Tới gần giữa trưa, thời tiết bắt đầu trở nên ẩm ướt oi bức, trời có vẻ sắp mưa. Người kiểm tra giấy chứng thi diễn thuyết tại sân khấu diễn ở trung tâm văn hóa lại chính là một bảo an làm việc ở trường Thất Trung, được học sinh thân thiết gọi là Lão Diệp. Trần Dã, Triệu Văn Kiệt, Thời Gia Lễ, Cố Trình là nhóm học sinh rác rưởi nay lại xuất hiện cả nhóm, Lão Diệp cứ ngỡ là mình đang hoa mắt. Bốn người này từ hồi khai giảng ông đã có ấn tượng, mấy cái tên này ông không thể không nhớ. Mấy vị thiếu gia không dễ trêu chọc này tự nhiên xuất hiên ở trung tâm văn hóa để làm cái gì vậy?? Nếu là nói bọn họ đã hoàn lương, đánh chết ông cũng không tin. Quá nửa mục đích mấy thiếu gia này dến đây chính là vì cô bé nào đó đang thi ở trong đó. Lão Diệp cảm thấy cô gái nào bị nhóm bạn học này để ý hẳn không phải là chuyện gì tốt đẹp, Nhất là dây vào cái người đứng chính giữa nhóm có cái đầu xanh lè kia, cực kì phiền toái. Có điều gia cảnh vị thiếu gia này lại cực kì lắm tiền, tính tình quá là không tốt nên mới bị nuôi dưỡng thành xấu xa đến như vậy. Nhóm Trần Dã cũng chẳng cần thẻ học sinh, Lãi Diệp cứ vậy mà mắt nhắm mắt mở cho họ đi vào. Phòng diễn thuyết khá lớn, nhìn sơ qua cũng thấy có thể chứa được khoảng hơn bốn trăm người. Giữa phòng là nơi có tầm nhìn tốt nhất thì đã bị người khác ngồi mất. Trần Dã hướng người nọ quét qua một ánh mắt, không nhanh không chậm bước đến đứng trước mặt người đó nhìn từ trên cao xuống,  bốn mắt nhìn nhau, bình tĩnh nói: " Phiền ông nhường chỗ." Người này làm ở ban ủy,  sao có thể không quen biết Trần Dã, lại từng nghe qua vô số sự tích đánh người của hắn, tâm can liền run lên, dứt khoát xách đồ đạc của mình đứng lên nhường chỗ, không nhiều lời. Trần Dã bình tĩnh thong dong, không vì chuyện chiếm chỗ người khác mà cảm thấy chút xấu hổ nào. Triệu Văn Kiệt ngồi ghế ngay cạnh hắn,  thấp giọng hỏi: "Cậu cùng bạn học Sơ là như thế nào? " Trần Dã nhắm mắt im lặng. Triệu Văn Kiệt tấm tắc nói: "Chiều hôm qua Cố Trình thấy cậu ở bến xe bus, cậu lại còn đưa người ta về nhà..." Trước đây Trần Dã cũng từng vài lần yêu đương, nhưng lần nào không phải là do đối phương theo đuổi hắn? Với tính cách của hắn chính là phải đội hắn lên đầu như tổ tông mà phụng dưỡng, cuối cùng còn bị hắn đá đít không chút thương tiếc. Triệu Văn Kiệt không ít lần hoài nghi Trần Dã từ đầu đến cuối đều không thích mấy cô gái đó,  chỉ đơn thuần là đùa nghịch cho vui. Huống hồ hắn đã sống lâu như vậy cũng chưa từng thấy Trần Dã đưa cô gái nào về nhà, nếu nói chuyện Trần Dã đưa Sơ Lê về không có điểm ám muội,  đánh chết hắn cũng không tin. Nhưng Triệu Văn Kiệt cũng không tin Trần Dã này thích Sơ Lê được bao nhiêu, cô gái này kiều nhu* gầy yếu lại thanh thuần, từ trước đến nay kiểu người này đều không thể lọt vào mắt vị thái tử này. (* kiều nhu: yêu kiều, nhu nhược) Trần Dã cười tản mạn: " Cố Trình còn thấy được những gì? " Triệu Văn Kiệt tấm tắc: " Hắn nói Trần thiếu gia ngoan ngoãn,  chân chó chạy theo người ta", đáy mắt hắn lóe lên một tia sáng, mặt đắc ý:" Hắn còn nói cô gái mà cậu chạy theo đó đặc biệt trắng, vóc người lại nhỏ nhỏ xinh xinh, lại thon thả. Tôi đoán cô gái kia chính là bạn học Sơ Lê ở Nhất ban". Khóe miệng Trần Dã lộ lên độ cong rõ ràng, một lúc lâu cũng không lên tiếng. "Dã ca,  tôi cảm thấy nếu cậu không thích cô bé Sơ Lê ngoan ngoãn đó thì cũng đừng trêu chọc cô ấy." Triệu Văn Kiệt lười nhác nói. Trần Dã gác chân lên, ánh mắt nhàn nhạt cũng không đáp lại. Khi chờ để lên sân khấu thi đấu vận khí của Sơ Lê cũng không tồi, cô dựa sau sân khấu chờ đợi đến lượt. Sau sân khấu rộng lớn sáng trưng, mười mấy thí sinh cùng trang lứa đều ngoan ngoãn lặng im chờ đợi. Bạn học đứng bên cạnh Sơ Lê đưa cho cô một thanh chocolate, cười rộ lên lại có hai cái má lúm xinh xinh, hỏi: "Cậu có muốn ăn không? Sơ Lê hơi đói, sang có húp chút cháo thì giờ cũng đã bị cô tiêu hóa hết thành ra dạ dày trống trơn. Cô đưa tay nhận lấy thanh chocolate: "Mình ăn,  cảm ơn cậu." Cô bóc thanh chocolate,  gặm một cách chậm rãi, hai má phồng phồng thực đáng yêu. Ăn xong cảm thấy hơi khát,  cô ngửa cằm uống chút nước cho nhuận giọng. Sơ Lê thi sau 5 người, chính là vị trí thi thứ 6. Cô bạn cho cô chooclate thi sau cô, cô ấy nhìn cô cười cười, cổ vũ:" Cậu đừng căng thẳng." Sơ Lê thật sự không hề cảm thấy căng thẳng. Bốn tuổi học nhà trẻ cô đã một mình lên sân khấu biểu diễm vai gốc cây, tiểu học, sơ trung, cao trung mỗi lần trường cần diễn thuyết là lại đẩy cô lên đài, cho tới hiện tại đã hình thành thói quen đứng trước đám đông trên sân khấu. Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt Sơ Lê làm hiện lên tia sáng ôn hoà. Cô ngoan ngoãn đứng ở chính giữa, khoé miệng hơi kéo lên, mỉm cười hiện lên má lúm nhàn nhạt. Sơ Lê đã thuộc nằm lòng bài diễn thuyết của mình, câu nói có ngữ điệu biểu cảm, tiếng anh tuy mang chút khẩu âm nhưng lại không hề khó nghe. Trần Dã nhìn chằm chằm cô gái đứng trên sân khấu, cô tựa hồ gầy yếu mỏng manh không chống chịu nổi đến một đòn,, lại ngoan ngoãn. Làn da dưới ánh đèn làm nền lại càng trở nên nõn nà, khi cười thật ngọt ngào. Hắn nhìn Sơ Lê mặc áo sơ mi trắng,tầm mắt dần dần hướng xuống phía xương quai xanh, rồi dừng lại ở vòng eo thanh mảnh. Ánh mắt Trần Dã dần trở nên tối tăm, ngón tay khẽ gõ ở tay vịn ghế, bỗng nhớ tới lần đầu tiên gặp cô, thiếu nữ khi ấy trong lúc vô tình đã lộ ra vòng eo trắng nõn mê người. Từ eo ấy, bàn tay mà đi lên thì thật là không thể khống chế được. Khi kết thúc diễn thuyết, Sơ Lê mới nhìn thấy Trần Dã. Ở trên sân khấu tập trung hết sức nên mới không chú ý đến người ngồi dưới khán đài. Cô khom lưng kính chào, chính giữa khán phòng có tiếng vỗ tay đặc biệt vang dội. Triệu Văn Kiệt cùng Thời Gia Lễ lại là người ồn ào một cách điêu luyện, đứng lên vỗ tay cổ vũ cô thật to. Cố Trình ngồi liệt trên ghế, bất động. Triệu Văn Kiệt túm cánh tay hắn: "Cậu mau cổ vũ bạn học cố lên a." Cố Trình như bị lão cao tăng nhập,ngồi vững tựa núi Thái sơn:" Tôi không cổ vũ", hừ một tiếng, hắn kiêu ngạo nói:" Tôi còn phải giữ sức để cổ vũ cho bạn gái". Ánh mắt lạnh băng của Trần Dã phóng qua một cái, dùng mũi chân đá hắn, lời ít ý nhiều: "Lên". Cố Trình: "............" Nơi bọn họ quá ồn ào lớn giọng, ánh mắt bốn phía đều phóng tới bọn họ xem xét, có người còn nhỏ tiếng bàn tán. " Mẹ nó, bọn Trần Dã tới đây để cổ vũ sao?" " Tôi mù rồi, phải đến bệnh viện kiểm tra thử." " Hắn tới nghe diễn thuyết? Nghe diễn thuyết tiếng anh???" " Bọn họ tới đây để cổ vũ cho ai vậy? Tôi muốn, tôi cũng muốn được mấy anh trai đó cổ vũ." "Bọn học có phải đến cho Sơ Lê ở Thất Trung thể diện hay không?" " Sơ Lê là ai vậy? Có phải là cô gái trên sân khấu hay không? Cũng thật xinh đẹp à nha." Đề tài này khiến Sơ Lê đứng giữa sân khấu mặt đỏ bừng bừng, cô cũng không biết Trần Dã xuất hiện là vì cái gì. Đến gần giữa trưa, thí sinh của các trường cũng đã thi hết, giám khảo bắt đầu chấm điểm và xếp giải. Có tất cả mười hai người tham gia, trong đó có tám người là nhận được giải thưởng. Sơ Lê đoạt được giải nhất, chính là đồng giải nhất cùng cô bạn đã đưa chocolate cho cô. Khi nhận giải, dưới khán đài chỉ còn ít người ở lại xem. Sơ Lê đứng ở chính giữa nhóm người, tay cầm cup cùng các tuyển thủ chụp ảnh chung. Khi cô vui vẻ, hai tròng mắt sẽ như vầng trăng nhỏ nhỏ lộng lẫy, mười phần xinh đẹp. Sau khi trao giải, Sơ Lê phát hiện nhóm người ở chính giữa khán phòng đã rời đi từ khi nào. Cô nhẹ nhõm thở ra, cẩn thận cất giấy khen rồi tìm chỗ lãnh tiền thưởng. Giải nhất ước chừng được thưởng 3 ngàn tệ. Tiền mặt được cất trong một cái phong thư, Sơ lê đem cất kĩ trong cặp sách rồi quay cặp sách đeo ở trước ngực để ngăn ngừa trên đường về nhà bị trộm cướp. Cô đã nghĩ kĩ phải dùng số tiền này như thế nào. Phải mua cho mẹ một cái váy liền, mua cho ba một đôi giày, còn mua mũ bảo hiểm xe đạp cho Sơ Nguyên. Giữa trưa là thời điểm nóng nhất, Sơ Lê quyết định đi đến quán kem lề đường mua một cây, tự khao chính mình. Cô mới dự tính, còn chưa bước ra khỏi cửa khán phòng liền đã đụng mặt Trần Dã cứ tưởng đã rời đi rồi. Thiếu niên mặc áo đen ngắn tay, đôi tay đặt trên lan can có vẻ tùy ý. Hắn nghe tiếng bước chân liền xoay người nhìn về phía cô. Mùi thuốc lá thanh đạm tràn ra từ đầu ngón tay hắn, hắn hỏi: " Lấy thưởng?" Sơ Lê gật đầu. Trần Dã nhìn cô cười cười: "Hôm nay tôi mời cậu ăn, cậu muốn ăn gì?" Sơ Lê thật sự muốn nói không cần, nhưng nếu trả lời như vậy thì thật sự là đang cố ý làm ra vẻ, cô ngẩng đầu xem sắc mặt Trần Dã. Cô cảm thấy mình của đời trước đã thích Trần Dã quả thực là chuyện không thể bình thường hơn. Người này quả thực rất rất đẹp trai. Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô liều mạng quyết định cự tuyệt: "Không cần." Trần Dã coi như không nghe thấy cô nói gì, nhịn không được mà nói:" Đừng ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch nữa, đi thôi." Mấy ngày này ông trời như muốn đem người làm nóng chết mới bằng lòng. Sơ Lê tránh sau lưng Trần Dã cho đỡ nắng, không nhanh không chậm đi theo hắn. Cô nhỏ giọng hỏi:" Cậu nghe hiểu diễn thuyết sao?" Trần Dã nghe vậy cười:" Đương nhiên là nghe không hiểu." Sơ Lê:"........" Khoé miệng cô giật giật, lại hỏi:" Vậy cậu tới đây làm gì?" Trần Dã dừng bước, cơ thể gầy như lại rất rắn chắc đứng che phía trước cô, cười khẽ hỏi:" Xem thường tôi đúng không?" Sơ Lê bị khí thế của hắn áp bách đến khó chịu, lùi lại mấy bước:" Tôi không xem thường cậu, tôi chỉ muốn hỏi một chút mà thôi." Trần Dã nhướng mày:" Như vậy đi, nếu tiếng anh của cậu tốt như vậy, sau này mấy bài tập của tôi, cậu đều giúp tôi viết." Sơ Lê cúi đầu nhìn mũi chân, thấp giọng:" Tôi không làm." Trần Dã:" Tôi nghe không rõ, lặp lại lần nữa." Cổ họng Sơ Lê chó hơi nghẹn nghẹn, có điểm rất không vui nhưng lại không biết phải làm sao:"Tôi nói là được, cậu mang đến tôi làm giúp." " Cái này cảm ơn cậu trước." " Không cần khách khí." Trần Dã nghiêng mắt một chút là nhìn thấy ngay cần cổ trắng như tuyết của cô, theo xương quai xanh đi xuống trước ngực thiếu nữ đang phập phồng rất nhẹ, cũng khiến cho lòng người mơ màng. Hắn dời mắt không lên tiếng, hai người chạy một cửa hàng:" Tự chọn một cái đi." Sơ Lê hoi cong eo, hình thành độ cong mềm mại. Cô cầm loại kem giống lúc trước lên:" Cảm ơn." Trần Dã lưu loát tính tiền:" Tôi đưa cậu về nhà." Sơ Lê cắn miếng kem, suýt nữa bị lạnh đến rụng răng, đột nhiên nghe những lời này cô nói:"Không cần, tôi ngồi xe bus về cũng rất tiện." Trần Dã nhíu mày, sắc mặt lạnh xuống trong nháy mắt. Từ trung tâm văn hoá đi ra ngoài đều là những con đường nhỏ. Sơ Lê cùng Trần Dã lại lằng nhằng, không nghe thấy tiếng chuông quen thuộc từ xa vọng lại. Sơ Nguyên đột nhiên dừng xe trước mặt cô và Trần Dã, anh trai khuôn mặt lạnh tanh, hai chân chống xuống đất tay chống tay lái, ánh mắt như có hình cây đinh dừng trên mặt Trần Dã. Một lát sau, Sơ Nguyên nhìn thẳng vào mắt Sơ Lê, lông mày nhướng lên từ từ kéo giọng hỏi:" Đây là ai?" Tim Sơ Lê rơi xuống kêu cái " bụp", rồi lại lơ lửng treo lên không trung. Sơ Nguyên nhất định là đã hiểu lầm, trên mặt như viết mấy chữ:" con bé này vậy mà giấu ông đây để yêu sớm". Giọng cô khẩn trương hơn:" Anh hai, sao anh lại tới đây?" Sơ Nguyên không phải là người dễ bị lừa gạt, nâng cao âm cuối:" Anh hỏi, người này là ai?" Sơ Lê méo mặt, hướng tầm mắt nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Trần Dã. Giữa lông mày thiếu niên đang khá là bất thường, biểu tình có vẻ đã mất dần kiên nhẫn. Khi Sơ Nguyên và Trần Dã bốn mắt nhìn nhau, tưởng chừng như khói lửa đang ngợp trời. "Sơ Lê, em bị câm từ khi nào vậy? Đây là ai?" Sơ Nguyên đã hỏi ba câu,cây sau ngữ khí lại càng không tốt bằng câu trước. Sơ Lê nhẹ nhàng mấp máy khoé miệng, nhớ trước đây Sơ Nguyên đã từng cảnh cáo mình, dám yêu sớm sẽ đánh gãy chân cô. Suy nghĩ qua đi, cô bình tĩnh cất lời:" Đây là khuê mật* của em". (* Khuê mật: bạn thân, là mối quan hệ bạn bè thân thiết giữa hai người con gái. Sở dĩ mình để là khuê mật vì muốn giữ nguyên tính long trọng của câu này;)) Trần Dã:"........." Sơ Nguyên:".........." Trần Dã bị chọc tức đến không cười nổi,thu lại khoé miệng lạnh băng, đôi tay lười nhác đút túi quần, biểu tình hờ hững. Ba người tương đối trầm mặc. Ở ngoài trung tâm văn hoá, Triệu Văn Kiệt cùng Cố Trình đã chịu không nổi từ lâu, đoán mãi không ra tại sao Trần Dã lại đuổi bọn họ ra trước. Triệu Văn Kiệt vốn dĩ đang ngồi xổm ở cầu thang liền đột ngột đứng lên:" Chúng ta vào đó xem? Cmn đây đã chờ liền một tiếng, Trần Dã vẫn còn chưa ra, ông đây sắp biến thành hòn vọng phu rồi." Hai người vừa mới cất bước, Trần Dã chậm rãi đi ra từ bên trong. Triệu Văn Kiệt hướng hai mắt lên nhìn phía sau, hắn như đang nhìn thấy Sơ Lê đi cùng một cậu con trai dáng vẻ không tệ cùng đi. " Cậu kia là ai vậy?" "Không biết." "Cậu sao không lừa cô ấy đi cùng, lại còn để cô ấy chạy theo người khác?" Trần Dã xốc mí mắt lên, ý cười lành lạnh, đuôi mắt ẩn giấu sự tức giận không dễ phát hiện, nói: "Sơ Lê cùng tôi có liên quan?" Thình lình hỏi một câu như vậy khiến đám Triệu Văn Kiệt hoảng sợ. *** _______hết chương 11______ Minhminh: thật sự mình đã rất cố gắng để edit rồi:((. Tuần sau mình sẽ kiểm tra những sáu môn nên có thể sẽ không ra truyện nên các bạn thông cảm nhé. Sau khi kiểm tra xong sẽ lập tức edit rồi ra chương nên các bạn đừng bỏ mình nha. Cảm ơn nhiều!! Iu thưn iu thưn <3