“Thiến Nhi, nếu hắn thật sự làm em vui vẻ, nếu anh tách hai người ra, em nhất định rất thương tâm, khổ sở, như vậy, em hãy đi đi.”
Từng chữ, từng chữ một đều rất khó khăn từ trong miệng anh nói ra.
Chờ bản thân nói xong mới phát hiện có lẽ đã dùng hết khí lực toàn thân.
Anh nhắm mắt lại, không chịu nói thêm một chữ nữa.
Giang Thiến Nhi quay đầu cắn môi, đợi một chút nếm đến mùi tanh.
Dưới ánh đèn, sắc mặt Giang Triết trông rất đáng sợ.
Hắn không phải là… đợi một chút, có phải tâm thần bất an hay không?
Anh là người bận rộn? Bình thường thời gian buổi tối đều không đủ, nhưng tối hôm nay anh chuyện gì cũng không làm, thậm trí ngay cả TV cũng không mở.
Anh, thật xin lỗi, thật xin lỗi.
“Cảm ơn anh.”
Cố gắng lộ ra nụ cười, nhưng làm thế nào cũng cười không được, trong lòng từng giọt máu đang chảy.
Lỗ mũi đau xót, nước mắt không khống chế được từng giọt rơi xuống, chỉ sợ
Giang Triết đột nhiên mở mắt, nhìn đến bộ dạng bản thân, Giang Thiến Nhi lấy tay che miệng mình, sau đó chạy lên lầu, vọt vào giang phòng của mình, dùng sức đóng cửa lại, sau đó dùng chăn che miệng mình, im lặng khóc.
Một đêm này, đối với hai người mà nói đều là mất ngủ.
Khi ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thì Giang Thiến Nhi đã tỉnh dậy.
Ngồi ở trước gương, đây là lần đầu tiên tinh tế vẽ lông mày.
Thật ra thì, cô là một người rất lười.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn là tóc ngắn, có một ngày Giang Triết nhìn cô nói: “Thiến Nhi, em nên nuôi tóc dài đi.”
Cũng bởi vì một câu nói như vậy Giang Thiến Nhi mới bắt đầu nuôi tóc dài.
Nhưng cô lười, không muốn chải tóc, vì vậy, mỗi lần đều là Giang Triết tới đây soi gương tết đuôi sam theo cô.
Vừa mới bắt đầu Giang Triết cũng làm không tốt, thường thường chưa tới buổi trưa đuôi sam liền tuột ra, vì vậy mỗi đêm liền đến trên xe, Giang
Thiến Nhi gặp mặt Giang Triết sẽ bĩu môi nói: “ Tài nghệ của anh thật là tệ, hôm nay duôi sam lại tuột rồi.”
Ở trước mặt Giang Thiến Nhi, tính khí Giang Triết vẫn rất tốt, “Có đồng học nói gì em sao? Là anh không tốt, anh lần nào cũng vậy.”
Vì vậy người đàn ông dong ruỗi trên thươngng trường, cứ như vậy ngồi trên xe, tinh tế tết đuôi sam cho Giang Thiến Nhi.
Mãi cho đến khi Giang Thiến Nhi lớn lên, cô mới học được cách tết đuôi sam, nhưng, Giang Triết vẫn như cũ mỗi ngày sang đây xem cô.
Nghĩ tới những chuyện này, ánh mắt Giang Thiến Nhi đau xót, cô mở trừng hai mắt, sau đó nuốt xuống chua xót trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
29 chương
44 chương
97 chương
315 chương
95 chương
17 chương