn chào hỏi: " Hải Nhạc, cậu cũng ở đây à? Cậu làm sao vậy?” Nhã Nghiên đặt bó hoa tươi và giỏ trái cây lên bàn, vội vàng đến đỡ Trì Hải Hoan đứng dậy.
Trì Hải Hoan được Hứa Nhã Nghiên đỡ, miễn cưỡng chống đỡ đứng lên, cô cười cười với Nhã Nghiên : “Tớ không sao, tớ phải đi rồi.”
Sau đó, cô đẩy Nhã Nghiên ra, chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh của Tạ Thư Dật, Nhã Nghiên không khỏi đuổi theo, quan tâm hỏi cô: " Hải Nhạc, cậu không sao chứ?”
Trì Hải Hoan giương mắt nhìn Nhã Nghiên, hiện tại cô rất ghét cái tên ‘Tạ Hải Nhạc’ này, chỉ cần một người gọi cô bằng cái tên này, cô liền muốn nổi điên!
Nhưng Trì Hải Hoan chỉ cười lớn nói: "Tớ không sao, cám ơn quan tâm.” ((((((((((haiz, có ai giống mị không, thấy bợn Hoan cứ tội tội sao đó….)))))))))
“Ừ, không sao thì tốt rồi.” Nhã Nghiên đưa mắt nhìn Trì Hải Hoan đi khỏi tầm mắt, sau đó quay trở lại phòng bệnh của Tạ Thư Dật.
Trì Hải Hoan chậm rãi ngồi vào xe, cô nhào lên ghế lái khóc lớn lên, cô thiếu chút nữa là chết! Thiếu chút nữa lại chết ở trong tay của Tạ Thư Dật rồi! Thiếu chút nữa chết tại đây, chết trong tay người đàn ông mà cô yêu rồi!
Tạ Thư Dật, sao anh lại đối xử với tôi như vậy! Anh dám đối xử với tôi như vậy! Anh dám nói ngay cả đầu ngón chân tôi cũng thua kém nó! Anh lại vì nó mà muốn giết chết tôi!
Trì Hải Hoan khóc rống lên, khóc đến khản cả cổ, cô mới ngưng khóc thút thít, cô ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần nhìn phía trước.
Không cần thiết tiếp tục nữa! Cô sẽ không tiếp tục nữa! Nhưng cô sẽ không để cho hắn sống tốt đâu! Những gì mà hắn muốn có, cô nhất định sẽ phá hủy tất cả! Ai bảo hắn đối xử với cô như vậy? Chọc tới Trì Hải Hoan cô, tuyệt đối đừng mơ tưởng ăn được quả ngon!
Tạ Thư Dật, anh khiến cho tôi đau khổ, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người đâu! Không bao giờ! Anh không lựa chọn tôi, rồi cả đời này anh sẽ phải hối hận! Tôi sẽ khiến cho anh phải hối hận! Tạ Thư Dật, tôi không có được anh, thì kẻ khác cũng đừng hòng có được! Thứ thuộc về anh, tôi sẽ phá hủy hết, để cho anh thấy hậu quả anh phải gánh chịu khi không lựa chọn tôi! Để cho người đàn bà mà toi hận thấu xương kia thấy được kết quả, chết chính là chết! Tạ Thư Dật, anh khiến cho tôi hận anh, anh cũng chỉ có một con đường, chết! Anh không để tôi chết ở trong ta của anh, vậy thì anh cũng chỉ có thể chết ở trong tay của tôi! Tạ Thư Dật, hãy đợi đấy, xem ai chết ở trong tay ai!" Trì Hải Hoan không khỏi nổi điên vừa nói vừa cười.
Khuôn mặt là nụ cười buồn rười rượi, nhưng thật sự rất đáng sợ, tựa như ác ma mới từ địa ngục bò lên trần gian vậy, chỉ muốn nghĩ đến việc hủy diệt mọi thứ trên thế giới này… Biểu tình âm ngoan, ác độc!(((((((((*nuốt nước bọt* mị rút lại lời nói lúc nãy nhé... đáng sợ quá)))))))))))))
(((((((((((( mị bắt đầu thấy lo lắng rồi à… càng ngày càng kịch tính….))))))))))))
Sau một thời gian cố gắng, nhiệt huyết, con dân tứ hải bát hoang cũng đã đi được 4/5 chặng đường rồi. *Vỗ tay* blap… blap… blap….
Cảm ơn các bợn đã theo dõi suốt thời gian qua, hơn nữa còn vô cùng sôi nổi, trái tim nhỏ bé già nua cũng được an ủi phần nào… Mị sẽ cố gắng đưa các bạn đi hết chặng đường một cách vui vẻ, thoải mái nhất. Các bợn hãy ủng hộ cho mị nhóe… *tym* *tym*
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
89 chương
20 chương
1 chương
86 chương