Ác Ma Bên Em
Chương 3
- Lưu Định, lâu quá không gặp!
Lưu Định nghiêng đầu nhìn kẻ khiêu khích mình, cậu đang tiến gần đến chỗ hắn, trên tay còn cầm theo ly rượu vang rót đến một nửa, " Uống không?"
"...Dẹp mày đi, tao không có hứng nói chuyện cùng mày. " Lưu Định cự tuyệt thẳng thừng, ánh mắt hắn liếc lạnh Hàn Di một cái.
Chẳng qua trong mắt Lưu Định, Hàn Di chỉ là một tên thiếu gia chuyên phá của, ăn chơi vô lại, đàn đúm gái gú, xài tiền như nước, học hành lại không đến nơi đến chốn.
Thế quái nào mà nó lại có thể sinh ra trong một gia đình tốt đến như vậy chứ? Lưu Định là một thanh niên sống trong gia đình khốn khó, hắn vì kinh tế gia đình mà bỏ học sớm ra ngoài buôn bán, làm quen với đời.
Sau đó thì liền sa vào một đám lưu manh đầu đường xó chợ, chẳng hiểu lý do gì mà đột nhiên hắn được tôn lên làm đại ca đường phố.
Một năm sau, hắn gặp được Tiểu Tinh, đem lòng yêu mến, nhưng lúc ấy Tiểu Tinh lại đang quen với Hàn thiếu gia. Lưu Định đã không biết xấu hổ mà dùng mọi cách để chia rẽ bọn họ.
Nhưng cớ sự thì cũng chỉ vì đứa con gái kia quá lẳng lơ, trong khi yêu Hàn Di, được cậu nuông chiều hết mực thì lại lén lút qua lại với Lưu Định. Cô chỉ là muốn có được một chỗ đứng trong giới lưu manh của hắn, chỉ có như vậy cô mới không bị những con ả khác ăn hiếp.
Rốt cuộc thì cũng chỉ vì nghĩ cho bản thân mà Tiểu Tinh đã khiến cho Hàn Di đau khổ một thời gian, còn bị tên Lưu Định kia kiếm chuyện không ít. Dần về sau, cậu trở nên lạnh lùng, lãng tử, đào hoa phong lưu, ăn chơi trát táng, cứ thế sống qua ngày, mặc kệ tất cả những tình cảm mà người khác đem đến.
Hàn Di cậu không còn tin vào tình cảm nữa, cũng chẳng thể tin nổi một lời nói nào từ bọn con gái. Trong mắt cậu, bọn họ chính là những búp bê tình dục khiến cậu thoả mãn mỗi đêm mà thôi. Chứ còn tình cảm? Tuyệt đối cậu sẽ không thể nảy sinh với ai.
Hàn Di bị Lưu Định từ chối, cậu giựt giựt khoé môi, cười khan, " Sao lại lạnh lùng như vậy a? Tôi với cô ấy chỉ vô tình gặp lại, vừa nói chuyện vài câu thì anh đến. Ghen cái gì hở?"
Lưu Định vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Di, chẳng hiểu sao hôm nay hắn lại thấy cậu có gì đó buồn bã, chẳng lẽ là vì gặp lại Tiểu Tinh ư? Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng hắn càng nổi lên.
" Tao đã bảo là không uống, mày tự đi mà uống. " Nói rồi hắn nắm tay Tiểu Tinh định lôi đi thì bị Hàn Di chặn lại, ánh mắt cậu nhìn xuyên thấu qua con người hắn, nhìn đến hắn phát ngượng mà ngó đi chỗ khác.
" Mày bị làm sao hả, Hàn Di?" Lưu Định khẽ cau mày, nâng cao giọng hỏi.
"...Mày vẫn bị ngu muội bởi người con gái này à? Rõ ràng là biết nó chỉ lợi dụng mày thôi mà? Mày bị ngu à, Lưu Định? " Hàn Di có lẽ đã uống quá nhiều mà lời lẽ thốt ra có phần ngông cuồng.
Cả người nóng rực do hơi men, đầu óc thì trống rỗng, tự dưng thấy Lưu Định vẫn bị Tiểu Tinh mê hoặc, trong lòng cậu lại không ngừng mắng thầm tên ngu dại đó.
Lưu Định nghe cậu nói, hắn tức giận nhịn không được mà vung nắm đấm vào gò má phải của Hàn Di, cậu lập tức ngã xuống đất, đụng phải cái ghế đằng sau lưng.
Tiểu Tinh nhìn cảnh đó mà hét lên một tiếng, trong bar bắt đầu có vài người xúm lại coi kịch hay. Chủ quán bên trong nhanh chóng chạy ra ngăn cản, " Aigo, hai vị thôi nào, hãy thư giãn nào, vẫn còn nhiều người trong đây đấy. Xin đừng ảnh hưởng đến người khác..."
Hàn Di ngồi trên đất bật cười khanh khách, có lẽ cậu chửi đúng quá mà hắn sĩ diện nên đánh cậu ư? Ngu thì cậu nói ngu, lẽ nào phải tấm tắc khen hắn là sành đời?
Lưu Định nhìn chủ quán rồi liếc đến chỗ Hàn Di, hắn khom người xuống ghé sát tai, " Mày đừng để tao phải thấy mặt nữa. Mà mày tốt nhất đừng hiềm khích với phụ nữ như vậy, có ngày sẽ lệch lạc giới tính mà đi yêu đàn ông đấy, con ạ."
Nói rồi hắn đứng thẳng dậy, lôi tay Tiểu Tinh cùng đám đàn em rời khỏi quán. Hàn Di mơ hồ nghe lời hắn nói, cậu chau chặt mày, sau đó thì đứng dậy, dáng người chao đảo, liêu xiêu tựa vào ghế.
Hắn ta vừa nói gì ấy nhỉ? Lệch lạc giới tính? Yêu đàn ông ư? Cơ mà...phụ nữ và đàn ông hình như rất khác nhau a... Có khi đàn ông thật lòng hơn thì thế nào? Chẳng phải yêu đàn ông mà được đối xử thật lòng thì cũng tốt đúng không?
Hàn Di rốt cuộc chẳng hiểu bản thân đang nghĩ vẩn vơ cái gì nữa, chỉ biết rằng cậu vừa bước ra khỏi quán thì liền bị một đám người áo đen bao lấy, hai tay hai chân đều bị giữ chặt rồi đem lên xe.
Chiếc xe phóng như bay về nhà, Hàn Di dáng đi liêu xiêu, mắt cậu híp lại nhìn đám vệ sĩ quen thuộc, " A hahah...hoá ra là các người à? Các người cũng hay thật nha.....Tìm ra được tận chỗ đó....ực..."
Đám vệ sĩ nhìn cậu chủ say đến mức nói năng loạn xạ, bọn chúng khẽ thở dài liếc mắt đến chỗ Mã Doanh đang ngồi, gương mặt tối sầm như đêm 30.
Bà ngồi im chờ đợi Hàn Di đang đi đứng loạng choạng, sau đó thì ngồi phịch xuống, vươn tay rót ly trà nóng cạn sạch một hơi.
" Say với xỉn, suốt ngày chỉ có thế thôi sao?" Mã Doanh tức giận đập mạnh tay xuống bàn một cái.
Hàn Di nghe tiếng động liền giật mình, cậu ngẩng mặt nhìn bà, khoé môi cong lên vô thức, " Dì à...hôm nay dì đẹp thế? Aws...co..con...hình như say rồi...."
" Say rồi chứ còn hình như cái gì nữa hả? Hư đốn, tiểu tử hư đốn, ta biết phải làm gì với con đây? " Mã Doanh bất lực ngả người ra sau ghế, bà day day huyệt thái dương.
Tâm tình hôm nay của bà thật sự rất tệ, công chuyện làm ăn thì cứ gặp phải đối phương kình chống, hớt tay trên của bà khiến công ty làm vào thế bị động.
Mà nào ai xa lạ chứ, chính là cái tên chủ tịch bên Đình Tôn, cái người mà đang được nhiều người tung hô là vị chủ tịch trẻ tài năng.
Tài năng cái rắm! Chỉ giỏi dùng cái mã tốt đẹp của hắn đi dụ dỗ những người giám đốc nữ, lời nói ngọt ngào như mật rót vào tai, thử hỏi người nào mà không đổ chứ?
Mã Doanh bực bội khi nghĩ đến vị chủ tịch Đình kia, sau đó thì thở hắt ra nhìn Hàn Di đang say xỉn gục lên gục xuống.
" Đưa nó lên phòng! " Mã Doanh hất mặt về phía quản gia Bạch.
Ông ngay lập tức tuân lệnh, đi đến đỡ lấy cơ thể Hàn Di. Cậu dựa hẳn người vào người ông, men theo lối đó mà lên phòng. Vừa lên đến phòng thì Hàn Di đã ngã vật ra giường.
Quản gia Bạch cực lực lắm mới cởi được giày của cậu ra, đến vớ, rồi nới lõng cà vạt. Sau đó thì lẳng lặng lui ra ngoài.
Hàn Di bị hơi men làm cho mụ muội, cậu chỉ biết ôm ghì gối trong lòng mà thiếp đi không biết gì nữa.
Sáng hôm sau, Hàn Di nằm trên phòng mà không thể nào ngủ được. Tiếng ồn bên dưới cứ liên tục phát ra, cậu cau mày lấy cái gối đầu bịt kín hai tai.
Bên dưới, Mã Doanh ngồi trong bàn ăn mà gương mặt đầy căn phẫn, bà vò nát tờ báo ngày mới trong tay, dĩa thức ăn cũng bị hất xuống đất nghe một cái đoảng.
Chị phụ bếp nhìn cảnh đó mà kinh hãi, muốn bước lên dọn dẹp cũng không dám tới gần bà chủ. Quản gia Bạch đứng kê bên cũng sợ không kém, ông cúi thấp đầu nhìn tờ báo bị vò nát đến thương.
__ Chủ tịch Đình Tôn cùng với Tổng giám đốc Trương thị đã ký kết một hợp đồng lớn __
Chính cái tiêu đề bài báo là nguyên nhân của tất cả mớ hỗn độn này, Mã Doanh nghiến răng ken két khi nhớ đến cái tên Đình Huy kia.
Chẳng qua Mã Doanh đã từng gặp anh, bên ngoài đúng thực khí chất nam tính, lãnh đạm và nghiêm túc. Đầu óc lại lanh lợi, nói chuyện lưu loát không ai có thể bắt bẻ được nửa lời.
Ấn tượng đầu của bà khi gặp Đình Huy chính là thế. Nhưng ngay sau đó, mọi ngưỡng mộ bà dành cho anh đều sụp đổ. Vì chính anh là người đã ngăn chặn hết tất cả hợp đồng mà Mã Doanh sắp ký kết.
Đình Huy đã nhanh tay lấy đi đối tác của công ty Mã thị, những đối tác đầy béo bỡ mà bà đã cực lực tìm kiếm, dụ ngọt họ. Bây giờ nhìn xem, tất cả những người đó đều nghiêng qua phía Đình Tôn.
Hỏi thử có đáng giận không chứ?
" Bà chủ, bà bớt nóng..." Quản gia Bạch cuối cùng cũng lên tiếng.
" Ông nghĩ tôi có thể bớt nóng ư? Cái tên Đình Huy đó, tôi hận không thể đem giết chết cậu ta. Mới bước vào thương trường mà định làm loạn ư? " Mã Doanh rít từng chữ qua kẽ răng.
Hàn Di lúc này từ trên lầu đi xuống, cậu vươn vai ngáp một cái đầy thoải mái, sau đó thì hướng mắt đến nhà bếp. Nhìn thấy thức ăn bị rơi xuống đất, dĩa thì vỡ nằm ngổn ngang, Mã Doanh thì đùng đùng tức giận, gương mặt đen lại.
Cậu cảm giác có gì đó không ổn, bèn khẽ khàng đi đến, ngồi vào bàn, " Dì làm sao thế? Ai đã làm dì sáng sớm đã tức giận?"
Mã Doanh đang bực nên rất lười trả lời, huống gì từ tối hôm qua đến nay, bà vẫn còn bực bội thằng cháu trời đánh này chứ. Bà im re, không liếc mắt đến chỗ Hàn Di một cái.
Quản gia Bạch nhìn không khí nặng nề bèn ho khan một tiếng, cầm tờ báo đẩy sang phía Hàn Di, nhỏ giọng, " Chính người đàn ông trong tờ bào này này..."
Hàn Di nhìn ông mà chẳng hiểu mô tê gì, cậu cầm lấy tờ báo bị vò nát, khẽ chau mày, lật ra ngay trang đầu tiên thì đập vào mắt cái tiêu đề.
Nếu nhớ không lầm thì dì của anh đang định ký hợp đồng với người này, nhưng sao bây giờ lại ký với người khác?
Cậu nhìn xong tiêu đề thì di chuyển xuống dưới, bên dưới có hình ảnh của người đã khiến cho Mã Doanh điên tiết. Trong vài giây đồng hồ, Hàn Di đã đứng hình, hai mắt dán chặt vào người đàn ông trên ảnh bìa.
Hoá ra là chú ấy à? Chính cái con người nhạt nhẽo hôm qua đã giúp mình trốn tên vệ sĩ đó ư?
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
21 chương
20 chương
57 chương
9 chương
100 chương
9 chương