Edit: Minhminh hôm nay kích động quá:-) Ai thèm cẩu lương xin hãy nâng tay. ❌Cảnh báo: chương truyện này có thể gây đả kích cho những thành phần ế thâm niên hoặc đã bội thực vì cẩu lương, bị bệnh tim lâu năm và người bị xuất huyết dạ dày nên cân nhắc kĩ trước khi đọc, cảm ơn!!! _______________ Sơ Lê cuộn tròn trong chăn lăn lộn trên giường hai vòng, hai mắt nhíu hết cả lại, hàm hồ nói:"Ừm, tôi ngủ rồi a." Hắn thấp giọng bật cười:"Vậy ai đang nói chuyện điện thoại cùng tôi thế?" "Không biết a~", cô nhỏ giọng lầm bầm, chất giọng mềm mại ngọt ngào:"Có lẽ là tiên nữ không chừng." Sơ Lê mông lung buồn ngủ, lúc mệt rã rời thì có lẽ lá gan cũng phình to ra. Chỉ là thoạt nhìn thì thấy cô thật ngoan nhưng thật ra cũng có chút nghịch ngợm, lại không thích bị người khác hù dọa, chính là kiểu hơi hơi phản nghịch. Sơ Lê nặng nề trở mình, mở mắt ra mười phần khó khăn nhìn vào di động thấy một dãy số lạ thì có phần hoảng hốt, hỏi:"Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?" Tới cùng thì Trần Dã cũng không nói cho cô biết hắn lấy số điện thoại của cô ở đâu ra. Đêm hôm khuya khoắt, giọng nói của hắn ở bên kia điện thoại so với ban ngày thì dịu dàng hơn một chút, bình đạm hơn một chút, lại nhu hòa hơn một chút, lập tức khiên Sơ Lê như được tắm gió đầu xuân giữa nắng hè oi bức. Trần Dã chỉ hỏi cô:"Cậu đã nghĩ kĩ chưa đó?" Sơ Lê tỉnh táo hơn không ít, biết rõ là Trần Dã đang muốn nói về chuyện gì nhưng lại vẫn cố ý làm như mình nghe không rõ. Cô không biết nên trả lời như thế nào. Ngay từ lúc trọng sinh trở về cô đã luôn có ý nghĩ nên tránh xa Trần Dã ra một chút, xa đến mức hai người chỉ còn là hai đường thẳng song song của nhau, không muốn liên quan đến bất cứ thứ gì, không muốn dây dưa không chừng mực như đời trước nữa. Hắn sẽ không có gì cầu mà không được, cô cũng sẽ không phải luôn lo sợ bất an. Lại một lần nữa, số mệnh đẩy cô ra khỏi quỹ đạo, làm mất tất cả phương hướng. Cô dường như cũng đã lại rơi vào tình cảnh túng quẫn, chân tay luống cuống. Trần Dã gần như mất hết kiên nhẫn, không nhịn được lên tiếng thúc giục:"Nhanh lên!" Sơ Lê:"Tôi còn chưa nghĩ xong." Trần Dã chặn hết đường sống:"Vậy thì nghĩ nhanh lên." "Làm gì có kiểu người nào như cậu chứ! Làm sao nghĩ nhanh được!!?" "Rốt cuộc cậu có muốn ở bên tôi hay không!!??" Trần Dã gấp đến phát cười. Sơ Lê vùi đầu vào trong chăn, tận đến lúc mặt mũi đỏ bừng vì thiếu oxi mới thoát ra, nhỏ giọng oán giận:" Cậu cũng thật quá phiền đi, so với anh hai tôi còn phiền hơn." Sơ Nguyên cũng là người vô cùng phiền toái, có mỗi việc là đừng nói thành tích của anh cho mẹ biết mà phải nhắc đi nhắc lại đến 800000 lần. Trần Dã ngồi trên cửa sổ, hai chân vắt lại, lười biếng dựa vào tường. Hắn ngồi trên cửa sổ của tầng mười mấy, không hề có song sắt bảo vệ mà chẳng có chút hoảng loạn nào, môi ngậm điếu thuốc. Hắn lặng im nghe giọng cô gái thầm oán trách mà đầu quả tim ngứa ngáy tê dại. Sơ Lê như vô tình cố ý gây rối, lại giống như chân thành hỏi hắn:"Vậy cậu sẽ mua kem cho tôi ăn sao?" "Cậu sẽ mua coca lạnh cho tôi uống sao?" "Cậu sẽ đưa tôi đi công viên giải trí chơi sao?" Trần Dã nhấn mạnh:"Sẽ." Sơ Lê nói không chút nghĩ ngợi:"Cậu lừa người." Trần Dã sẽ không làm những việc đó. Sơ Lê nghĩ đời trước việc khiến cô nghẹn khuất nhất chính là bị Trần Dã quản ăn uống. Tủ lạnh trong nhà sẽ không bao giờ vượt quá hai bình đồ uống (ý là không để nước lạnh vì không muốn Sơ Lê uống), cũng sẽ không tới công viên giải trí. Thật ra cô rất rất muốn đi nhưng không dám yêu cầu hắn. Trần Dã cũng sẽ không chủ động mang cô đi những nơi ầm ĩ náo nhiệt, hắn chỉ ước cô luôn luôn ở nhà đừng đi ra ngoài. Sơ Lê thật sự rất bất bình. Giờ đây cô ngồi trên giường chọc chọc cái khăn, tức quá lại nói một câu:"Cậu gạt tôi, tôi sẽ không tin cậu đâu." Sau khi cúp điên thoại, cô lại chẳng thể nào ngủ được. Nằm trên giường lăn qua lộn lại một hồi, bụng cô truyền đến một cảm giác ngày càng rõ ràng, cũng chưa phải là đau mà cứ lâm râm rất khó chịu. Góc bên phải điện thoại đã nhích đến con số 23h30. Sơ Lê không ngủ được lại cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhắn tin cho Sơ Nguyên thăm dò. Nhất chỉ Lê:[Anh hai, có đó không?] Năm phút trôi qua cũng chưa thấy ai trả lời... Sơ Nguyên chính là tín đồ trong làng cú đêm, trời gần sáng rồi mới bắt đầu ngủ cho nên hiện tại chắc chắn anh chưa ngủ, chỉ là không để ý đến cô thôi. Nhất chỉ Lê:[Em chẳng thể nào ngủ được.] Nhất chỉ Lê:[Tại sao em lại chẳng thể nào ngủ được nhỉ?] Nhất chỉ Lê:[Tại vì em biết thành tích tháng này của anh hai đó. Tháng này môn toán của anh được hơn hai mươi điểm, thật là làm em đau thấu tim gan nên không thể nào chợp mắt được, khiến em ăn không ngon ngủ không yên.] Nhất chỉ Lê:[Tại sao nhiều năm như vậy rồi em mới biết đầu óc anh hai có vấn đề cơ chứ?] Nhất chỉ Lê:[Từ hôm nay trở đi em nhất định sẽ quan tâm anh thật  nhiều.] Sơ Nguyên trực tiếp ghi âm giọng nói gửi tới cho cô, rõ ràng đã cố gắng đè nén tức giận:"Cút!! Mau cút đi cho ông!!! cút càng xa càng tốt!!!!" Có người nói chuyện cùng cô, Sơ Lê đã cảm thấy không còn nhàm chán nữa. Nguyện thế giới này không có em gái:[Ngủ một giấc, trong mộng muốn cái gì thì có cái đó.] Nhất chỉ Lê:[Nếu bây giờ mà có một người mua kem cho em, em nhất định sẽ gả cho người đó.] Nguyện thế giới này không có em gái:[Em hãy tỉnh lại trong cơn mê đi ha, sẽ chẳng có ma nào dám mua cho em đâu.] Nguyện thế giới này không có em gái:[Anh càng tuyệt đối sẽ KHÔNG!!!] Sơ Lê thở dài thật dài, ngón tay đặt trên điện thoại đánh chữ một cách chậm rãi:[Em nghĩ sẽ yêu đương.] Yêu đơn phương là một việc vô cùng chua sót và mệt mỏi. Giống như trộm, lén lén lút lút sợ người ta phát hiện, niềm vui nỗi buồn gì cũng đem giấu hết đi, tất cả chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu đạt, dù buồn dù đau dù chua sót nhưng chỉ cần thấy người ấy, tất cả đều trở nên ngọt ngào, làm người ta không thể nào kiềm chế được. Chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, vẫn là số điện thoại lạ lúc nãy. Cô do dự mất một lúc lâu mới dám bắt máy. Trần Dã thấy cô nhận máy thì nói luôn:"Xuống lầu đi." Sơ Lê:"...." Trần Dã nói lại lần nữa:"Mau xuống lầu." Sơ Lê xốc chăn lên đi đến bên cửa sổ, kéo bức rèm ra ngó xuống dưới. Khu nhà xưa cũ ngay cả đêm tối cũng không có cái bóng đèn nào sáng lên nhưng nhờ ánh sao, cô cũng có thể nhận ra dưới đó không có bóng người nào. "Hay là để tôi đi lên gõ cửa?" Sơ Lê che lại loa điện thoại:"bây giờ tôi xuống ngay." Cô như đạo tặc tiền bối, lén lén lút lút mở cửa, đèn cũng chẳng dám bật lên, tiếng bước chân trên cầu thang lớn dần, từng tiếng từng tiếng đưa người đến. Sơ Lê còn chưa đi hết cầu thang xuống lầu đã nhìn thấy Trần Dã. Tầm mắt cô va phải ánh mắt hắn liền vô thức dời đi, hỏi:"Sao cậu lại đến đây?" Tay Trần Dã xách theo một bịch nilon đưa cho cô, ý bảo cô mở ra nhìn thử. Sơ Lê mở túi ra nhìn, bên trong có ít nhấy là bảy, tám hộp kem ly, còn có mấy lon coca. Chắc là sợ kem sẽ tan nên trong túi còn được bỏ vào mấy viên đá khô để duy trì trạng thái nhiệt độ thấp. "Tôi không lừa cậu." "Úc!"* *Đoạn này mk k biết dùng từ gì cho hợp nên để nguyên văn cv luôn. Sơ Lê phát hiện tay phải của Trần Dã có năm ngón thì cả năm ngón đều bị dán băng keo. Trán cô hơi nhíu lại, hình tượng của hắn hiện tại không còn càn rỡ vô vọng như trong dĩ vãng nữa, tuy vậy nhưng ngắn ngủn mấy ngày không thấy hắn đi học, hắn giống như không được tốt cho lắm. Trần Dã bây giờ thật quá đáng thương, cha đẻ là người thân cuối cùng cũng vứt bỏ hắn. Sơ Lê hèn hạ cúi gằm mặt, mái tóc mềm mại rủ xuống áo ngủ, làn da vô cùng trắng. "Được". Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt xinh đẹp, trong sáng hơn cả pha lê ngước nhìn hắn:" Được, vậy chúng ta thử xem đi." Trần Dã giật mình. Lúc này lá gan Sơ Lê đã phìn đến cực đại, cô nhón chân, hai tay chủ động ôm cổ hắn hoàn toàn mười phần quen thuộc, không thấy có chút nào xa lạ hay cảm thấy động tác này quá thân mật, không thích hợp. Cô nói:"Cậu không được hung dữ với tôi." Khóe miệng cô hiện lên một đường cong nhàn nhạt, tiếp tục nói:"Cậu còn phải nghe lời tôi nói." Trần Dã như đang nằm mơ vậy. Cơ thể thiếu nữa vô cùng mềm mại, hắn đưa tay ra đỡ lấy eo cô sợ cô ngã xuống, hắn nhìn cô không chớp mắt, hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên người cô, khóe miệng cũng cong cong, nhẹ nhàng bật cười:"Tất nhiên là được." Trần Dã ghé sát lỗ tai cô, khôi phục bộ dạng cà lơ phất phơ ăn chơi trác táng như trước kia:"Mạng của tôi cũng cho cậu luôn, cậu thấy sao?" Sơ Lê quay mặt đi để hắn không nhìn thấy hai má đỏ như cà chua của cô, trái tim đập rộn ràng nhưng cũng lại có chút buồn bã. Đời trước, Trần Dã thật sự đã mang cả mạng của hắn cho cô. "Tôi phải về phòng ngủ rồi, tránh đánh thức ba mẹ tôi." Sơ Lê buông hắn ra, dựa lưng vào vách tường, luồng suy nghĩ buồn bã đã qua đi, cô nói:"Cậu vẫn nên đi học đi." Trần Dã cười nhìn cô:"Được." Hắn đi theo cô lên lầu, đưa nười đến tận trước cửa nhà. Ở ngay trước cửa nhà mà hắn cũng vẫn không chịu tha cho cô, kéo cô ép sát vào vách tường, lại giữ chặt cổ tay mềm mại ấy. Tay hắn hơi thô ráp vuốt nhẹ khuôn mặt cô, nói:"Hôn một cái đã rồi hẵng đi." Câu nói của Trần Dã hình như chỉ mang tính chất thông báo, hắn khom người ngậm cắn đôi môi đỏ hồng mềm mại của cô, ăn vào thật giống thạch trái cây vừa mềm vừa ngọt. Sơ Lê không dám phát ra âm thanh quá lớn, cửa nhà còn đang mở, chỉ hơi có tiếng động thì chắc chắn sẽ đánh thức Sơ Nguyên. Ban đêm, cô cùng Trần Dã, đứng trước cửa nhà, hôn môi. Sơ Nguyên mà nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ mang con dao phay tới cắt bọn họ ra làm mấy khúc. Mặt Sơ Lê nóng rát, đỏ bừng:"Đừng, đừng hôn nữa." cô đẩy hắn ra:"Tôi đi ngủ đây, cậu mau về đi." Môi cô căng bóng mềm mại khiến Trần Dã không nhịn được nhẹ nhàng cắn thêm hai miếng rồi mới trở về, khiến môi cô đau đau lại tê tê. Vào phòng ngủ trèo lên giường rồi mở điều hòa kéo chăn lên, hai mắt cô vẫn vô định nhìn lên trần nhà, chưa thể hoàn hồn lại. WeCHat chưa từng ngừng thông báo một giây nào Nguyện thế giới này không có em gái:[Em đang muốn ám chỉ điều gì?] Nguyện thế giới này không có em gái:[Tuy em là đứa bé được nhặt từ thùng rác về nhưng chúng ta sẽ mãi luôn là anh em, chúng ta thật sự không có khả năng đâu.] Nguyện thế giới này không có em gái:[Em không được có bất kì ý đồ gì với anh, không được đến gần anh và bỏ ngay những si tâm vọng tưởng đó đi!!] Nhất chỉ Lê: [{nguyên sang tinh tuyển}: Bại não có thể từ từ chữa trị/ share qua WeChat] Nhất chỉ Lê: [{Hôm nay chuyện xưa}:Dù liệt não từ nhỏ, nhưng ta vẫn phải giữ hi vọng!/share qua WeChat] Nhất chỉ Lê: [{Hôm nay lựa chọn phương án tối ưu}: Liệt não chưa chắc sẽ ngốc đến chết/ share qua WeChat] Nguyện thế giới này khôbg có em gái:[Cúttttt!!!] Nguyện thế giới này không có em gái:[Đã từng thấy dấu chấm than màu đỏ chưa?]* Nguyện thế giới này không có em gái:[Không sao hết, dù có hay chưa thì em cũng sẽ thấy ngay sau đây, ngay lập tức.] (* Đoạn này chắc là dấu hiệu bị chặn ở WeChat, mình không dùng nên không rõ lắm, nếu mà sai thì các bạn cmt để mình sửa.) *Gửi tin thất bại, trước tiên bạn phải gửi lời mời kết bạn cho tài khoản này* Tin nhắn cuối cùng của Sơ Nguyên gửi đi không thành công, anh nhìn dấu chấm than đỏ nho nhỏ trên góc màn hình điện thoại, trong lòng dấy lên từng đợt nghi hoặc. !!! Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. * *Là "Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương". Câu này trích trong Tôn Tử binh pháp" (vế đối). Ý nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt (tai ương). Bạn có thể xem thêm bộ "Xuân Thu Chiến Quốc" và "Đông Chu liệt quốc" để hiểu thêm hoàn cảnh và cách thức vận dụng của các nhà quân sự kế sách này. Ngoài ra, Tôn Tử còn nhiều kế sách khác nữa, bạn có thể xem thêm bộ "Tôn Tử binh pháp" để tìm hiểu thêm nhé, trong đó có giải thích rõ và đưa dẫn chứng rất cụ thể. (cre: google) Trước khi Sơ Nguyên kịp kéo cô vào Blacklish, Sơ Lê đã động thủ trước. Trước khi ngủ, Sơ Lê không quên bồi cho anh thêm một đòn đả kích: Nhất Chỉ Lê:[Anh thấy đẹp không?? 😀] ** Sáng sớm thứ tư, giờ luyện đọc, Trần Dã một tuần liền không thấy đi học chợt xuất hiện ở cổng trường, nhàn nhã nhai kẹo cao su chầm chậm lết đến Nhất ban. Triệu Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn hắn một cái:" Anh Dã, đi nhầm lớp học sao?" Trần dã chẳng thèm để ý đến hắn, trong tay cầm hộp sữa tươi vẫn còn hơi ấm đi đến Nhất ban, nhóm mọt sách nhìn hắn với ánh mắt hoảng sợ, né chung quanh hắn tạo thành một vòng có bán kính ba thước. Trần Dã tùy tiện túm lấy một người, không kiên nhẫn hỏi:"Sơ Lê ngồi chỗ nào?" Người nọ run rẩy chỉ tay:"Dãy giữa, bàn thứ ba." Trên bàn Sơ Lê, sách vở sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, hắn cầm sữa tươi nhét vào ngăn bàn cô rồi coi như chưa có chuyện gì sảy ra, chậm rãi đi đến Thất ban. Vẻ mặt Triệu Văn Kiệt như nhìn thấy quỷ, không ngừng chửi thề trong lòng. Trần Dã thật sự làm tới với Sơ Lê luôn rồi????????????? Trần Dã không phải thích em gái ngực khủng hay sao? Thật ra chính là coi trọng em gái ngoan ngoãn à!!? Hiện tại Triệu Văn Kiệt rất rất tò mò Trần Dã rốt cục là đã sử dụng cái thủ đoạn gì để lừa Sơ Lê. Ngay từ đầu đúng là Trần Dã đã rất khó chịu vì Sơ Lê, hắn vẫn còn nhớ rõ rành rành. Đàn ông chính là cẩu, tâm tính thay đổi thất thường. Triệu Văn Kiệt cũng không rõ liệu Sơ Lê có thể áp chế cái tính cách xấu xa rác rưởi của Trần Dã hay không, hơn nữa, nói thật thì khoảng cách giữa hai người này quá xa, một bên đen một bên trắng, một người mạnh một người yếu, nhìn qua đã cảm thấy vô cùng không hợp. Hắn sợ Trần Dã bốc đồng tăng cao, tâm huyết dâng trào trêu đùa người ta hai ngày rồi sẽ vứt bỏ. Sau lần kiểm tra tháng được hạng nhất, bây giờ ở trên lớp Sơ Lê càng được hoan nghênh hơn. Ngay cả ủy viên ngày thường vô cùng xem thường mọt sách cũng chạy đến tạo mối quan hệ. Bài thi toán lần này độ khó rất cao, có thể làm được câu cuối cùng cũng không nhiều người, được trên 145 điểm cũng chỉ có cô và Hứa Lương Châu. Chẳng có ai dám đến chỗ Hứa Lương Châu học tập để mà tìm chết, thế là tất cả những người ham học toàn bộ đều chuyển hết mục tiêu lên người cô. Tính Sơ Lê rất tốt, vô cùng kiên nhẫn, mấy ngày gần đây các bạn trong lớp đều đến chỗ cô hỏi bài, dần dà còn có học sinh lớp khác đến để học tập, cứ như thế danh tiếng truyền ra bên ngoài, nói cô lớn lên rất xinh đẹp, so với mấy người ở Thất ban ngày nào đến trường cũng trang điểm một cách nghệ thuật thì đẹp hơn nhiều. Lại nói, từ sau khi Triệu Hợp Thuần chuyển về đây những nổi bật ở Thất ban đều bị cô ta chiếm hết đi khiến cho Tống Duy bị lu mờ hẳn. Sơ Lê chỉ biết Tống Duy và Triệu Văn Kiệt ở bên nhau, cô có chút yên tâm hơn. Thứ bảy. Sáng, Trần Dã gọi điện thoại hẹn Sơ Lê ra ngoài. Bạn nhỏ Sơ đã có kế hoạch đóng đô trong phòng không muốn ra ngoài, chỉ muốn làm xong đống bài tập rồi tiếp tục ngủ. Kì sinh lí của cô còn chưa qua, trong người đang rất khó chịu, mặt hơi hơi trắng bệch. Sơ Nguyên còn chạy lại trêu cô, nói cô sao lại biến thành Lâm Đại Ngọc rồi?* (*Lâm Đại Ngọc (phồn thể: 林黛玉; bính âm: Lín Dàiyù), tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần. Nàng là con duy nhất của Lâm Như Hải và Giả Mẫn. Lâm Đại Ngọc không phải có nghĩa là viên ngọc lớn quý giá như nhiều người lầm tưởng. "Đại" (黛) ở đây không có nghĩa là to mà là một loại đá màu đen dùng để kẻ lông mày, mà đôi lông mày là bộ phận có khả năng biểu đạt tình cảm rõ rệt trên gương mặt người phụ nữ: khi nhíu mày - phiền muộn, khi cau mày - giận dữ, khi nhướn mày - ngạc nhiên… Đôi lông mày điểm màu khói lạt, dường như cau mà lại không cau của nàng chính là chi tiết đầu tiên đập vào mắt Bảo Ngọc cũng như độc giả. Đá kẻ lông mày lại là thứ dễ tiêu tan, mau mờ nhạt. Cái tên đã nói lên bản chất thơ mộng, lãng mạn, song cũng rất đỗi mong manh của Đại Ngọc. Tên nàng mang ý nghĩa là "hòn ngọc đen" đối lập với "chiếc trâm vàng" Bảo Thoa. Tần Tần là tên tự do Bảo Ngọc đặt lấy từ trong sách "cổ kim nhân vật khảo". Chữ "Tần" này cùng với chữ "Sở" (đồng âm với chữ Sử trong tên của Sử Tương Vân) tạo thành ý "mưa Sở mây Tần", có thể là dụng ý của tác giả.))) cre: Wikipedia Sơ Lê ghé đầu nằm trên mặt bàn, điện thoại để mở loa ngoài, ngón tay trắng thon chọc chọc mặt bàn nói:" Tôi không đi đâu." Trần Dã trầm mặc không nói. Sơ Lê thở dài:" Thôi được rồi, cậu nhắn địa chỉ cho tôi, tôi có rảnh sẽ đến tìm cậu." "Được", sau đó Trần Dã nhắn địa chỉ cho cô. Cô biết hắn dường như đang thấy không vui. Sơ Lê đối với cảm xúc của Trần Dã thì vô cùng nhạy bén, cũng không rõ là vì sao, chỉ một câu thôi là liền biết hắn đang tức giận hay vui vẻ. Cô dậy vệ sinh cá nhân, rửa mặt thay quần áo rồi tính ra ngoài. Sơ Nguyên ngồi trên sofa, ngồi hưởng thụ điều hòa vừa xem TV, liếc liếc cô rồi trào phúng nói:"Thân tàn mà chí kiên ha."* (*Thân tàn chí kiên: thân thể tàn tật nhưng ý chí kiên cường, kiểu như tàn mà không phế. Cre: thuật ngữ ngôn tình) Sơ Lê vừa đi giầy vừa nói:"Anh hai, anh cũng vậy." Ba Sơ bị thành tích của Sơ Nguyên làm cho tức đến hộc máu, hôm qua cầm cây chổi dạy dỗ một trận đến tận khi kiệt sức. Sơ Nguyên không hỏi cô đi đâu, chắc anh chỉ ước ngày nào cô cũng ra ngoài để thế giới của anh luôn được bình yên. Lúc cô đi trời cũng sắp tối, liền phải cầm thêm cái áo khoác mỏng chống lạnh. Sơ Lê đến trạm xe bus còn phải chờ thêm một lúc, lộ trình đến địa điểm của Trần Dã còn mất thêm 40 phút. Trong khoảng thời gian này, Trần Dã không gọi điện thoại cho cô, cũng không gửi thêm bất kì tin nhắn nào. Triệu Văn Kiệt là người đầu tiên phát hiện Trần Dã đang không vui, ngồi tự kỉ một góc thất thần nhìn điện thoại. Lúc bọn họ hi hi ha ha nói chuyện hài thô tục, Trần Dã đều không đếm xỉa, đến cái nhếch mép cũng lười bố thí. Không biết ai nói câu:" Triệu Văn Kiệt, sao không thấy cậu gọi nữ thần mới chuyển đến Thất ban tới?" Triệu Văn Kiệt phỉ nhổ:"Có gọi cái rắm, người ta tính tình thanh cao a, hơn nữa cô nàng đó thích Trần Dã." "Không phải Trần Dã đã có bạn gái sao?" "Chuyện khi nào vậy? Sao tôi không biết!!!?" "Mấy người không biết sao? Dã ca đã nắm đệ nhất nữ thần Thất ban trong lòng bàn tay rồi." Trần Dã nhíu mày, lệ khí ở mi tâm càng đậm:"Câm đi, mấy người thật quá phiền." đá đá Triệu Văn Kiệt:"Mau, mở cửa sổ ra cho thoáng khí đi. Triệu Văn Kiệt cảm thấy Trần Dã lại bắt đầu nổi điên, liệu có phải bệnh tâm thần hay không. Nhưng tất cả mọi người đều không dám nói lại, im lặng ngoan ngoãn làm theo. Khói thuốc trong phòng đã bay hết, hắn (TVK) chợt lóe ra một đáp án, liền hỏi luôn:"Có phải Sơ Lê sắp tới đây hay không?" Mặt Trần Dã hình như lại đen hơn thêm một phần, xùy một tiếng, nói:"Không biết." Thời gian trôi qua đã lâu như vậy mà một chút động tĩnh cũng không có, trực giác Trần Dã khẳng định Sơ Lê sẽ không tới nơi chướng khí mù mịt như ở đây, hắn lại đá cho Triệu Văn Kiệt một phát, nói:" Cậu gọi điện thoại cho Sơ Lê, bảo cô ấy đến đây." Triệu Văn Kiệt mặt đầy nghi hoặc, chỉ vào chính mình:"Tôi gọi? Cô ấy là bạn gái cậu mà!" Trần Dã không nói lời vô nghĩa với hắn, vứt điện thoại lên bàn:"Gọi đi, nói với cô ấy tôi chết rồi, bảo cô ấy đến đây." __________Hết chương 22_________