" Giang Thiến Nhi, mặc quần áo vào." Giang Triết khó khăn nói. Đáng chết, vóc người lung linh như vậy, toàn thân như một quả mật đào mê người. Cô chẳng nhẽ không biết, anh sẽ không khống chế được sao? " Anh, tại sao không thể?" Sắc mặt Giang Thiến Nhi khẽ thay đổi, " Vừa rồi anh rõ ràng nói sẽ tiếp nhận lễ vật của em." " Thiến Nhi, kia không giống nhau." Giang Triết thanh âm bất đắc dĩ nói. " Không giống ở đâu. Anh, anh biết rõ chúng ta có thể." mắt đau xót, trên mặt nước mắt lại lăn xuống. Đúng vậy, có thể, cô chỉ là một đứa trẻ đến từ cô nhi viện, chỉ là trên danh nghĩa cô mang họ Giang mà thôi. Bản thân cô đã đợi ngày này thật lâu, cô biết nếu không qua mười tám tuổi, anh tuyệt đối sẽ không đụng đến cô. Tựa như, vốn là hai người có thể ngày ngày ôm nhau ngủ, nhưng sau đó Giang Triết lại nói không thể, từ đó muốn mỗi người một phòng ngủ. Cho nên cô cố gắng học tập, cố gắng lớn lên. Giang Triết vươn tay, ôn nhu thay cô lau đi nước mắt. Chỉ có giờ phút này anh mới không còn là một tổng giám đốc cao ca tại thượng, anh chỉ là một người anh, một người nam nhân bình thường. " Thiến Nhi, chẳng lẽ em không nghĩ qua, tại sao anh không chọn người khác? Chỉ chọn em?" Giang Triết giọng nói cũng là thống khổ. Sau khi biết tin tức này, Giang Triết thiếu chút nữa rớt mộng, nghĩ đến người vẫn luôn được mình cưng chiều trong lòng bàn tay thế nhưng không thể trở thành người phụ nữ của mình, anh cảm thấy lòng đau như cắt. Cho nên anh mới cùng Giang Thiến Nhi phân phòng ngủ, cho nên nhìn Giang Thiến Nhi càng ngày ánh mắt càng nhiệt liệt hơn, anh rốt cuộc tìm một người phụ nữ tên Lục Không Cách, mặc dù cô ta cũng rất ưu tú. Giang Thiến Nhi ngẩng đầu lên nhìn Giang Triết. Giang Triết mơ hồ thở dài một cái, cô có biết hay không, bộ dáng lê hoa đoái vũ như vậy càng làm cho người ta thêm yêu thương. " Anh, anh nói láo!" Giang Thiến Nhi rõ ràng không thuận theo, nhè nhàng nắm tay Giang triết khẽ lắc. Giang triết trong ánh mắt có chút đau thương, nếu như có thể anh cũng hy vọng đây là giả. " Cha thích mẹ của em, cho nên sinh em ra, nhưng là ông bà nôi kiên quyết không đồng ý, mẹ em trong cơn nóng giận đã bỏ em vào cô nhi viện để trả thù cha." " Đừng nói nữa." Giang Thiến Nhi kêu to. " Thiến Nhi, lúc anh biết được chuyện này, anh so với em còn khó chịu hơn." Giang Triết vươn tay muốn vuốt ve đầu của cô nhưng cuối cùng vẫn phải chán nản để xuống, chẳng qua ánh mắt thật chặt khóa ở trên người Giang Thiến Nhi.