"Anh, anh rốc cuộc muốn như thế nào?" Nhìn anh em Lý gia, giọng nói của cô đã có chút nghẹn ngào "Không cần nói chuyện với chuyện với Giang tiên sinh như vậy, từ từ nói." Lý Thanh Hàng đứng kên, nắm lấy bả vai Giang Thiến Nhi. ̃
Giang Triết nhìn cái tay Lý Thanh Hàng, đứng dậy hất tay ra. Giường như là cố ý, Lý Thanh hàng đưa tay lên trên, lần này càng thêm quá đáng kéi đầu Giang Thiến Nhi qua, mắt thấy môi anh sẽ đụnh vào gò má Giang Thiến Nhi.
Tất cả đố kị trong lòng Giang Triết xông lên, anh cố giữ tỉnh táo, nhưng đụng phải chuyện của Giang Thiến Nhi, anh không thể bình tĩnh, anh dùng lục kéo Giang Thiến Nhi xoay người rời đi. Không thấy, đàǹ ông như vậy không đáng giá thấy, mà anh không co khả năng để cho Thiến Nhi cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ.
Chỉ cần nghĩ tới tay của người đàn ông kia đụng vào Giang Thiến Nhi, anh liền cảm thấy cả người không thoả mái, mạc dù có cách một lớp áo. "Anh, anh làm gì vậy?" Bây giờ là lúc quán cà phê buôn bán tốt nhất, Guang Triết lại không để ý tới xung quanh, cứ như vậy kéo Giang Thiến Nhi đi.
Anh thậm chí không có nhìn thấy sau lưng người đàn ông kia hai tay khoanh trước ngực, trong mắt kà thật sâu tâm tình. Giang Triết đem Giang Thiến Nhi lảo đảo kéo ra cửa, sau đó gọi một cú điện thoạị bảo tài xế đem xe tới.
Anh nghĩ chuyện mất phong độ vừa rồi , lại nghĩ đây là lần đầu tiên anh có thái độ kém như vậy với Giang Thiến Nhi, nhưng chỉ cần nghĩ tới miệng ngươi đàn ông sẽ đụng vào má Giang Thiến Nhi, anh chỉ cảm thấy cả người như bị thiêu đốt hừng hực, anh cảm giác như mình sắp phát điên. Mãi đến khi ngồi vào trong xe, chở lại biệt thự̀, anh vẫn không thể áp chế lửa giận trong lòng. Anh lôi Giang Thiến Nhi ra khỏi xe, để cô ngồi xuốnh sofa.
"Toàn bộ cút xuống."
Anh hướng về những người bên cạnh cáu kỉnh quát lớn, sau đó nhìn Giang Thiến Nhi. "Em như vậy vội vã muốn đem mình gả ra ngoài có phải không? Giang Thiến Nhi, em chỉ mới mười tám tuổi, không phải 28 tuổi, không cần đói bụng ăn quàng như vậy?"
Ngực anh kịch liệt phập phồng, nếu như có thể anh thậ muốn cho cô một bạt tai để cô thanh tỉnh lại. Nhưng anh không làm được, anh không nhẫn tâm, tay đánh nhưng lòng anh đau.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương