Ác Ma Ca Ca, Nói Ngươi Yêu Ta!

Chương 136 : Tha thứ cho tôi được không?

Tạ Thư Dật giữ chặt hai tay Hải Nhạc, mạnh mẽ cạy đôi môi của cô, quấn lấy cái lưỡi đinh hương của cô, nhưng Hải Nhạc lại cắn hắn, đầu lưỡi truyền đến 1 tia đau đớn, hắn khẽ rên một tiếng, tay không tự chủ buông lỏng ra, Hải Nhạc thừa dịp dùng sức đẩy hắn ra khỏi người mình. “ Tạ Thư Dật, chúng ta đã chia tay rồi, anh đã không còn là bạn trai của tôi nữa, đừng tùy tiện hôn tôi!” Hải Nhạc mặt không chút thay đổi, dùng sức lau môi của mình, giống như muốn lau sạch đi dấu vết của Tạ Thư Dật trên môi mình. Tạ Thư Dật bị thương che miệng, đầu lưỡi thật là đau, nhìn Hải Nhạc ra sức lau miệng mình thì lòng càng đau hơn. “Nhưng trước kia tôi đã hôn em! Lúc chúng ta chưa lui tới tôi cũng đã hôn em!” Tạ Thư Dật rống to nói. Đầu lưỡi đau nhói khiến hắn càng thêm điên, Hải Nhạc không đành lòng nhìn lại, cúi đầu nói: " Đó là tôi trước kia không hiểu chuyện, tôi hiện tại hiểu chuyện rồi, biết hôn môi là giữa cặp tình nhân mới có thể làm, không thể cùng đàn ông tùy tiện hôn, chẳng lẽ, anh cảm thấy chúng ta đã chia tay mafanh sau này vẫn có thể tới hôn tôi? Anh thật quá tham lam rồi! Tạ Thư Dật, đừng để tôi phải coi thường anh! Anh cho rằng tôi vẫn là món đồ chơi của anh sao? Không! Tạ Hải Nhạc tôi từ bây giờ không còn là đồ chơi của anh nữa, tôi sẽ là Tạ Hải Nhạc, một Tạ Hải Nhạc tự do tự chủ, đừng ai nghĩ có thể cầm tù tôi.” Tạ Thư Dật cổ họng cũng nghẹn ngào, Nhạc Nhạc của hắn, thật sự cứ như vậy không chút do dự muốn rời xa hắn sao? “Tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi được không?” Nhạc Nhạc cho chúng ta một cơ hội nữa, chúng ta làm lại từ đầu, cho dù em cùng Thích Hán Lương xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không để ý, Nhạc Nhạc đừng bỏ tôi, đừng bỏ lại tôi được không?”Tạ Thư Dật gấp gáp, giọng nói đày hoảng hốt. Là lỗi của hắn, là lỗi của hắn, đáng lẽ hắn không nên nói chia tay, đáng lẽ hắn không nên không tin cô, một mực đem cô đẩy ra! Là lỗi của hắn! Là hắn sai lầm rồi! Hắn biết mình sai rồi! Cô không thể tha thứ cho hắn sao? Tạ Hải Nhạc nháy nháy lông mi, ngẩng đầu lên, mỉm cười đối với tạ Thư Dật nói: " Không phải là tôi không để ý tói anh, mà là anh, là anh không qua tâm tôi! Là chính anh nói lời chia tay! Tôinói rồi,khi anh nói ra hai chữ chia tay, chuyện giữ chúng ta coi như xong! Tôi cũng đã nói chúng ta cùng lắm thì cũng chia tay đấy thôi! Tạ Thư Dật, anh biết không? Tạ Hải Nhạc tôi không phải một món đồ chơi, không phải là không muốn thì vứt qua một bên, muốn thì nhặt từ dưới đất lên hôn một cái, ngay lập tức lại thành đồ chơi tốt! Anh vẫn chưa rõ sao?” “ Không có, không có, tôi không có xem em là một món đồ chơi! Tôi chỉ xin em tha thứ cho tôi! Tha thứ cho lỗi lầm của tôi lần này! Tôi không muốn em đi, tôi không muốn!”Tạ Thư Dật che kín đầu, không còn chút sức lực để biện bạch nữa. “Chúng ta đều không nên quên lời mình đã nói ra, đã làm thì phải chịu trách nhiệm. Chúng ta hãy buông tha nhau đi. Tôi mệt rồi, anh đi đi.”Hải Nhạc đem lấy chính mình vùi vào trong chăn, đưa lưng về phía tạ Thư Dật. Hồi lâu, cô cảm giác chiếc giường nhẹ hẳn, hắn đã đứng lên, trong lòng của cô đột nhiên đau xót, nước mắt lặng lẽ trượt xuống. Tạ Thư Dật chán nản đi ra mở cửa,nhưng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Hải Nhạc một cái, nhưng mà cô cũng không quay đầu lại nhìn hắn. Trong lòng Tạ Thư Dật một loạt co rút đau đớn, hắn không muốn xa cách cô, hắn không muốn! Nhưng cô không cần hắn nữa, cô không cần hắn nữa rồi. Hắn cắn răng, đi ra khỏi phòng đóng cánh cửa lại, chán nản đi xuống lầu, hai chị em Long gia vẻ mặt đồng tình đứng nhìn hắn. “Làm phiền mọi người rồi." Tạ Thư Dật nói thật nhỏ. “ở lại ăn cơm rồi đi, Hải Nhạc có lẽ đang nổi nóng nhé, có lẽ chờ mấy ngày sẽ khá lên thôi." Long Đế uy nói. “Cám ơn nhiều, tôi nghĩ tôi nên về nhà thì hơn” Tạ Thư Dật thất hồn lạc phách mà nói. “ Vậy, Đế Uy, em hãy đưa Thư Dật về nhàđi.” Long Tương Tư nói. “Được” Đế Uy đi theo phía sau Tạ Thư Dật. Tạ Thư Dật ngồi ở trong xe Đế Uy, đi qua chỗ đỗ xe của mình đã không có ở đây mà bị xe taỉkéo đi rồi, không biết là mang xe hắn đi đâu. “Có muốn xuống nói với họ một tiếng không?” Đế Uy nói. “Không cần, một chiếc xe mà thôi." Tạ Thư Dật nhắm mắt lại, mệt mỏi mà nói. “anh đã không còn là bạn trai của tôi nữa, đừng tùy tiện hôn tôi!”là cô nói với hắn. “Tạ Hải Nhạc tôi từ bây giờ không còn là đồ chơi của anh nữa, tôi sẽ là Tạ Hải Nhạc, một Tạ Hải Nhạc tự do tự chủ, đừng ai nghĩ có thể cầm tù tôi.” Đây cũng là cô nói với hắn. “Chúng ta hãy buông tha nhau đi” Đây là cô nói với hắn. Nhạc Nhạc a! Nhạc Nhạc không cần hắn,lòng của hắn thật đau, giống như trái tim của hắn đã không còn ở đây. Hắn không khỏi thống khổ rên rỉ. “Cậu không sao chớ?" Long Đế Uy không đành lòng hỏi. “Tôi không sao." Tạ Thư Dật miễn cưỡng nói. Hắn có chuyện, hắn có chuyện! Hắn nhất định là đau muốn chết! Hắn sẽ bị mất đi cô, đau cho đau chết, Tương Tư đã nói với Long Đế Uy như vậy. “ Hải Nhạc thật ra thì rất thích cậu, chẳng qua là,cậu quá yêu cô ấy, Tương Tư nói cậu không biết quý trọng.” Long Đế uy nói. “Đừng nói nữa, xin cậu đừng nói nữa, tôi không muốn nghe thấy tên cô ấy!” Tạ Thư Dật mất khống chế lớn tiếng hô lên. Hắn hối hận, hắn thật hối hận! Giống như Nhã Nghiên nói, lần này, hắn mất đi cô, hắn là sẽ vĩnh viễn mất đi cô! Cô đối với hắn lãnh tĩnh như vậy, tuyệt tình như vậy, vô tình như vậy! “Được rồi, chúng ta không nói về cô bé nữa, haiz, tình là gì, tình rốt cuộc là thứ gì?”Long Đế uy than thở. Tạ Thư Dật chỉ cảm thấy toàn thân rét run, hắn khống chế không được phát run lên. “Có rượu chưa? Tôi muốn uống rượu!" Hắn khàn giọng đối với Long Đế Uy nói. Vừa vặn lần trước trộm của ba tôi một chai Laffey 83, đặt ở trong tủ lạnh của xe, tôi còn chưa mở đấy, cậu uống một chút cho ấm người, quần áo cậu ướt hết rồi, thân thể lại không khỏe, không khéo lại cảm mạo” Long Đế Uy nói. Tạ Thư Dật không kịp chờ đợi đem rượu cầm ở trong tay, rượu lạnh như băng dịch theo cổ họng chạy vào dạ dày, liền hóa thành dòng lửa ấm, an ủi đi phần nào tâm can lạnh băng của hắn. “Way, không phải là Lý Bạch! Nào có ai uống như cậu chứ, quả thật lãng phí." Long Đế Uy đáng tiếc mà nói. Tạ Thư Dật ừng ực uống, hắn chỉ là muốn mê hoặc bản thân mà thôi. Rất nhanh, trong tay chỉ còn lại có chai rượu không, chai rượu nặng nề rớt xuống chân hắn, hắn thở dài, nặng nề ngả đầu trên ghế. Long Đế Uy không khỏi lắc đầu một cái, khi về tới Tạ gia mưa cũng đã tạnh, Tạ Thư Dật lảo đảo xuống xe, Long Đế Uy dìu hắn vào phòng, xả nước ấm rồi đẩy hắn vào phòng tắm. “Trước hết đi tắm,tâm tình sẽ khá hơn." Long Đế Uy nói. Tạ Thư Dật như tượng gỗ tựa như đi vào phòng tắm, hắn không có nhảy vào bồn tắm, mà bước tới bật vòi sen, đem cả người mệt mỏi cuốn đi, từ từ cởi quần áo xuống. Cô không cần hắn! Như Nhã Nghiên nói, hắn thật sự mất đi cô. Hắn ngẩng đầu lên, cố gắng không để cho mình rơi lệ, nhưng trong mắt đã chảy ra dòng lệ nóng, theo nước ấm cuốn đi rồi, hắn chỉ muốn phóng túng mình, không tiếng động khóc ồ lên. Long Tương Tư nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy trong chăn run lên, biết Hải Nhạc đang khóc, cô thở dài một cái, chậm rãi ngồi vào bên giường Hải Nhạc. “Cậu ta nói gì rồi hả?” Tạ Hải Nhạc xoay người lại, ánh mắt đã khóc thành nước mi đào, cô nhào vào lòng Long Tương Tư, lên tiếng khóc lớn: " chị, trong lòng em thật là đau, thật là đau! Hắn nói em hãy thứ hắn, em không muốn tha thứ hắn a! Không muốn tha thứ hắn! Nhưng mà em lại thật đau lòng, em lại đau vì hắn, em phải làm sao đây? Em phải làm sao đây?” Long Tương Tư thở dài một cái, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, nói: " Nhạc Nhạc, thật ra thì Thư Dật, haiz, nó chính là yêu em, chẳng qua là, nó còn trẻ, không biết nên yêu em như thế nào, chị cảm thấy được, các em hiện tại tình huống như thế, hai người hãy tách nhau ra một thời gian, thật tốt tỉnh táo lại, thật tốt suy nghĩ một chút, em cũng còn nhỏ, còn chưa chịu nổi chuyện tình cảm sâu nặng như vậy, cứ thế sẽ chỉ khiến em hít thở không thông, như vậy đi, em theo chị đi Mỹ hóng mát một chút cũng tốt.” Hải Nhạc ngưng khóc, từ từ suy nghĩ lại: “em thật đúng là vì chuyện tình cảm này mà sắp hít thở không thông rồi, em như vậy thật rất mệt mỏi, mệt quá, mệt không thở nổi, quá đau khổ, em thật khắp không chịu nổi rồi, thật sự em cũng muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, mở mang tầm mắt của mình, để cho mình thành thục, phải thay đổi mạnh mẽ giống như chị vậy, sẽ không bị chuyện tình cảm ràng buộc. Rời xa hắn, lúc này rời đi thôi, cho nhau thời gian, thời gian có thể đạm hóa tất cả, em như bây giờ đau khổ chết đi sống lại, có lẽ, mấy năm đi qua, mọi chuyện sẽ trở nên mờ nhạt, khi trở lại nhớ đến, có thể sẽ cảm thấy bây giờ thật buồn cười.” “Nhạc Nhạc, cô bé này”Long Tương Tư sờ sờ tóc của cô, " chị chỉ không muốn nhìn các em đau khổ, nếu như không chịu nổi thì hãy lựa chọn rời đi, dù là trốn tránh nhưng lại là phương thuốc tốt nhất, không thấy cậu ta tất cả sẽ tốt lên.” “Em hiểu, chị Tương Tư, cảm ơn chị đã giúp em nhiều như vậy, cảm ơn” Hải Nhạc nước mắt lưng tròng mà nói. “ Hải Nhạc, trong những người mà chị quen,không biết vì sao a, chị thích nhất là em, đây chính là duyên phận a, về sau, chúng ta đi Mỹ sống nương tựa lẫn nhau thôi." Long Tương Tư cười nói. “Dạ" Hải Nhạc gật đầu một cái. Thật nghĩ tới muốn đi khỏi, thế nhưng, phát hiện mình rất luyến tiếc, rất luyến tiếc rời đi, vừa nghĩ tới về sau sẽ không có thể ngày ngày nhìn đến hắn, lòng của cô lại trống rỗng, điều này làm cho cô cảm thấy sợ hãi, thật sự cô không muốn tha thứ hắn, thứ tình yêu không có sự tin tưởng này tất cả đều là giả, chính hắn còn nói dù cô cùng thầy Thích làm cái gì, hắn có thể tha thứ cho cô nhưng cái cô muốn không phải câu nói này! Không phải câu này! Trong lòng hắn, hắn còn là đã cho rằng, cô cùng Thích lão sư làm cái gì! Vậy thì đi khỏi đây, đi khỏi! Rời xa hắn! Hắn sẽ không thể tổn thương cô nữa.